Chương 47: Mộc Tử Xuyên Phẫn Nộ

(Mấy chương trước tác giả gọi mẹ của Mộc Tử Xuyên là Lưu quả phụ, nhưng đến mấy chương này mình lại thấy gọi thành Triệu quả phụ.)

Đám người nghị luận trong chốc lát, cũng không nghị luận ra việc gì, liền giải tán, ai nên đi làm gì thì làm đó.

Sau khi đám người tản ra, từ phía sau bụi rậm, một thiêu niên tuấn tú, quần áo phẳng phiu đi ra.

Ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên gắt gao nắm chặt bụi rậm bên cạnh, một bên tay còn lại rũ ở bên người đang nắm chặt thành nắm đấm.

Đôi lông mày nhăn lại, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ đang khiêng cuốc đi đằng xa, đáy mắt che kín sự phẫn nộ, nhục nhã, càng nhiều lại là cảm giác lẫn lộn!

Dương Nhược Tình đi được một đoạn đường, đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Xoay đầu nhìn lại phía sau, không thấy gì cả, ven đường chỉ có hai con chó đen đang ôm nhau chơi đùa, con nọ cắn con kia, một miệng đầy lông.

Nàng chớp chớp mắt, chẳng lẽ là ảo giác của ta? Mới vừa rồi rõ ràng nàng cảm nhận được một đạo ánh mắt oán giận đuổi theo chính mình!

Được rồi, không quan tâm là ai, nếu thích nấp trong bóng tối theo dõi liền cứ theo dõi đi, có nhìn chằm chằm vài lần cũng không khiến nàng mất đi ít thịt nào. Còn nếu hắn dám nhảy ra tới, nàng liền xử đẹp hắn!

Đợi cho bóng dáng thiếu nữ phía trước đi xa, mãi cho đến khi nhìn không thấy, Mộc Tử Xuyên mới từ sau bụi rậm đi ra, rũ đôi tay, trong đầu suy nghĩ loạn cào cào, mặc cho hai chân mang hắn trở về nhà.

“Tiểu tử thúi, nháy mắt công phu đã không thấy tăm hơi, con đứng ở nơi này làm gì?”

Triệu quả phụ từ trong nhà tìm lại đây, đi đến nửa đường liền thấy nhi tử một bộ dáng thất hồn lạc phách.

“Tử Xuyên à, sao sắc mặt con không thích hợp vậy?” Triệu quả phụ trong lòng hoảng hốt, vội tiến lên, giơ tay liền sờ lên trán của Mộc Tử Xuyên.

Cảm giác mát mẻ, Triệu quả phụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Tử Xuyên, con làm sao vậy? Không phải đang ở trong phòng đọc sách ư? Sao lại chạy ra ngoài mặt trông như bị trúng gió vậy?”

Triệu quả phụ một bên hỏi kỹ, một bên kéo tay nhi tử đi về hướng cửa nhà.

Mộc Tử Xuyên đột nhiên rút khỏi tay của Triệu quả phụ, đứng bất động tại chỗ.

“Làm sao thế?” Triệu quả phụ hỏi, càng thêm cảm thấy nhi tử của mình có điểm không thích hợp.



“Nương, ta muốn đi tìm Mập Mạp, ta có lời phải gặp mặt nàng hỏi rõ!” Mộc Tử Xuyên cau mày, vẻ mặt quật cường.

Triệu quả phụ cho rằng chính mình nghe lầm, trừng lớn hai mắt: “Con nói con muốn đi tìm ai?”

“Mập Mạp!” Mộc Tử Xuyên trầm giọng nói: “Con muốn chính miệng hỏi nàng, Mộc Tử Xuyên ta rốt cuộc điểm nào không xứng với nàng!”

Khuôn mặt tuấn dật của thiếu niên nóng đến đỏ bừng, thân thể đơn bạc tức giận đến run nhè nhẹ.

Kiêu ngạo, tự phụ, thanh cao, là sở hữu của hắn.

Hắn cũng không cùng chơi đùa với bọn nhỏ trong thôn, bởi vì hắn từ khi còn nhỏ liền biết chính mình muốn làm cái gì. Nỗ lực phấn đấu, đạt được công danh, quang tông diệu tổ!

Vị hôn thê Mập Mạp này, là một khối tay nải vướng víu trên con đường đi tới của hắn, là một nỗi sỉ nhục. Hắn vẫn luôn suy nghĩ làm như thế nào có thể ném cái tay nải này đi.

Hôm nay, mẫu thân đi Dương gia thăm bệnh, hắn kỳ thật là hiểu được mục đích chân thật của mẫu thân.

Hắn không có ngăn trở, thậm chí đáy lòng cũng khát vọng mẫu thân có thể thuận lợi đem việc hôn nhân này cấp lui. Từ đây, hắn sẽ không còn có bất luận trói buộc gì, chính là bay đến càng cao càng xa hơn!

Đúng vậy, mục đích của hắn đã đạt được, hôn sự của hắn cùng Mập Mạp đã bị xóa bỏ. Tuy nhiên, quá trình xóa bỏ, lại khiến hắn vô pháp tiếp thu!

Không thể tưởng được, nha đầu vừa ngốc, vừa xấu, vừa béo kia, làm trò trước mặt trưởng bối hai bên, đem hắn đá văng?

