Chương 41: Kế Hoạch Kiếm Tiền

Đàm thị đi rồi, hậu viện lại khôi phục sự thanh tĩnh.

Ác nhân cần ác nhân trị!

Dương Nhược Tình mặt quay về hướng nhà bếp cong cong khóe miệng, xoay người lại tiếp tục rửa sạch đám cây gai thảo trong tay.

Tôn thị xắn tay áo đi đến, “Tình Nhi, con nghỉ ngơi đi, cây này dễ đâm tay lắm, để nương làm cho!”

“Nương, không có việc gì, con có thể làm được.” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.

“Vậy để nương đi nấu cơm!” Tôn thị nói.

“Cơm đang nấu trên bếp rồi, chờ một lát cơm chín con xào hai món ăn kèm liền xong.” Dương Nhược Tình nói.

“Ái chà, con gái nương làm mọi việc thật nhanh nhẹn, ta chỉ mới đi một vòng qua phòng của cha con, rau dại đã rửa sạch, cơm cũng đã nấu.” Khuôn mặt Tôn thị ánh lên sự vui mừng.

Dương Nhược Tình được khen mặt cũng không đỏ, nhếch miệng cười, đem đống cây gai thảo đã rửa sạch đi vào nhà bếp, trải một bao tải xuống nền, lấy thớt gỗ và dao phay lại, sau đó bắt đầu băm cây gai thảo.

“Nương, trong lòng con có tính toán, muốn cùng ngài bàn bạc.” Vừa băm đồ ăn, Dương Nhược Tình vừa ngẩng đầu nói chuyện với Tôn thị đang ở bên cạnh xử lý rau dại.

“Có việc gì? Con nói đi.” Tôn thị một bên đem đám dau rại hôm nay Dương Nhược Tình hái được ở trong rừng ra bóp cho hết nước chua, một bên quay đầu cười tủm tỉm quét mắt nhìn con gái.

Dương Nhược Tình khẽ cắn môi, trầm ngâm một chút, nói: “Con muốn nhờ nương để ý, xem nhà ai có heo con, chúng ta mua hai con về nuôi.”

Dương Nhược Tình biết, ở thời đại này, sưu cao thuế nặng chính là một tòa núi lớn đè trên đầu nông hộ!

Không có Viên Long Bình phát minh ra giống lúa nước tạp giao sản lượng cao, cũng không có phân hóa học kiểu mới, cây trồng trong đồng ruộng rất khó mọc.

Nếu chẳng may gặp năm ông trời không chiều lòng người, ngập úng, hạn hán, sâu bệnh, động đất…… đồng ruộng thu hoạch không tốt, thậm chí có khả năng còn không có thu hoạch.

Sưu cao thuế nặng lại cũng không được miễn, cả gia đình đều không có cái gì ăn, sẽ thường phát sinh sự tình bán con bán cái.



“Tình Nhi, nhà ta không phải được phân cho hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn sao? Chỉ cần chúng ta ra sức xử lý, sản lượng thu hoạch sau khi nộp cho quan phủ một phần, phần còn lại dù cuộc sống của chúng ta vẫn có chút khó khăn , nhưng cả nhà cũng không đến mức uống gió Tây Bắc mà sống.” Tôn thị cũng nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Dương Nhược Tình, “Vấn đề là nhà chúng ta lương thực còn không đủ cho người ăn, đâu có dư thừa để nuôi heo? Sợ là không thể thực hiện được đâu!”

“Nếu chân của cha con không bị như vậy, nương còn có thể đi nhà Triệu tài chủ ở thôn bên cạnh thuê vài mẫu đất tới làm, có lẽ có khả năng nuôi được một con heo, đáng tiếc cha con đã bị như vầy, hai mẹ con chúng ta dù có thuê đất cũng không thể làm được!” Tôn thị cau mày nói.

Dương Nhược Tình nghe vậy cười nhẹ, nói: “Nương, ngài yên tâm, ngài chỉ cần lưu ý chuyện heo con, nếu ngài có thể mua trở về, con mang theo Đại An, Tiểu An đi cắt cỏ heo, vô luận như thế nào, cũng có thể nuôi được!”

“Đồng ruộng nhà chúng ta, miễn cưỡng chỉ đủ cho chúng ta năm người ăn. Trong tay chúng ta dù nửa văn tiền cũng không có.” Dương Nhược Tình tiếp tục phân tích cho Tôn thị nghe: “Thuốc của cha cũng cần tiêu tiền, hai đệ đệ nếu chẳng may đau ốm gì, cũng cần khám bệnh uống thuốc, ngày lễ ngày tết, chúng ta cũng phải đi thăm thân thích. Một năm bốn mùa cũng cần sắm sửa đủ thứ.”

“Nương, chúng ta cố gắng, nuôi hai con heo lớn lên, bán đi lấy tiền, người nhà chúng ta còn có thể ăn thịt. Ban đầu sẽ vất vả, gian nan một chút, nhưng sau này thì lại tốt lên! Nương thấy sao?”

