Chương 18: Bà Nội Ăn Bánh Đi

Lão Dương nghe Tôn thị nói, ánh mắt suy tư nhìn sang Dương Nhược Tình ở bên kia đang ngây ngô nghịch bùn, vẻ mặt tựa hồ có chút buông lỏng.

Tôn thị âm thầm quan sát biểu tình của lão Dương, trong lòng rối thành một đống, nghĩ lại lại thấy sợ, suýt chút nữa chính mình đã nói ra việc Tình Nhi đã hết thiểu năng trí tuệ.

Đến con gái mình bị thiểu năng, bọn họ còn có ý niệm muốn bán, nếu biết Tình Nhi đã thanh tỉnh, chẳng phải còn ghê gớm hơn?

“Tức phụ Lão tam nói…… cũng có lý. Mập Mạp là đứa trẻ như vậy, sợ là không ai muốn mua……”. Lão Dương sau khi quét một vòng ánh mắt trên người Dương Nhược Tình, liền nói ra kết luận này.

Dương Nhược Tình khóe miệng giật giật, ông nội à , ngài đánh giá cũng thật đúng là…… đúng trọng tâm!

Lão Dương lại nói tiếp: “Vương bà làm nghề mua bán người, ta không lừa gạt được, làm không tốt còn cho người cái cớ, nói lão Dương gia ta lừa gạt người……”

Đàm thị bĩu môi, không cho là đúng nói: “Cái gì cũng bán được! Đồ đê tiện thì bán rẻ. Đám người ở khe núi phía sau, toàn một đám nghèo kiết xác, không vào nổi trong thôn ở. Huynh đệ trong nhà chung nhau một nàng dâu đầy. Mập Mạp có ngốc, lại xấu, dù sao cũng là dạng ngồi xổm đi tiểu đi? Người ta mua về, chỉ cần nàng chỗ ngồi tiểu vẫn có thể gieo hạt sinh con, không phải cũng được sao?”

Lão Dương không lên tiếng, như ngầm đồng ý lời nói của Đàm thị, lại vỗ vỗ điếu thuốc lá.

Tôn thị mặt chuyển trắng hoàn toàn, lập tức liền bịch một tiếng quỳ gối trước giường, vừa khóc vừa nói: “Cha, nương, cầu xin các ngươi đừng bán Tình Nhi, nàng mới mười hai tuổi, thân thể tiểu hài tử vẫn còn chưa nẩy nở đầy đủ……”

“Béo đến như vậy, còn không có nẩy nở? Ngươi mắt mù chăng?” Đàm thị tức giận nói.

“Cha, nương, các ngươi muốn bán liền bán ta đi, lưu lại Tình Nhi……” Tôn thị đập đầu trên nền đất, bang bang rung động.

Đàm thị mắt trợn trắng, hướng Tôn thị nhổ nước bọt: “Cái đồ không biết lớn nhỏ. Ở cái nhà này, ta và cha ngươi là người định đoạt, còn đến phiên ngươi khoa tay múa chân nói chuyện sao? Nếu đem bán ngươi, thì ai sẽ tới hầu hạ lão tam? Ai tới nuôi hai đại tôn tử của ta? Ta nói ngươi, tức phụ lão tam, ngươi là đầu gỗ hay sao mà thiếu thông suốt như vậy? Không phải chỉ là một đứa con gái ngốc hay sao, có gì phải đau? Chờ sau này chân lão tam trị khỏi, các ngươi muốn sinh mấy đứa con gái, liền sinh, ta sẽ không ngăn cản. Còn chuyện hôm nay, cứ định như vậy! Các ngươi về phòng mình đi thôi, đừng ở nơi này náo loạn nữa!”

Tôn thị nghe xong, nhưng lại không đứng dậy, tiếp tục đập đầu.

Từng tiếng, bộp bộp, thanh thanh thúy thúy vang lên, lão Dương sắc mặt trầm xuống, trên mặt Đàm thị cũng tràn đầy tức giận.

Tức phụ lão tam, bình thường cái rắm cũng không dám thả, lúc nào cũng như tượng đất, tối nay lại muốn làm phản à? Điên rồi?



Đàm thị đang chuẩn bị cất giọng chửi người, thì trong góc cửa một bóng người đột nhiên nhảy ra. Đàm thị liếc mắt một cái, không phải chính là Mập Mạp vừa ngốc vừa béo sao? Đang định mở miệng quát mắng, đột nhiên Mập Mạp trước mặt nâng hai tay đầy bùn hôi tanh lên, vỗ vào hai bên má Đàm thị, “bạch bạch” hai tiếng vang lên!

“Bà nội, ăn, bánh…… Bánh, hí hí……”

Tôn thị ngẩng đầu thấy vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cuống quít cùng Đàm thị xin lỗi, túm cổ Dương Nhược Tình đang ngây ngô khoa chân múa tay cười, trốn về đông sương phòng.

Đợi cho Đàm thị phục hồi tinh thần lại, từ trên mặt cậy xuống thứ đang dính trên mặt mình, đưa xuống mắt tinh tế quan sát, liền thiếu chút nữa ngất xỉu!

