Chương 23: Mình Không Rời Nhà

Tôn thị chỉnh lại góc chăn cho Dương Hoa Trung, xoay người nhìn thấy những mảnh gốm nhỏ vỡ trên mặt đất, tâm tình lại trầm đi vài phần, lau nước mắt xong liền đi lấy cái chổi và cái mai đang dựng ở góc tường, tính toán thu dọn nhưng lại bị Dương Nhược Tình giành trước: “Nương, nương cùng cha ta nói chuyện đi, việc này để con làm.”

Tôn thị thở dài, dặn dò Dương Nhược Tình: “Vậy con cẩn thận một chút, đừng để cho mảnh vỡ làm đứt tay.”

“Vâng, con biết rồi.”

Dương Nhược Tình trong miệng đáp lời, vừa lấy chổi và mai ở góc tường ra, bắt đầu quét dọn đám bừa bộn trên mặt đất, vừa dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ở giường bên.

Bằng trực giác của nàng, cha là người nam nhân tuy vẻ mặt hàm hậu thành thật, nhưng nội tâm lại là người có chủ kiến. Không giống Tôn thị, tính cách thành thật như bánh bao, nhẫn nhục chịu đựng, trừ bỏ khóc, thì chính là nhu nhược xin tha, không biết phản kháng gì cả!

Ở nông thôn thời đại này, muốn không bị người khi dễ, trong nhà phải có một người nam nhân mạnh mẽ. Thời điểm mấu chốt còn phải quyết đoán! Nếu nàng không đoán sai, giờ phút này Dương Hoa Trung đang trầm mặc, cũng không phải ông cam chịu mọi việc, mà là ông đang cân nhắc!

Quả thực đúng như Dương Nhược Tình sở liệu, chờ nàng thu dọn xong đống bừa bộn trên mặt đất, đồng thời qua bên kia đem cửa sổ mở ra một nửa, khiến cho không khí mới mẻ và ánh sáng tràn vào phòng, Dương Hoa Trung đang nằm trên giường, rốt cuộc lại lần nữa thốt ra âm thanh khàn khàn:

“Nương của Tình Nhi, ta đã suy nghĩ qua, chúng ta phân nhà đi. Đi xây nhà bếp khác!”

Âm thanh nghẹn ngào, mỗi một chữ ông đều thực gian nan mới nói ra được, tuy nhiên, là từng chữ được nhấn mạnh, nên cực kỳ có khí phách, giống như những nhát búa gõ mạnh vào trong lòng hai mẹ con Dương Nhược Tình.

Ánh mắt Dương Nhược Tình tức khắc tỏa sáng. Dưới đáy lòng hận không thể vì cha giơ ngón tay cái, cha tốt, có quyết đoán!

Tuy nhiên, so sánh với việc nàng kích động và hưng phấn, Tôn thị ngồi bên mép giường lại cả kinh, thiếu chút nữa ngã xuống.

Bà theo bản năng liền giơ tay che miệng Dương Hoa Trung, đôi mắt khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ bên kia xem xét vài lần, thấy không ai đi qua, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đè thấp âm thanh nói với Dương Hoa Trung: “Cha Tình Nhi, anh chẳng lẽ ngã hỏng đầu rồi? Lời nói đại nghịch bất đạo này cũng dám nói ra? Nếu như bị người khác nghe được, sống lưng chúng ta cũng bị người chọc thủng mất!”

Dương Hoa Trung dùng cái tay không bị thương đẩy tay Tôn thị ra, có chút tức giận liếc mắt với Tôn thị, trong ánh mắt lần thứ hai giăng đầy tơ máu: “Dương lão tam ta thà rằng bị người đem cột sống lưng chọc thủng, cũng không muốn trơ mắt nhìn vợ con ly tán! Ta thà rằng cả đời đứng dậy không nổi, cũng không thể để người khác đem con gái ta coi như súc vật bán đi!”

Bỏ vợ, bán con! Cho dù hai chân mình có thể một lần nữa đứng lên được, nhưng quãng đời còn lại, có ý nghĩa gì nữa?



Tôn thị không lên tiếng, cúi đầu xuống, một bên chảy nước mắt, một bên có điểm ủy khuất nói: “Anh trừng em làm gì? Là con gái của anh, cũng là miếng thịt từ trên người em rớt ra tới! Anh nghĩ rằng em có thể bỏ được con? Chưa kể đến cha mẹ sẽ không đồng ý cho chúng ta phân ra, dù thật sự đồng ý, phân nhà rồi, nhưng tình trạng chúng ta thế này, người một nhà muốn đủ cơm ăn, áo mặc đều khó, muốn tích góp tiền để điều trị chân cho anh, liền càng không thể!”

“Nương Tình Nhi , chân anh dù có tàn tật cả đời, nhưng vẫn còn có tay, chỉ cần hai ta chịu khổ, đem ba đứa con nuôi lớn, vẫn có thể làm được!” Dương Hoa Trung trầm giọng nói.

“Nếu là trước đây, ta thực không có hy vọng tới gia đình Mộc gia, Tử Xuyên là hài tử nổi tiếng thông minh, lanh lợi lại theo con đường học vấn khảo công danh, Tình Nhi của chúng ta rốt cuộc tâm trí không được đầy đủ……” Dương Hoa Trung dừng một chút, nhìn Dương Nhược Tình bên kia, đầy mặt đều là vui mừng.

