Chương 1

Bạch Cảnh Trần đặt bát thuốc xuống, đắng đến nhăn mặt phải ngậm một miếng mứt vỏ quýt.

Hắn kề sát mặt vào gương, bên trong là một thiếu niên màu da vàng như nến,mặt đen như mực. Không chỉ như thế, trên mặt còn mọc không ít mụn trứng cá sưng đỏ, khuôn mặt càng khó có thể che giấu sự khó coi.

Ai......

Bạch Cảnh Trần thở dài một hơi, càng rầu rĩ nhíu mày.

Hắn nhớ khi hắn còn bé là một cậu nhóc trắng trẻo sạch sẽ, nhưng từ năm mười hai tuổi trở đi, hắn liền lớn lên với một khuôn mặt rỗ nhiều mụn nhọt đống. Sư phụ nói dùng thuốc này sẽ khỏi, nhưng uống sáu năm rồi cũng không thấy khá hơn.

Ban đầu Bạch Cảnh Trần cùng sư phụ ở tại thành Nhạc Châu, thế nhưng bị nhiều người chỉ trỏ, mắng là "kinh tởm", "Xấu xí", hắn liền không bao giờ muốn gặp người nữa, tình nguyện ở tại Dược Hương cốc hẻo lánh này, mỗi ngày lên núi xuống suối, làm bạn với dược liệu.

"Thái tuế, ngươi cũng cảm thấy ta xấu sao?"

Thái tuế là một con mèo rừng con được Bạch Cảnh Trần cứu, mèo rừng mẹ đã bị thợ săn gϊếŧ, Bạch Cảnh Trần dùng sữa dê nuôi lớn nó giống như sư phụ dùng sữa dê nuôi Bạch Cảnh Trần không cha không mẹ khôn lớn.

Sau đó nó liền ở lại không chịu đi, không chịu trở về núi rừng, đúng lúc Bạch Cảnh Trần đang cần một người bạn.

Bạch Cảnh Trần cũng không nghĩ tới, người bạn này lớn lên có thể cao bằng hắn.

Lúc này thái tuế dựa vào bếp lửa, híp mắt ngủ gật. Toàn thân nó màu xám đen xen kẽ trắng bạc, lốm đốm loang lổ, trên mặt còn có vết sẹo khi còn bé lưu lại, lộ ra vẻ hung dữ..

Nó cũng luôn không để ý tới Bạch Cảnh Trần.

Bình thường lúc Bạch Cảnh Trần nói chuyện, nó ngủ, thật sự bị nói đến không thể kiên nhẫn, liền trốn trong núi gieo họa cho chim muông.

"Quên đi, không nói với ngươi nữa." Bạch Cảnh Trần nổi giận, "Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, đều có thể dọa người."

Bạch Cảnh Trần cũng đã hỏi sư phụ, rốt cuộc khi nào thì bệnh đậu mùa của hắn mới có thể khỏi hẳn? Sư phụ lập lờ trả lời đợi sau khi hắn thành niên.

"Ta một tháng trước đã làm lễ thành niên, như thế nào vẫn không khỏi chứ?"

"Y thuật của sư phụ là số một thiên hạ , chắc chắn sẽ không lừa gạt ta."

Càng nghĩ Bạch Cảnh Trần trong lòng càng phiền muộn.

Mắt không thấy là tốt nhất.

Xấu đến mức Bạch Cảnh Trần phải đeo khăn che mặt.

Phanh - -

Một tiếng động vang lên, tấm gương vỡ thành từng mảnh rơi trên đất.

Là một mũi tên nhọn!

Từ bên ngoài đâm thủng cửa sổ, đập vỡ gương, cắm ở trên cây cột.

Một giọt mưa rơi xuống từ đuôi tên.

Giọt mưa thấm đỏ, vỡ tung trên sàn nhà.

Thái Tuế nhạy bén đứng dậy, tai mèo khẽ động, lông xù lên, hai con mắt trong bóng tối phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Đây là......?