Còn làm trò trước mặt người trong thôn, trấn định tự nhiên như vậy thừa nhận nàng đã không còn mếm mộ hắn?

Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, chính mình là một đấng nam nhi thế nhưng bị nữ tử đá! Chỉ có hắn không vừa ý nàng, bỏ nàng, như vậy mới phù hợp quy củ!

Triệu quả phụ tự nhiên biết trong lòng nhi tử nghĩ như thế nào, hừ một tiếng, Triệu quả phụ đáy mắt hỏa khí lại lần nữa nảy lên tới, quát lớn nhi tử: “Không cho phép đi!”

“Nương, ngài khiến cho ta đi thôi, không chính miệng hỏi cho rõ ràng, cục tức này ta nghẹn không đi xuống!” Khuôn mặt Mộc Tử Xuyên có điểm vặn vẹo dữ tợn, xoay người liền phải chạy đi, bị Triệu quả phụ chặn ngang ôm lấy.

“Tử Xuyên, con nghe nương nói, đừng ngớ ngẩn!” Triệu quả phụ gấp đến độ lớn tiếng nói: “Con lúc này chạy tới hỏi nàng, nàng sẽ cảm thấy là con để ý nàng, thích nàng, cái đuôi kia hẳn là giơ cao đến bầu trời đi? Con tại sao phải chà đạp chính mình, mặt nóng dán mông lạnh?”



Cơn tức giận của Mộc Tử Xuyên đang bành trướng trong ngực, đột nhiên như là bị xối một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, cả người cũng bình tĩnh xuống dưới.

Nương nói, có lý!

“Tử Xuyên à, nương hiểu được trong lòng con không thoải mái, nương không phải cũng đầy bụng lửa giận sao?” Triệu quả phụ thấy nhi tử không hề mất bình tĩnh nữa, cũng buông lỏng tay, âm thanh ôn nhu lại khuyên tiếp: “Điểm mấu chốt là, ta không cần lại đi trêu chọc một nhà Mập Mạp, trở thành câu chuyện đàm tếu của người ta. Chúng ta chỉ cần quan tâm đến chính chúng ta, chỉ cần con chăm chỉ đọc sách, khảo cái công danh ra tới, đến lúc đó còn không khiến bọn họ hâm mộ chết!”

Mộc Tử Xuyên tinh tế suy nghĩ lời mẹ nói, càng thêm cảm thấy có lý.

Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, chính mình tức giận phấn đấu, chăm chỉ đọc sách, đến lúc đó áo gấm về làng, lấy được một người vợ mỹ lệ như hoa, quang tông diệu tổ.

Mập Mạp nàng, dù sao vẫn chỉ là một phụ nhân nông thôn kiếm ăn trong đất, gả cho một người nông dân thô lỗ, ngang tàng, suốt ngày vì kế sinh nhai bôn ba.

Ha ha ha, đến lúc đó, chính mình sẽ nhìn xem nàng hối hận như thế nào!

Mập Mạp, ngươi nhất định sẽ vì lựa chọn hôm nay, hối hận cả đời!

……

Dương Nhược Tình vẫn không hay biết rằng bởi vì một phen lời nói, việc làm của chính mình, thế nhưng phá lệ lại trở thành động lực như roi quất khiến cho Mộc Tử Xuyên dốc lòng chăm chỉ học hành.

Chính nàng một chút tâm tình lại vô cùng thoải mái, khiêng cái cuốc, dẫm lên con đường đồng ruộng nhỏ, mềm hướng tới hai khối ruộng nước của nhà mình đi đến.

Nông thôn cuối mùa thu, vừa mới thu hoạch lúa xong, còn chưa tới dịp trồng vụ mới, phóng tầm mắt nhìn khắp đồng ruộng, ngoại trừ những cây bông lụp xụp với vài bông lưa thưa còn sót lại trên ruộng bông, địa phương khác có chút hoang vu.

Dương Nhược Tình đi vào bờ ruộng nước của nhà mình, nhìn thấy Tôn thị đang ở bên kia vung cuốc, thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân cũng lại đây hỗ trợ, ba người phụ nữ vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.

Quế Hoa cùng Đại Vân hẳn là cũng đã nghe chuyện phát sinh vào buổi trưa nay, đang cùng Tôn thị đàm luận việc này, lời nói phần lớn là bất mãn cùng khiển trách Triệu quả phụ.

Dương Nhược Tình xa xa gọi các nàng vài tiếng, ba người vội vàng không bàn luận đề tài này nữa, cười khanh khách nhìn Dương Nhược Tình đang đi tới.

“Tình Nhi, làm tốt lắm, ta và thím Đại Vân của con, ủng hộ con, khuê nữ có tiền đồ!” Đợi cho Dương Nhược Tình đến gần, Quế Hoa hướng Dương Nhược Tình giơ ngón tay cái lên khen.

Một bên, Đại Vân cũng cười, liên tục gật đầu: “Ba nha đầu nhà ta, tính tình một đứa so một đứa mềm mại, ta cùng Đại Ngưu luôn lo lắng các nàng tương lai gả đi ra ngoài bị bắt nạt. Xem ra a, quay đầu lại bảo các nàng đến gặp Tình Nhi, học hỏi ít nhiều, chỉ tốt không có hại!”