Chương 26: Rốt Cuộc Phân Gia

Lão Dương căn bản không để trong lòng những lời Đàm thị nói, chỉ cho rằng đàn bà, bụng dạ hẹp hòi thôi.

“Nói gì thì nói, mệnh của Mập Mạp cũng không tốt, dù sao mấy ngày nữa, bà Vương sẽ tới đem nàng đi. Hài tử kia, chung quy cũng đã từng đầu thai tới Dương gia chúng ta, gọi chúng ta một tiếng ông bà nội. Chúng ta cũng đừng so đo cùng hài tử! Làm việc đi, giờ không còn sớm nữa!”

“Hừ, ông nha, định thiên vị đứa ngốc kia sao!” Đàm thị thở phì phì quay lưng lại, nắm lên một đống rơm rạ cũng vùi đầu bện dây thừng.

……

Vật vả cả ngày cũng tới lúc lên đèn, ăn xong cơm tối, Tôn thị cùng Dương Hoa Trung bèn mời toàn bộ người Dương gia đến phòng. “Tình Nhi, ngươi đừng qua nghe chuyện, cứ ở trong phòng của mình mà ngủ, nghe lời.”

Trong phòng Dương Nhược Tình, Tôn thị đang giúp Dương Nhược Tình trải giường chiếu, một bên quay đầu dặn dò.

Dương Nhược Tình ban đầu có ý định đi nghe một chút, tuy nhiên nghĩ đến Đàm thị đang nghi ngờ mình, nếu đi qua, sợ là lại bị bà theo dõi.

Tối nay, cha mẹ xác định dù bất cứ giá nào đều phải ra ở riêng. Nàng không muốn chỉ vì sự xuất hiện của mình mà cành mẹ đẻ cành con, xảy ra vấn đề.

Vì thế, nàng bèn gật gật đầu nói: “Vâng, nương đồng ý với con, xong chuyện phải tới đây kể cho con nghe luôn nhé.”

Tôn thị nhìn khuê nữ đang mặt mày hưng phấn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Ngươi thật là cái đồ tiểu quản sự, không có biện pháp đối phó ngươi được!”

“Hì hì.”

Ngoài phòng truyền đến tiếng của Lưu thị: “Tam tẩu, chị đang ở trong phòng Tình Nhi phải không? Cha mẹ để cho ta tới gọi, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi chị!”

“Ai, tới liền!”

Tôn thị vội vàng lên tiếng, lại dặn dò Dương Nhược Tình vài câu, lúc này mới rời đi.

Dương Nhược Tình nhàn rỗi nhàm chán, nằm trên giường miên man suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cãi nhau từ cách vách truyền đến. Có tiếng của Đàm thị, có tiếng của đại bá Dương Hoa An, còn có tiếng nhị bá Dương Hoa Lâm, thỉnh thoảng lại trộn lẫn tiếng của ngũ thúc Dương Hoa Châu. Từ đầu đến cuối, rất hiếm khi nghe được tiếng của cha mẹ..

Nhưng Dương Nhược Tình biết, có một số việc, một số quyết định, cũng không phải ngươi lớn giọng, thì sẽ đạt được.



Giống cha mẹ nàng, trời sinh một bộ dáng thành thật, hàm hậu, cũng không biết ăn nói.

Nhưng chính vì bọn họ trung hậu, thành thật, ngay thẳng, thậm chí còn có điểm hơi khờ khạo, cho nên bọn họ hoặc là không đưa ra quyết định, một khi đã có ý định ở riêng, mấy con la đều không kéo được trở lại!

Ở phòng kế bên, âm thanh cãi nhau, giằng co cả đêm, Dương Nhược Tình mơ mơ màng màng nghe, trong lòng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Dần dần, ý thức nàng trở nên mơ hồ, mí mắt cũng từ từ díu lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, càng không biết đến cuối cùng kết quả thảo luận việc ở riêng như thế nào.

Buổi sáng mới vừa mở mắt dậy, nàng liền ngay lập tức nhớ tới sự việc đêm qua, xoay người rời giường, tóc cũng không buồn chải, liền chạy đến phòng Dương Hoa Trung cùng Tôn thị.

Tôn thị không ở trong phòng, Dương Hoa Trung đang khoác một chiếc áo ngồi dựa vào mép giường, nhìn chằm chằm vào mấy bộ trang phục cũ ở cuối giường, tinh thần có phần hoảng hốt.

Mới qua một đêm, Dương Nhược Tình cảm giác cha mình phảng phất như già nua, tiều tụy thật nhiều, mặt gầy, cằm nhọn, hốc mắt trũng sâu, nhìn qua không giống một người đàn ông tráng niên mới hơn 30 tuổi, nói ông hơn 40, đều không ai nghi ngờ!

Thẳng đến khi nàng đứng trước giường ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng, tròng mắt ông mới chuyển động một chút, lúc này mới bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần.

“Con gái……”

Trên mặt ông, lộ ra sự vui vẻ từ tận đáy lòng, trên khuôn mặt tiều tụy xuất hiện một nụ tươi cười hàm hậu.