Hỗn hợp gồm có nước mũi, nước miếng, hạt đậu nhai dở và bùn!

Đỉnh đầu Đàm thị muốn xịt khói, phun ra mấy tiếng mắng xong, liền đeo giày xuống đất, định đuổi theo đánh một trận nhưng bị lão Dương giữ lại.

“Tình Nhi là kẻ ngốc, ngươi làm bà nội, lại đi so đo với con trẻ, còn ra thể thống gì!”

“Cái đồ ngốc kia, chắc chắn là cố tình, không lột da nó, nó sẽ không biết chừa!”

“Thôi thôi, lão tam đã thành ra như vậy, ngươi hãy cho qua đi, dù sao hơn hai ngày nữa bà Vương liền tới rồi, tắm rửa ngủ đi!”

Lão Dương, chủ gia đình đã lên tiếng, Đàm thị dù không cam lòng cũng chỉ đành từ bỏ, mắng thêm vài câu, đắp chăn qua đầu liền chìm vào giấc ngủ!

……

“Tam tẩu, trán chị bị làm sao vậy?”

Ở tây sương phòng của Dương Hoa Trung, Dương Hoa Châu nhìn thấy trán Tôn thị vừa đỏ vừa sưng, còn rách da dính máu, thực sự hoảng sợ.

“Ông bà muốn đem cháu bán đi, nên nương cháu dập đầu cầu xin.” Dương Nhược Tình cướp lời Tôn thị nói.

“A?” Dương Hoa Châu hoảng hốt, vội vàng truy hỏi: “Tam tẩu, lời Tình Nhi nói là thật ư? Cha mẹ sao có thể sinh ra ý niệm hoang đường như vậy? Rốt cuộc sự việc sao rồi?”



Tôn thị cúi đầu xuống, che miệng thấp giọng khóc. Nghe thấy Dương Hoa Châu hỏi, bà chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đi đến cạnh giường nhìn thoáng qua trượng phu Dương Hoa Trung vẫn đang như cũ nằm hôn mê, thở dài mấy hồi, dựa vào gần mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của ông đang lộ ra ngoài chăn, rũ mi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhìn bộ dạng Tôn thị muộn phiền rơi lệ, Dương Hoa Châu vốn tính cách nóng nảy càng gấp như kiến bò trên chảo nóng.

“Ngũ thúc, thúc đừng hỏi nương cháu nữa, sự việc rốt cuộc ra sao, để cháu kể cho người!”

Dương Nhược Tình dăm ba câu liền đem toàn bộ hội nghị gia đình Dương gia, cùng với việc sau đó, hai vợ chồng lão Dương giữ mẹ con các nàng lại kể cho Dương Hoa Châu nghe.

“Ông bà đều đã tính toán trước, giữ nương cháu lại, thông báo một tiếng, muốn đem cháu bán đi để lấy tiền điều trị chân cho cha!”

“Bọn họ sao có thể như vậy!” Dương Hoa Châu tức giận đến mức hai tròng mắt muốn long ra ngoài, “Khi tam ca thân thể vẫn còn khỏe mạnh, đại phòng nhị phòng tứ phòng có gì việc tốn sức, chỉ cần kêu một tiếng, tam ca cũng không chối từ nửa câu. Quay đầu lại, tam ca vừa gặp nạn, tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm liền vội vã phủi sạch, thật là thể loại gì? Ta phải đi tìm bọn họ nói lý lẽ!”

Dương Hoa Châu nói xong, liền muốn đi ngay, bị Dương Nhược Tình tay mắt lanh lẹ giữ chặt lại.

“Ngũ thúc, bây giờ đã muộn rồi, mọi người đều đã đi ngủ, có lời gì, chờ ngày mai hẵng nói!”

“Không được, nếu không nói, tối nay ta chắc chắn sẽ không khép mắt được!” Dương Hoa Châu tức giận, khuôn mặt đen nhẻm cũng đỏ lên, cả người đều run rẩy!

Trong năm anh em, tam ca thương mình nhất. Từ nhỏ đến lớn, dù lên núi hay xuống sông, tam ca đều dẫn hắn theo.

Trước đây có lần hắn bị thuỷ đậu, bệnh đến nửa chết nửa sống, người trong thôn đều nói hắn không thể cứu được, cha mẹ liền nhẫn tâm dùng một chiếc chiếu tre bọc hắn lại, đưa vào hang núi nằm chờ chết.

Chỉ có tam ca, ban đêm trộm đi qua, cho hắn uống nước, ăn cơm, cố gắng đem hắn từ quỷ môn quan kéo trở về!

Từ đó về sau, hắn ở trong lòng lập lời thề, trưởng thành sẽ luôn hiếu kính tam ca!

Tình Nhi là cháu gái hắn yêu thương nhất, người tuy tâm trí không khôn ngoan, nhưng đáy lòng hắn vì thế càng thương tiếc hơn so với cháu trai, cháu gái khác.

Hiện giờ ở trong nhà, hai người mà hắn quan tâm nhất, một người gần như sắp tàn phế, một người lại sắp bị bán đi. Vậy mà cả gia đình đều máu lạnh đứng nhìn, kêu hắn có thể nào không vội, có thể nào không tức giận!