Chương 6: Tắt Thở Sao?

Tôn thị mở to mắt, không hề chớp nhìn thẳng khuôn mặt Dương Nhược Tình. Bà sợ nếu không may trong một giây chớp mắt ngắn ngủi, giấc mộng đẹp đẽ này liền tan biến mất.

Khóe miệng bà không kìm được mà cong lên, rõ ràng đang cười, nhưng hai hàng nước mắt lại chảy dài.

Giấc mộng đẹp này, những năm gần đây bà đã mơ biết bao lần, nhưng lần này lại là giấc mộng chân thật nhất. Mỗi lần đang mơ, bà đều giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động.

Bởi vậy, Tôn thị gắt gao siết chặt mu bàn tay của mình, không cho chính mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vẻ mặt này của nương khiến Dương Nhược Tình ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ kĩ, cũng có thể thấu hiểu.

Bệnh tình của con gái, từ đại phu trong thôn, tới bà cốt thôn phụ cận, thậm chí đến toàn bộ người Dương gia đều đã từ bỏ, có thể tưởng tượng bà đã tuyệt vọng thế nào.

Nhất thời không thể tiếp nhận, cũng là điều dễ hiểu, thực đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!

Dương Nhược Tình thầm thở dài trong lòng, đương lúc nàng định lên tiếng thì trong bụng đột nhiên phát ra một tràng âm thanh. Tràng âm thanh này rốt cuộc đã đem Tôn thị từ trạng thái xúc động kéo trở lại.

“Tình Nhi! Con gái ngoan của nương!”

Tôn thị đột nhiên rút ra tay, kêu lên một tiếng, mở cánh tay liền đem Dương Nhược Tình ôm vào trong lòng ngực, gào khóc lên.

Dương Nhược Tình không động đậy, mặc cho Tôn thị ôm, để người mẹ đáng thương này này được trút bỏ cảm xúc!

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ ở căn phòng phía tây đột nhiên bị người ở bên ngoài hung hăng đập mạnh vài cái, ngay sau đó liền truyền đến tiếng Đàm thị quát mắng:

“Giữa trưa, ngươi gào khóc cái gì. Cha ngươi vừa mới nằm nghỉ, chút nữa đàn ông trong nhà còn phải xuống đất làm việc đấy!”

“Nương, Tình Nhi nhà chúng ta ……”

Tôn thị trong lòng tràn đầy niềm vui vì con gái khỏi bệnh, lúc này cũng không thấy sợ hãi Đàm thị nữa, nhấc đầu khỏi đôi vai của Dương Nhược Tình, vội vàng không chờ nổi, muốn đem tin tốt này nói với Đàm thị.

Không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu nói, đã bị Đàm thị hung hăng cắt ngang: “Tắt thở rồi sao? Tắt thở là tốt, chết sớm đầu thai sớm, mọi người đều được yên tĩnh còn nó cũng coi như là tự mình tìm được sự giải thoát! Đợi lão tam trở về, các ngươi xem đem nó đưa ra ngoài, đừng đi cửa chính, xui xẻo!”



Vừa dứt lời, Đàm thị liền nhổ ra một bãi nước bọt, quay đầu bước đi thực mau, giống như sợ chậm một bước sẽ dính lấy xui xẻo.

Rất xa, còn vang lại tiếng bà ta lẩm bẩm: “…… đúng vụ thu hoạch mùa thu còn gặp người chết, thật là đen đủi!”

Trong phòng phía tây, Tôn thị ngồi yên, thất thần, khuôn mặt trắng xanh, hàm răng cắn chặt môi, thân mình gầy yếu khẽ run lên.

Dương Nhược Tình biết, Tôn thị là bị mẹ chồng Đàm thị làm cho tức giận. Không có hộc máu, ngất xỉu ngay tại chỗ, cũng coi như là bản lĩnh của bà rồi.

Nàng chính mình cũng không tức giận sao?

Nàng thậm chí còn có chút hoài nghi, Đàm thị kia, rốt cuộc có phải là bà nội ruột thịt của thân thể này? Sao có thể nói chuyện ác độc đến mức như vậy!

Không đúng, đây không còn là lời nói ác độc nữa, mà chính là máu lạnh, không hề có tình thân!

Kiếp trước nàng là một nàng nhi, căn bản chưa từng được hưởng qua cảm giác của gia đình. Tuy rằng đã sớm hình thành thói quen độc lai, độc vãng một mình, nhưng sâu trong nội tâm đối với tình thân có bao nhiêu khát vọng, chỉ mình nàng là rõ nhất.

Chết đi sống lại, xuyên đến gia đình nông gia cổ đại này, tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng được một người mẹ quan tâm, yêu thương, lại khiến nàng, một người đã sống suốt đời trầm lặng, lạnh lùng, lại bùng cháy lên sự mong chờ. Đối với đại gia đình họ Dương này, cũng sinh ra vài phần hi vọng.