Bạch Cảnh Trần hoảng sợ.

Trong Dược Hương cốc này bình thường ít ai lui tới, hơn nữa hiện tại bên ngoài lại đổ mưa to, làm sao lại bắn tới một mũi tên?

Bạch Cảnh Trần bất chấp mảnh vỡ đầy đất, đứng dậy đi tới chỗ cửa mở ra một khe hở, híp một con mắt từ trong khe hở nhìn ra ngoài.

Mưa to giống như muốn nhấn chìm toàn bộ thế giới,trời đất mờ mịt.

Tầm mắt Bạch Cảnh Trần bị mưa to ngăn cản, thanh âm cũng bị tiếng sấm che mất.

Có một bóng đen đang chạy lại sơn cốc, càng chạy gần càng có thể nhìn rõ ràng hình dáng.

Là một người.

Không, phía sau hắn còn có bốn bóng đen đang đuổi theo.

Leng keng loảng xoảng, là thanh âm đao kiếm giao nhau, mấy người này trong miệng còn hô đánh hô gϊếŧ.

Bạch Cảnh Trần nhìn thấy bên ngoài tràn gập sát ý, nước mưa bắn tung tóe dọc theo thân kiếm.

Thái tuế phòng bị lên, không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú.

Bạch Cảnh Trần bắt lấy một nhúm lông sau cổ nó, không để nó phát ra tiếng vang, đồng thời cũng tăng thêm can đảm cho mình.

Mèo rừng cũng là mèo, lớn đến đâu đi nữa cũng bị động tác mô phỏng mèo mẹ trấn an.

Bên ngoài ồn ào không ngừng, Bạch Cảnh Trần lại tò mò, len lén nhìn vài lần.

Hắn rõ ràng tình thế, là bốn người phía sau kia đang đuổi gϊếŧ người phía trước.

Phải nói phía trước người kia quả nhiên là dũng cảm, hắn tuy khập khiễng, thất tha thất thểu nhưng lại có thể lấy một địch bốn, đánh ngang sức ngang tài.

“Chắc là mấy tên thổ phí thối tha? Đánh xong thì sẽ đi thôi.”

Bạch Cảnh Trần đọc một câu Ngọc Hoàng Đại Đế, nhanh chóng khóa cửa lại.

Sau vài tiếng hét đau đớn, bên ngoài phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa gió rít gào.

Phanh!

Trên cửa tựa như bị một vật nặng đυ.ng phải, sau đó liền rơi xuống đất.

Bên ngoài đều là hạng người hung hãn, Bạch Cảnh Trần cũng không dám đi ra xem là thứ gì đυ.ng vào cửa.

Đợi khoảng chừng nửa nén nhang, xác nhận bên ngoài không còn tiếng động, Bạch Cảnh Trần mới chậm rãi mở cửa.

Một cỗ thi thể mềm nhũn đổ vào, Bạch Cảnh Trần "A" một tiếng, lui về phía sau một bước, thi thể ướt đẫm ngã ở bên chân.

Nước mưa cùng máu hòa vào nhau, đừng nói là Thái Tuế, chính là Bạch Cảnh Trần cũng ngửi được một cỗ mùi tanh.

Bạch Cảnh Trần ngồi xổm xuống, ngón tay dò xét mạch tượng trên cổ hắn.

Vẫn còn sống.

Bạch Cảnh Trần do dự hồi lâu.

Mình có nên cho thêm một đao không nhỉ?

Hắn đem "Thi thể" lật lại, muốn xác nhận thân phận người này một chút.

Tầm mắt dừng ở trên mặt người này, trong nháy mắt liền ngây ra như phỗng.

Tên thổ phỉ này......Thật sự là quá đẹp mắt!

Cằm góc cạnh rõ ràng, mày kiếm hoàn mỹ như thước đo, chân mày vì đau mà khẽ nhăn lại, trên chóp mũi thẳng tắp còn đọng một giọt nước mưa, do mất máu quá nhiều nên đôi môi mỏng trắng bệch, quật cường mím lại.

