Chương 2: Nàng là ai

Mập Mạp là kẻ ngốc. Trong thôn ai cũng biết, hắn cũng biết. Nói với nàng đều là vô ích, đàn gảy tai trâu mà thôi. Nhưng nói ra, trong lòng hắn lại thấy thật là sảng khoái.

Trên ngón tay hắn tựa hồ vẫn còn vương lại một mùi hôi thối, hắn ghét bỏ, ở trên người lau lau một cái, dừng lại nhìn Mập Mạp đôi mắt khờ dại đang nỗ lực chuyển động nhìn đống đồ đạc, hắn trầm mặt đem toàn bộ đám sơn trà dại trong túi sách đổ ra, một viên cũng không lưu lại, sau đó đem sách vở đang nằm tán loạn trên mặt đất nhặt lên, phủi sạch bụi, sau đó thận trọng nhét lại vào trong túi sách, hừ một tiếng, đầu cũng không thèm ngoảnh lại hướng trong thôn bước đi.

Vừa đi lên phía trước được một đoạn, sau lưng liền vang lên một tiếng “Ầm”, giống như có vật nặng rơi vào trong nước. Bước chân hắn dừng lại, trong lòng chợt trùng xuống.

Lập tức, phía sau liền vang lên tiếng la đầy hoang mang của các thôn dân:

“Nguy hiểm, Mập Mạp nghĩ quẩn trong lòng, nhẩy ao tự vẫn…”

….

Dưới gốc cây hòe già trong sân, Tôn thị vén tay áo lên, lộ ra đôi cánh tay gầy gò, ngồi xổm bên một chậu gỗ lớn chà xát quần áo.

Gia đình lão Dương từ lớn đến nhỏ có hơn mười miệng ăn, ngoại trừ vài đứa trẻ, còn lại người lớn đều phải xuống ruộng làm việc. Quần áo này rất nặng, khó giặt, khi cởi ra có thể giũ xuống vài cân bùn. Vừa ngâm trong nước, một cái chậu nước lớn liền biến thành nồi canh đυ.c ngàu màu vàng của bùn.

Nếu là bình thường, Tôn thị sẽ đem quần áo ra ao ở đầu làng để giũ bùn, nước trong ao là từ ngọn núi ở phía sau thôn chảy xuống về phía đông. Bà còn có thể thuận tiện đem bát đũa ăn trưa ra rửa sạch.

Nhưng hôm nay khác, chiều qua Tình nhi được cứu lên từ ao, bà hết ấn nhân trung, lại không ngừng rót nước gừng vào miệng mới đoạt được tính mạng nàng trở về.

Nửa đêm hôm qua, nàng còn bị sốt cao đến mê sảng, khiến bà và cha nàng một đêm không chợp mắt, liên tục canh giữ bên giường. Trời vừa sáng, cha của Tình nhi đã vội vàng đi vào thôn tìm lão đại phu Phúc bá. Nghe nói chiều muộn hôm qua, Phúc bá đi ba mươi dặm lên trấn trên, khi ông trở về nói chuyện cùng cha Tình nhi liền nhận định bệnh tình của nàng không thể trì hoãn.

Cha của Tình nhi cùng ông nội nàng thảo luận một chút, vội vàng kéo chiếc xe trâu duy nhất trong nhà đi trấn trên một chuyến để bốc thuốc.

Mấy ngày hôm nay đều bận rộn thu hoạch vụ thu, người lớn trong nhà đều đã ra đồng làm việc, theo lý Tôn thị cũng phải đi, nhưng Tình nhi bệnh thành như vậy, bà thực sự không yên tâm được, chỉ đành năn nỉ bà nội Tình nhi để cho bà ở nhà làm việc nhà. Trời vừa hừng sáng, bà đã quét dọn sân, xúc phân chuồng lợn, rửa chén bát trong phòng bếp, cho gà vịt cùng heo ở sau nhà ăn. Lúc này, lại đang đem toàn bộ quần áo của cả nhà ra giặt.

Ngày mới vừa lên, bà đã đem việc trong nhà đảo qua vài vòng, lại cũng không quên mỗi vòng đều phải đi qua chỗ Tình Nhi để kiểm tra đầu nàng, đút cho nàng vài hớp trà, đứa nhỏ này cả ngày đều nóng cháy như hòn than. Trong lòng Tôn thị vẫn luôn không yên. Bà vắt nước quần áo, ném vào sọt tre bên cạnh, đoạn nhặt một bộ quần áo bẩn từ đống đồ chất cao như núi, đặt vào chậu, quen tay chà giặt. Khuôn mặt gầy guộc tràn đầy lo lắng, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn mặt trời, lắng tai nghe xem có tiếng xe bò từ sân trước truyền đến không. Từ thôn Trường Bình đến trấn Thanh Thủy gần 30 dặm, cha của Tình nhi đã đi được tầm hai canh giờ, ước chừng cũng đến lúc quay lại rồi.

Vội vàng giặt cho xong đống quần áo, Tôn thị đứng dậy, đem hai tay ướt nhẹp qua quýt lau trên người, nhanh nhanh đi tới căn phòng phía tây.