“Cha, ngài có khát nước không? Con rót cho ngài một cốc trà nhé?” Dương Nhược Tình hỏi, nàng biết lúc này, Tôn thị khẳng định đang ở nhà bếp nấu cơm sáng cho toàn bộ Dương gia.

“Cha không khát, nương con trước khi đi nhà bếp đã cho ta uống rồi.” Dương Hoa Trung nói, thanh âm vẫn là trước sau như một nghẹn ngào, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mép giường, ý bảo Dương Nhược Tình ngồi xuống.

“Tình Nhi, cha có chuyện, muốn nói cùng con.”

“Vâng.”

Là về kết quả cuộc nói chuyện hôm qua đúng không? Nàng dựng lỗ tai lên lắng nghe.



Dương Hoa Trung thở hổn hển mấy hơi, gian nan mở miệng, “Chờ thêm mấy ngày, sau khi thu hoạch lúa xong, chúng ta liền dọn ra ở riêng.”

Lão Dương cùng Đàm thị đồng ý ư? Dương Nhược Tình trong lòng mừng thầm, bàn tay đang để trên đùi, theo bản năng nắm chặt, hưng phấn, kích động.

Nhìn con gái đang sung sướиɠ đến mức nhịn không được mà cong lên khóe môi, Dương Hoa Trung hơi hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt áy náy.

Khi ăn cơm sáng, Dương Nhược Tình từ chỗ Tôn thị mới biết được toàn bộ quá trình cuộc họp đêm qua.

Mới đầu, lão Dương cùng Đàm thị đánh chết không chịu đáp ứng phân gia, kiên trì muốn đem nàng bán đi lấy tiền chữa chân cho cha.

Phải đến khi Dương Hoa Trung buông ra lời nói tàn nhẫn, nếu bán con gái, ông sẽ lập tức đập đầu chết đi, lão Dương cùng Đàm thị mới thay đổi thái độ. Nhưng Đàm thị cùng nhị bá Dương Hoa Lâm lại đưa ra yêu cầu, nếu muốn ở riêng, được, nhưng tam phòng năm người phải đi người không!

Dương Hoa Trung cùng Tôn thị cắn răng một cái, đồng ý!

Cuối cùng, ngũ thúc Dương Hoa Châu thật sự nhìn không được, nhảy ra giữa cuộc họp náo loạn một hồi, chỉ thiếu nước xông lên đánh cho Dương Hoa Lâm một trận, đám người lão Dương mới chịu nhún nhường, đồng ý cấp cho tam phòng năm người hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn. Tuy nhiên sương phòng này cũng không được phép ở lại. Chờ thêm mấy ngày thu hoạch xong vụ thu, sẽ dọn dẹp ba gian đựng đồ linh tinh ở đằng sau cho tam phòng dọn đến nơi đó.

Hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, để cho năm người chi phí ăn mặc, sau khi trừ sưu cao thuế nặng, một năm thu hoạch, đồ ăn còn thừa cũng không được bao nhiêu đi!

Dương Nhược Tình ở trong lòng âm thầm tính toán, ở thời đại này không có gieo trồng lúa nước xen vụ, càng không có phân hóa học cùng nông dược tiên tiến. Sản lượng thóc mỗi mẫu ruộng không cao, nếu chẳng may mùa màng không tốt, một nhà năm người chắc chắn không đủ ăn.

Như vầy, so với tay trắng rời nhà, kỳ thật cũng không khác gì nhau.

“Tình Nhi, chúng ta về sau sẽ phải trải qua những ngày vất vả. Đều do cha mẹ không có tiền đồ, làm khổ ngươi cùng Đại An, Tiểu An……” Tôn thị lại vùi đầu gạt lệ.

Nói một câu cũng không sợ thiên lôi đánh xuống, bà thực ra trong nội tâm cũng rất chờ mong phân gia. Ở riêng bà cùng cha Tình Nhi liều mạng làm việc, để cho bọn nhỏ ăn ngon một chút, mặc ấm áp một chút.

Tuy nhiên, tiền đề là cha Tình Nhi phải khỏe mạnh. Hiện giờ, chân của cha Tình Nhi bị tàn phế, ra ở riêng, mọi việc của cả nhà đều rơi lên đôi vai bà. Bà có chút chột dạ, sợ chính mình không chống đỡ được, khiến cho cả nhà đều bị đói!

Dương Nhược Tình hiểu được tâm sự của Tôn thị, nhìn bộ dáng bà hổ thẹn, mê mang, khóe môi gợi lên ý cười ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay thô ráp của Tôn thị.

“Nương, ngài đừng lo lắng. Tình Nhi hiện tại đã thanh tỉnh. Sau này con cũng có thể chia sẻ việc nhà với nương! Chúng ta cùng nhau chăm sóc cho cha, nuôi hai đệ đệ khôn lớn.” Nói đến đây, Dương Nhược Tình đột nhiên dừng một chút, hỏi: “Nương, hai đệ đệ đi nhà ông bà ngoại, khi nào sẽ đón trở về?”