Bởi vậy, vừa rồi Tôn thị muốn đem tin vui nàng đã khỏi bệnh nói cho Đàm thị, nàng đã không hề ngăn cản.

Nhưng hiện tại, nàng phát hiện ra mình đã sai rồi, sai lớn!

Tình thân này, “khả ngộ bất khả cầu”, hai vợ chồng Tôn thị đối với nàng bằng cả trái tim và tâm hồn, đó là bởi vì nàng là con gái của họ.

Nhưng bà nội và những người khác trong Dương gia, lại chưa chắc như thế.

Dương Nhược Tình vụng về xê dịch thân mình, hướng đến Tôn thị đang ảm đảm ngồi ở mép giường, giúp bà gạt lệ, khuyên nhủ: “Nương, người không nên tức giận, bà nội chính là tính tình như vậy…”

Lời vừa nói một nửa, miệng nàng đã bị Tôn thị dùng lòng bàn tay che lại.

Tôn thị trừng lớn mắt, đè thấp âm thanh, nói với Dương Nhược Tình: “Con đứa nhỏ này, lại ngớ ngẩn không phải? Trên đầu ba thước có trời. Đó là bà nội con, mặc kệ bà nói gì nương, nương đều chỉ có thể chịu đựng. Sau lưng nói xấu trưởng bối, con muốn bị thiên lôi đánh sao……”

Khóe miệng Dương Nhược Tình không khỏi giật giật, đây là logic thần thánh gì vậy?

Ngu hiếu!



Tính cách quyết định tư duy, tư duy quyết định vận mệnh. Tư tưởng của Tôn thị cần được gột rửa, nhưng không phải bây giờ.

Dương Nhược Tình am hiểu sâu sắc đạo lý “băng dày ba thước”, không thể ở một ngày lạnh là có thể xoay chuyển tư tưởng “bánh bao” của Tôn thị, gấp không được, phải từ từ và tinh tế.

Vì thế, Dương Nhược Tình chuyển chủ đề, ôm lấy cái bụng đang kêu rồn rột của mình, vẻ mặt đau khổ nói với Tôn thị: “Nương, nói chuyện nửa ngày, con đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, nương có gì cho con ăn không?”

Tôn thị bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới mục đích bà đi đến đây.

Vỗ đùi một cái, bà ảo não nói: “Xem trí nhớ nương này, sao quên không còn một mảnh, ngồi lâu như vậy, sợ là đồ ăn đã nguội rồi……” Nói xong, dưới chân như có gió, chạy về phía bên kia bàn.

Ánh mắt Dương Nhược Tình cũng đuổi theo bóng dáng Tôn thị, chỉ thấy trên bàn để một chiếc bát mẻ bằng đất sét, mặt trên còn có một chiếc bát úp ngược, chắc là để giữ độ ấm.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy cơm canh ở nông gia cổ đại.

Không rõ ở thế giới này, thời đại này, nông thôn bá tánh ăn gì? Nàng ngồi thẳng thân mình, xoa xoa hai tay, đôi mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm chiếc chén lớn mà Tôn thị đang bưng tới.

Tôn thị đem chiếc bát úp bên trên bỏ ra, đặt ở một bên, mùi khoan lang đỏ ngọt xông vào mũi, đôi mắt trên khuôn mặt bụ bẫm của Dương Nhược Tình mở to, tinh tế đánh giá chén đồ ăn.

Cơm trộn lẫn khoai lang đỏ, một nhúm bắp cải, nửa dải dưa chuột muối và một thìa đậu nành xào đặt trên mặt cơm.

Lá cải luộc chín hơi đen, rễ cũng mềm, vừa nhìn liền biết không phải xào qua dầu mà là nấu cách thủy. Dưa chuột muối đen thùi lùi, da nhăn dúm dó, một mùi thum thủm xộc vào mũi Dương Nhược Tình, khiến cảm giác thèm ăn vừa rồi của nàng giảm đi một nửa! Nhưng thật ra, đậu nành xào nhìn cũng không tồi, vàng ruộm.

Tôn thị nhìn Dương Nhược Tình biểu tình, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Mới vừa rồi con gái không phải là ồn ào kêu đói hay sao? Sao tay cầm chén mà lại không động đũa qua?

“Sao con không ăn đi cho nóng? Đậu nành này là nương làm, không phải trước kia con vẫn luôn yêu thích nhất món này hay sao?” Tôn thị nhịn không được lên tiếng hỏi.

Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, hóa ra món ăn trông đẹp mắt nhất trong bát này là Tôn thị làm, chẳng trách. Các món khác không cần nói cũng biết, nhất định là do bác dâu làm.

“À, con chỉ nghĩ chút thôi, ăn luôn đây.” Dương Nhược Tình hướng Tôn thị cười cười, nhận lấy đôi đũa từ trong tay Tôn thị, đang định bắt đầu, đột nhiên dừng lại.

“Lại làm sao thế?”