Cho dù chật vật như thế, cũng đẹp đến kinh tâm động phách!

Nếu mở mắt ra, nhất định là phong hoa tuyệt đại, kim tướng ngọc chất......

Làm sao có thể có người da mặt trắng nõn như vậy chứ?!

Bạch Cảnh Trần nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cũng không tin là có thật.

Tại sao mặt mình lại rỗ?

Đúng là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném.

Bên tai vang lên lời dặn dò của sư phụ: "Cảnh Trần à, thầy thuốc không phân biệt nam nữ đẹp xấu, phía dưới lớp da có đẹp hơn nữa cũng chỉ là bộ xương khô. Ngươi phải nhớ kỹ, càng là người đẹp, trời sinh tính tình càng hoa tâm bạc lạnh, cái miệng kia lại càng gạt người, tuyệt đối không thể tin!"

"Vậy tên thổ phỉ này nhất định là hoa tâm nhất, lưu manh nhất, biết gạt người nhất trên đời!"

Nhưng Bạch Cảnh Trần lại không dời mắt được.

Có lẽ vì bản thân quá xấu xí.

Người này phảng phất như thần tiên trên trời, nhìn lại chính mình liền cảm thấy tự ti mặc cảm.

Người này là ai?

Bạch Cảnh Trần ngồi xổm xuống, sờ soạng trên người hắn.

Không tìm thấy thứ gì có thể xác minh thân phận như lệnh bài.

Cuối cùng,hắn tìm thấy một vật cứng ở trong y phục của tên thổ phỉ xinh đẹp.

Là một ngọc ấn chưa sự dụng qua.

"Đây là chữ gì......" Bạch Cảnh Trần gian nan đọc chữ trên ngọc ấn,"Quân Nguyên...... Nha? Quân Nguyên Thần......" Tên này hình như có chút quen tai.

"Mặc kệ, trước tiên kéo hắn lên giường đã."

Mặc dù Quân Nguyên Thần không béo, nhưng thân hình hắn cao ráo, Bạch Cảnh Trần cố gắng kéo giống như kéo một thi thể vậy.

Hô......

Bạch Cảnh Trần thở hổn hển trong chốc lát,sau đó đem y phục tả tơi trên người Quân Nguyên Thần lột xuống ném sang một bên, chỉ còn lại có qυầи ɭóŧ để thuận tiện kiểm tra thương thế.

Dáng người này...... Thật sự là ngọc thụ lâm phong......

Các đường nét trên cơ thể rõ ràng, chỗ nên có thịt thì có thịt, chỗ nên thon gọn thì thon gọn, không có một chút mỡ thừa, hoàn toàn khác với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình.

Khuyết điểm chính là Quân Nguyên Thần này một thân bị thương, phá hư vẻ ngoài hoàn mỹ.

Bạch Cảnh Trần lục lọi trong phòng.

Bình thường sư phụ sẽ đi hái thuốc hoặc ẩn cư ở điền trang Dược Hương Cốc này một thời gian, ngày thường đi hái thảo dược trong núi, va chạm trầy xước là chuyện bình thường, luôn chuẩn bị sẵn thuốc trị thương, nhưng lọ thuốc đó sao đủ cho vết thương của hắn?

Lần này Bạch Cảnh Trần lên núi tìm thảo dược để chế tạo phương thuốc mới mình nghĩ ra, trời bất ngờ đổ mưa lớn, mới bị mắc kẹt ở trong cốc, có cơ duyên gặp được Quân Nguyên Thần.

"Phương thuốc mới còn chưa được thử nghiệm, vừa vặn thiếu một cái vật sống..."

Bạch Cảnh Trần cao hứng nhìn về phía người trên giường.

Hắn tìm đến một sợi dây thừng cắt thành bốn đoạn, đem tay chân Quân Nguyên Thần chói ở bốn góc giường.

“Giờ thì an tâm rồi.”