Tôn thị nhìn con gái hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Lời con gái nói, khiến Tôn thị thấy được hy vọng! Bà cũng hy vọng trong tay có thể có chút tiền sinh hoạt, may cho bọn nhỏ mấy bộ xiêm y tươm tất, mua cho chồng chút đồ bổ dưỡng thân thể.

Nhưng năm nay xác định là không thể, cây bông trồng trong đất đều thuộc về ông bà nội của Tình Nhi, tam phòng lúc phân ra gần như chỉ có hai bàn tay trắng.

“Nương, ngài tin tưởng con, mua hai con heo con tới, con nhất định sẽ không mệt!” Âm thanh cổ vũ của Dương Nhược Tình lại lần nữa truyền đến tai Tôn thị.

Nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, cùng nụ cười tươi chắc chắn, Tôn thị trong lòng rung động, dùng sức gật gật đầu, “Được!”

Dương Nhược Tình nhìn bộ dáng đảm bảo của Tôn thị, không khỏi cười thầm.

Chẳng qua chỉ nuôi hai con heo. Đây chỉ là một góc trong kế hoạch làm giầu của nàng, là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Dương Nhược Tình trải đều cỏ gai đã băm nhỏ lên mặt bao tải, sau đó cùng Tôn thị chuyển toàn bộ ra sân, để bên cạnh cối xay đá để phơi nắng.

Cây gai thảo sau khi được phơi khô, có thể bảo quản một thời gian dài mà không bị hỏng, thứ này là đồ ăn nàng để cho hai chú heo con, hoàn toàn tự nhiên không bị ô nhiễm môi trường!

Sau khi trải xong cây thảo gai để phơi nắng, phía bên nhà bếp, mùi cơm chín đã tỏa ra hương thơm mê người.

Dương Nhược Tình lấy hai quả ớt khô của thím Quế Hoa đưa tới, ngâm qua nước, mang một chiếc bát gốm đất bị mẻ, cầm lên hai quả trứng gà cũng của thím Quế Hoa đưa tới.



“Tạch! Tạch!”

Hai tiếng đập vang lên giòn giã, cho trứng vào bát, lấy đũa tre khuấy đều lên thành một bát trứng sền sệt màu vàng.

Đổi một chiếc nồi nhỏ để chiên, lại bỏ thêm chút dầu cải vào, âm thanh tí tách vang lên.

Nàng vớt hai quả ớt khô lên, dùng dao băm nhỏ thành bột ớt đỏ au, lại dùng sống dao đập nát một nhánh tỏi, đổ tất cả vào bát trứng, rắc một ít muối, đảo đều, rồi đổ vào nồi chiên.

“Xèo xèo…” âm thanh trứng chiên vui vẻ, giòn vang, trứng ở dạng lỏng trong nồi nhanh chóng thành hình, lúc trước còn là dịch sền sền, đã nhanh chóng chuyển thành dạng rắn.

Dương Nhược Tình ngồi xổm bên cạnh nồi, nhanh nhẹn nhưng cũng thật cẩn thận xào trứng trong nồi.

Mùi trứng gà hòa quện với mùi cay xộc mũi của ớt và mùi thơm của tỏi, cả ba như đạt được sự kết dính dưới nhiệt độ cao, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thơm cay nồng, làm cho người ta chảy nước dãi dài cả ba thước!

Tôn thị ở một bên xem đến trợn mắt, há mồm, cơm tối qua là do bà tự nấu, nhưng bữa hôm nay là do con gái tự mình cầm muôi.

Tôn thị quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, dùng sức ngửi một chút mùi hương trong bếp, nhịn không được hỏi Dương Nhược Tình: “Con gái, con từ trước đến giờ còn chưa có chạm qua cái nồi, sao lại học được những thứ này?”

Dương Nhược Tình đang dùng muôi cắt trứng trong nồi, nghe vậy quay đầu nhếch miệng cười: “Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo đi dạo. Ngày trước nương nấu ăn, con đều ở bên cạnh nhìn, tự nhiên học được!”

Tôn thị không nghi ngờ gì cả, chỉ cảm thấy con gái của mình thật là thông minh, đầu óc thật là tốt!

Dương Nhược Tình cho trứng tráng ớt khô vào bát, lại tráng chút nước vào chiếc nồi vừa chiên trứng đặt lên chiếc bếp nhỏ.

Lấy cải thìa do thím Quế Hoa mang tới ra, lại đem nấm Tùng Nhung hái được ngày hôm qua cùng mẻ rau dại hôm nay hái được, cho vào nấu một nồi canh, cuối cùng rải lên một chút hành lá.

Hai mẹ con đem toàn bộ đồ ăn đến phòng của Dương Hoa Trung, Dương Hoa Trung đã tỉnh, Tôn thị giúp ông khoác áo, ngồi dậy.

“Hắt xì!”

Ngửi được mùi cay trong không khí, ông nhịn không được quay đầu vào bên trong giường hắt xì, cảm giác thèm ăn ngay tức khắc bị mùi thơm kia đánh thức.