Dương Hoa Trung lại tiếp tục nói tính toán của mình với Tôn thị: “Bồ Tát phù hộ, Tình Nhi đã thanh tỉnh, lần này phân gia, chúng ta cứ chăm nàng thêm mấy năm. Đến lúc đó thuận lý thành chương gả nàng vào Mộc gia, một cục đá lớn trong lòng ta, cũng có thể buông bỏ. Đại An, Tiểu An hai tiểu tử lúc đó cũng đã lớn, đều có thể xuống đồng phụ giúp chúng ta. Cuộc sống chúng ta sau này xác định sẽ ngày càng vững chắc, sẽ càng ngày càng tốt……”

“Theo như anh nói, Tình Nhi của chúng ta vẫn là người có hậu phúc?”

Tôn thị ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tình Nhi đang đứng dựa bên cửa sổ canh chừng, trong lòng càng cảm thấy khuê nữ này của nàng thật cơ linh ngoan ngoãn. Thu hồi ánh mắt, nàng cắn răng một cái, nói với Dương Hoa Trung: “Được, dù cho có phải uống gió Tây Bắc sống, toàn gia chúng ta cũng muốn ở bên nhau, không xa rời nửa bước!”

“Được, lời nói đã định, đến tối, em mời cha mẹ cùng đại ca bọn họ đến phòng này. Anh sẽ nói chuyện cùng với bọn họ!”

“Vậy anh cũng nên bình tĩnh nói, đừng giống lúc trước cãi nhau với bà nội của Tình Nhi, vừa mở miệng liền phạm ……” Tôn thị nhịn không được dặn dò.

Dương Hoa Trung lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Anh biết rồi!”

……

Dương Nhược Tình đưa lưng về phía giường bên này, cả quá trình Dương Hoa Trung cùng Tôn thị bàn thảo xem buổi tối sẽ nói cùng đám người lão Dương như thế nào về việc phân gia, nàng từ đầu đến cuối một câu cũng không xen vô, tuy nhiên đáy lòng, lại ẩn ẩn sinh ra chờ mong.

Phân gia tốt! Cho dù mới đầu sẽ phải trải qua một số ngày khó khăn, đói khát. Nhưng quan trọng là, như cha mẹ đã nói, chỉ cần người một nhà đồng lòng, chịu khó chịu khổ, nhật tử nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Huống hồ, hiện tại, nàng vừa mới xuyên qua đây. Trời xa đất lạ, nguyên khí trong thân thể cũng chưa khôi phục hoàn toàn.



Phân gia, qua một đoạn thời gian, nàng nhất định sẽ đi thăm dò đồng ruộng và trong thôn, suy nghĩ cách làm giàu, giúp đỡ cha mẹ cùng hai đệ đệ chưa được gặp mặt, trải qua những ngày cơm no áo ấm hạnh phúc!

Đến nỗi khi bọn họ nhắc đến nhà chồng tương lai, cái gì mà Mộc Tử Xuyên gì đó, nàng nhưng không cảm thấy thích thú gì, càng không chờ mong.

Nguyên chủ cũng là bị cái người tên Mộc Tử Xuyên dùng lời nói kí©h thí©ɧ đi nhảy hồ nước tìm chết.

Tuy nhiên việc này, nàng chỉ có thể tự mình giấu ở trong bụng!

……

Cả gia đình Dương gia, bao gồm Kim thị cùng Lưu thị đang mai thai ba tháng, đều bị lão Dương mang ra ngoài ruộng thu hoạch lúa.

Đàm thị bị thương ở tay, đi đến nhà Phúc bá trong thôn để băng bó rịt thuốc, chưa có trở về.

Trong viện của Dương gia lúc này, cũng chỉ còn có Dương Hoa Trung cùng Tôn thị, Dương Nhược Tình. Nhờ vậy lại có được một đoạn thời gian thanh tĩnh hiếm thấy.

Ngày thu ánh nắng thực tốt, hầu hạ Dương Hoa Trung uống thuốc và đi ngủ xong, Tôn thị đem đám chăn ẩm ướt trong phòng Dương Nhược Tình ra phơi.

Dương Nhược Tình cũng không nhàn rỗi, cầm chổi và mai hót rác, dọn dẹp phòng mình sạch sẽ. Lại đem cửa sổ trước sau mở ra toàn bộ để thông gió, thông khí, tẩy sạch mùi mốc trong phòng.

Làm việc một hồi lâu, toàn thân nàng ra một tầng mồ hôi nóng, nhưng lại thấy càng nhẹ nhàng, sảng khoái.

Xong hết thảy mọi việc, nàng đi vào trong viện, nhìn thấy Tôn thị theo thường lệ đã đem chậu đồ lớn ra gốc cây hòe ngồi, quần áo nhúng qua làm chậu nước màu vàng oạch như giải tro, lại đem ván giặt đồ ra, bắt đầu giặt từng chiếc, từng chiếc quần áo bẩn của cả Dương gia.

“Nương, con giúp ngài giặt đồ!”

Dương Nhược Tình cất chổi và mai hót rác trong tay đi, sắn tay áo đi tới.