Khi Dương Nhược Tình tỉnh dậy, toàn thân đều đau nhức, trong đầu vẫn ong ong. Nàng vừa chấp hành một nhiệm vụ cấp A, đang trên trực thăng trở về. Đây là nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp mật vụ của nàng, đem một bức tranh cổ đến trung tâm đấu giá dưới lòng đất ở Las Vegas. Sau khi hoàn thành đơn hàng này, sự nghiệp điệp viên của nàng sẽ kết thúc hoàn hảo.

Tuy nhiên, trực thăng gặp phải thời tiết khắc nghiệt trên Thái Bình Dương. Tại thời điểm trực thăng rơi, nàng mơ hồ thấy một luồng sáng xanh đột nhiên bay ra khỏi bức tranh và xuyên vào cơ thể nàng. Nàng rơi xuống biển, nước biển lạnh lẽo tràn vào từ mọi hướng….

Nàng vùng vẫy trong biển, cố gắng bám lấy mảnh vỡ của trực thắng đang trôi bên cạnh, cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước, không khí lạnh chợt tràn vào khiến nàng ho sặc sụa, ngồi thẳng dậy. Ánh sáng đột nhiên xuyên tới khiến mắt nàng chua xót. Nàng nheo mắt lại và từ từ mở ra. Những gì hiện ra trước mặt là một gian nhà thấp bé, dột nát, mái tranh và tường phủ đầy bùn đã nứt nẻ, trong phòng không có một đồ đạc nào tươm tất. Ở góc nhà bầy một chiếc tủ quần áo, một chiếc bàn bên trên có ấm trà bị khuyết một góc, hai chiếc bát đựng trà bằng đất sét bị mẻ, chiếc ghể đẩu duy nhất trong phòng cũng thiếu một chân, phía dưới được đỡ bằng mấy cục đất bùn.

Nền nhà gập ghềnh, ẩm thấp. Mùi ẩm mốc, mùi nướ© ŧıểυ bốc lên từ cái chậu cạnh giường khiến bụng nàng dâng lên cuồn cuồn. Không có nước biển lạnh buốt, không có mảnh vụn trực thăng, rốt cuộc địa phương rách nát người không thể ở được này là chỗ nào?

Chẳng nhẽ, nàng ở trên biển, được một vị ngư dân tốt bụng nào đó cứu lên? Chỉ là ở thế kỷ 21, nhìn ra toàn thế giới, ngay cả những người dân bản địa ở Châu Phi cũng không thể tìm được nơi ở nào rách nát, nghèo nàn như vậy, đúng không?

Nàng chuyển ánh mắt nhìn sang cánh cửa gỗ đằng kia, tia sáng len qua các khe nứt trên chiếc cửa xập xệ chiếu vào phòng, nàng nhấc chiếc chăn bông ẩm ẩm phủ đầy những mảnh vá lên, định ra ngoài cửa hỏi một chút, liếc nhìn sang phía trước giường lại thấy một đôi giầy vải không thể phân biệt nổi màu sắc, phía mũi giầy còn có hai lỗ thủng của ngón chân. Khẽ lắc đầu một cái, nàng nghĩ, dù sao có giầy vẫn còn tốt hơn là không có. Ngay khi nàng duỗi chân để xỏ vào đôi giày thì một điều khó tin đã xẩy ra.

Đôi bàn chân sưng vù, đầy thịt này không phải của nàng.

Trời sinh cho nàng một đôi chân thon thả, lả lướt, sáng bóng như bạch ngọc, móng chân xinh xinh, hồng hồng như màu sò điệp đỏ dưới biển xanh, thập phần hoàn mỹ.

Nhưng trước mắt, đôi chân này, thô ráp, nặng nề, móng chân sợ rằng cũng mười ngày nửa tháng chưa từng được rửa, bên trong đen thùi lùi, thậm chí còn có hai chỗ móng bị lật ngược lên.

Ngay sau đó, nàng phát hiện đôi tay cũng không phải của nàng. Nàng là điệp viên, còn là sát thủ hàng đầu thế giới, ngày ngày tháng tháng huấn luyện đã để lại trên tay nàng một tầng lại một tầng chai thật dày. Nhưng nàng lại là một người đẹp, cho nên dù lòng bàn tay đầy vết chai nhưng những nơi khác lại được chăm sóc rất tốt, trắng noãn, trơn mượt, tinh xảo như ngọc.

Trong khi đôi tay trước mắt này, năm ngón vừa to vừa ngắn, như củ cải bị ngâm qua nước, thực xấu không chịu nổi.

Nàng lại sờ sờ khuôn mặt của mình, bằng cảm giác, đây cũng không phải là khuôn mặt của nàng.

Chuyện gì đang xảy ra?

Nàng là ai?

Ta là ai?

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Đúng lúc này, căn phòng vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng “két”, cánh cửa cũ kĩ bị đẩy ra, khe hở vừa đủ chỗ cho một người đang nhanh nhẹn tiến vào.