Chương 33: Ai Đang Theo Sau

Sau đó sẽ mượn hạt giống cải trắng và củ cải của thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân để gieo trồng. Cứ như vậy, đến mùa đông, thời điểm học đường đóng cửa, cả gia đình cũng đã có rau để ăn rồi!

Tuy nhiên, trong giai đoạn mấy tháng tới, gia đình nàng cũng chỉ có thể dựa vào việc hái rau dại để ăn với cơm.

Dương Nhược Tình hái toàn bộ quả đậu bắp xuống, bỏ vào chiếc giỏ tre, nhìn qua cũng đã được hơn nửa giỏ rau dại, khiến nàng có cảm giác như đạt được thành tựu.

Nhưng nàng cũng không có như vậy rời đi.

Trong thời tiết này, nơi đây lại là rừng cây tùng, sau một trận mưa, là thời điểm nấm Tùng Nhung mọc rất tốt, không có khả năng tìm không thấy!

Tiếp tục hướng trong rừng sâu tìm kiếm, tầm mắt nàng không buông tha từng gốc cây, từng lớp lá, từng khe hở giữa các tảng đá……

Vất vả cuối cùng cũng được đền đáp. Ngay dưới gốc một cây tùng ở phía trước, nàng dùng gậy thật cẩn thận đẩy từng lớp lá khô lên, đập vào trước mắt là những chùm nấm Tùng Nhung như những chiếc ô nhỏ xinh xắn!

Tùng nhung, tên khoa học là Matsutake, là một loại nấm không độc ăn rất thơm ngon.

Dương Nhược Tình đánh giá màu sắc của chùm nấm Tùng Nhung trước mặt, phần mũ nấm màu nâu, phần thân nấm màu trắng, vẫn còn rất tươi ngon!

Hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, ngồi xổm xuống, sử dụng hai ngón tay, nhẹ nhàng nhổ tận gốc từng chiếc nấm Tùng Nhung, phủi đất cùng mảnh đá vụn ở gốc, rồi thật cẩn thận bỏ vào chiếc giỏ tre bên cạnh.

Tùng nhung có giá trị dinh dưỡng phong phú, dù chế biến tươi, hay phơi khô, đều là nguyên liệu nấu ăn không tồi. Đặc biệt dùng cho người bị thương nặng như Dương Hoa Trung thì rất tốt!

Xác định đã thu hoạch gần như hết nấm Tùng Nhung quanh đây , cầm giỏ tre nặng trĩu trong tay, Dương Nhược Tình khóe môi gợi lên một vòng cung vui sướиɠ.

Tuy nhiên, khi nàng đứng dậy, nhìn cảnh vật nơi đây, lại ngây ngẩn cả người.

Mới vừa rồi chỉ lo tìm nấm Tùng Nhung, bất tri bất giác đã đi vào sâu bên trong cánh rừng, dọc theo đường đi cũng không lưu lại đánh dấu, đến khi ngẩng đầu lên, ánh sáng đã tắt dần trên khắp khu rừng, lại thêm trời vừa mới dứt mưa hôm qua nên bây giờ trong rừng sương mù phủ dầy đặc, Dương Nhược Tình càng không thể phân biệt được rõ đông tây nam bắc!

Trong lòng Dương Nhược Tình bây giờ lại nhớ đến lời của Tôn thị lúc đưa nàng ra đến cửa, đặc biệt dặn dò nàng chỉ đi quanh bờ ruộng, đừng có đi khu rừng nơi sườn núi.



Nghe nói trước kia cũng sau cơn mưa, trong thôn có người đến khu rừng này chăn trâu, trong nháy mắt đã mất sạch trâu. Rất nhiều người trong làng đã hỗ trợ tìm kiếm nhưng không thấy. Sau đó, một người thợ săn trong thôn tìm thấy xác con trâu ở khe núi trong cánh rừng, đã bị dã thú ăn chỉ còn lại nửa cái đầu!

Nghĩ đến dã thú, đặc biệt là những con sói đói, còn có những con lợn rừng hay kết thành đàn, Dương Nhược Tình trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Sói và lợn rừng là loài sinh vật sống theo đàn!

Ngay cả khi nàng đang ở thời điểm đỉnh cao của kiếp trước, toàn thân trang bị vũ khí tối tân, cũng không dám tùy tiện đi khıêυ khí©h bọn chúng.

Nhìn lại bản thân bây giờ, thân hình vụng về, mới đi đường một tý đã thở hổn hển, trong tay cũng chỉ có một cành gỗ này, cô âm thầm lắc đầu.

Nếu đổi là Dương Nhược Tình trước kia, e rằng đã sợ tới mức đái trong quần từ lâu. Nhưng hiện tại, Dương Nhược Tình tự dặn mình không được hoảng sợ, càng những lúc như thế này, càng cần phải bình tĩnh!

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Nàng không có loạn mà đi thẳng đến nơi mình bắt đầu bị mất dấu, đứng tại chỗ đó không nhúc nhích.

Đầu tiên nàng hít sâu vài cái để nhịp tim ổn định lại, sau đó, bắt đầu cúi đầu quan sát thật kỹ những cành cây, ngọn cỏ bên cạnh……

Sau một trận mưa, trên mặt đất ít nhiều có thể vẫn còn lưu lại dấu vết, chỉ cần là nơi nàng đã đi qua, nhành cây nàng đã quệt phải hay viên đá nhỏ bị nàng dẫm lên,…tất cả đều sẽ lưu lại dấu vết gì đó.

Dương Nhược Tình vẫn luôn dồn tâm sức vào việc tìm đường ra, không có phát hiện phía sau đang bị một đôi mắt theo dõi, sau khi đi được một đoạn, nàng đột nhiên ý thức được có cái gì đó.

Bất kể phía sau là người hay dã thú, nàng cũng không thể lưu lại nơi này lâu được!

Vì vậy, nàng tăng nhanh tốc độ, cái loại cảm giác đang bị theo dõi phía sau vẫn không tiêu tan, lúc xa lúc gần, tựa như đối phương đang cố tình duy trì một khoảng cách nhất định với nàng, nhưng lại vẫn đảm bảo nàng không thoát ra khỏi tầm nhìn của hắn.

Loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như một con mồi thế này, thật khó chịu!

Dương Nhược Tình một mặt vẫn cố gắng di chuyển nhanh, mặt khác trong lòng bàn tay đã nắm chặt mấy cục đá sắc nhọn, chỉ cần đối phương ở đằng sau lộ ra dấu hiệu tấn công, thì những cục đá trong tay nàng cũng không chỉ dùng để nắm!



Vừa rồi lúc đi vào khu rừng, nàng không cảm thấy gì, nhưng khi đi ra ngoài, nàng mới phát hiện cánh rừng này thật sự rất lớn. Chỉ sợ chính nàng đã đi đến nơi sâu nhất của cánh rừng, cho nên mới có thể hái được nhiều rau dại như vậy, còn có thể thu hoạch được rất nhiều nấm Tùng Nhung!

Nhưng điều đó cũng gây cho nàng không ít phiền toán, cũng may, phía trước càng lúc càng sáng! Nàng nhịn xuống niềm vui đang dâng lên trong lòng, giơ chân hướng về phía lối ra của khu rừng mà chạy như điên ……

Đứng sau một gốc cây đại thụ cách đó không xa, hắn nhìn thân ảnh mập mạp đột nhiên chạy như điên, khóe miệng hiện ra một tia cười, giơ tay gãi gãi đầu mình. Cô bé này, không phải là bị ngốc sao?

Xoay người, hắn bước trở lại trong khu rừng. Hôm nay thu hoạch còn chưa đủ, hắn còn muốn đi dạo trong rừng tiếp!

Bên ngoài cánh rừng, Dương Nhược Tình chạy một mạch xuống sườn núi. Sau khi chạy đến thôn, cảm giác bị theo dõi lúc này đã hoàn toàn biến mất, nàng mới dừng lại, ngồi bên cạnh một tảng đá to, thở phì phò. Xoay người nhìn lại rừng cây đen tuyền phía sau, trong lòng vẫn còn sợ hãi!

Mẹ ơi, rốt cuộc là cái gì theo dõi nàng đây?

Xem ra, sau này, nàng không thể tùy tiện tiến vào cánh rừng như hôm nay. Quá nguy hiểm! Nếu không may chết ở bên trong, cha mẹ biết đi đâu mà tìm?

Tuy nhiên, trong rừng sâu kia, lại cất giấu thật nhiều đồ tốt, nếu không đi vào thì quả là đáng tiếc!

Thực mâu thuẫn quá đi!

Sau khi bình ổn trở lại, Dương Nhược Tình nhìn sắc trời đã muộn, các thôn dân ra đồng đều đang lục tục dừng tay trở về nhà ăn tối.

Dương Nhược Tình dừng lại bên một dòng suối nhỏ ở sau thôn. Nàng lấy đám rau dại và nấm Tùng Nhung trong sọt tre ra, rửa qua bằng nước suốt trong, sau đó bỏ lại vào sọt.

Tiếp theo, nàng lại cởi giày, để chân trần, xắn ống quần lên tới đầu gối, dẫm lên mấy cục đá nhỏ trong dòng suối, tháo mảnh vải buộc tóc ra, nhúng toàn bộ cái đầu bết dính, rối bù như tổ quạ của nàng vào trong dòng nước.

Tuy rằng không có dầu gội đầu, nhưng đây chính là dòng suối đang chảy cuồn cuộn không ngừng, cứ như vậy gội một lúc, chờ đến khi nàng vắt khô tóc, lên bờ, đeo lại đôi giầy, vệt sáng cuối cùng ở chân trời cũng đã bị bóng tối nuốt chửng.

Chiều muộn bao trùm bốn phía, phía dưới thôn, đã có vài điểm sáng le lói của ngọn đèn dầu, thỉnh thoảng vọng đến một tràng tiếng chó sủa.

Dương Nhược Tình vác rổ trên vai, không hề trì hoãn, vội vàng chạy về thôn!