……

Quân Nguyên Thần tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, mưa đã ngừng rơi, liễu ám hoa minh.

Hắn vừa mở mắt liền phát hiện mình bị trói.

Trong căn phòng rộng rãi nhưng đơn sơ này, chỉ có mùi thuốc đầy phòng, cùng với một người đang đưa lưng về phía mình, nhìn dáng người gầy gò của hắn, hẳn là một thiếu niên.

Quân Nguyên Thần vừa định nhúc nhích, liền bị một cái móng vuốt sắc nhọn ấn ở trên vai của hắn, tiếng dã thú gầm nhẹ cảnh cáo truyền từ trên đỉnh đầu xuống.

Quân Nguyên Thần ngẩng đầu, đối diện với hắn là một cái miệng to cùng răng nanh sắc nhọn.

Đó là một con mèo rừng hung dữ!

Cái đầu to xấp xỉ bằng một con hổ nhỏ!

Quân Nguyên Thần mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

Bạch Cảnh Trần chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, không để ý tới hắn, tự mình cắt thuốc, nghiền, một khắc sau mới bưng một bát thuốc đi tới.

Hắn mang khăn che mặt,hai bên tóc xõa xuống che khuất nửa trán khiến Quân Nguyên Thần không thể nào nhìn ra bộ dạng của hắn.

Nhưng từ ánh mắt ngăm đen trong suốt của hắn có thể thấy được đích thật là một thiếu niên tuổi không lớn lắm, chính là khí chất cô độc lại có chút tối tăm giống như không quá thích giao tiếp với người khác.

Ở nơi hoang vắng này, lại có một thiếu niên đeo mặt nạ sống với một con linh miêu!

"Đa tạ ngươi đã cứu ta."

Động tác của Bạch Cảnh Trần dừng lại một chút.

Thanh âm này, ôn nhu trong trẻo, vừa nghe liền làm cho người ta như tắm mình trong gió xuân.

Quả nhiên là cái miệng mê hoặc lòng người!

Bạch Cảnh Trần nghĩ thầm, tức giận nói: "Ai nói ta muốn cứu ngươi?"

Sau đó liền mạnh tay kéo ra tất cả băng gạc, trong lòng không cam lòng, dựa vào cái gì đều là người, ngươi lớn lên giống Vân Cung thần tiên, ta lại xấu như quỷ dạ xoa dưới địa phủ chứ?

Quân Nguyên Thần chịu đựng không rên một tiếng.

Nghe thấy Bạch Cảnh Trần nghiên cứu miệng vết thương, lẩm bẩm nói.

Hiệu lực so với Kim Sang dược mạnh hơn vài phần! Nếu dùng nhiều tùng hương hơn chút nữa thì, nhưng là tùng hương đã dùng hết......

Quân Nguyên Thần nghe hiểu.

"Ngươi! Ngươi lấy ta thử thuốc?!"

Hắn gào thét giãy dụa.

Bạch Cảnh Trần thấy thế, bưng chén thuốc ở bên cạnh lên, nắm lấy miệng Quân Nguyên Thần đổ xuống.

"Ngươi cho ta uống thuốc gì?"

Quân Nguyên Thần giận không kềm được, lại chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt.

"Ta là người sống! Ngươi......"

Bất quá một lát sau, một cỗ buồn ngủ ập tới, tay chân hắn cũng không còn sức lực nhúc nhích, giống như chết lặng, không lâu sau mí mắt liền nặng trĩu mê man ngủ.

Động đậy lung tung ảnh hưởng đến phán đoán thương thế của ta, vẫn là bất tỉnh nhân sự thì tốt hơn, lại có thể phòng ngừa ngươi chạy trốn. Sư phụ nói đúng, vẫn là một chén ma phi tán là tốt nhất.

Bạch Cảnh Trần đeo giỏ thuốc lên lưng, cầm liềm lên, chuẩn bị lên núi lấy chút nhựa thông về chế tùng hương.

"Thái tuế, ngươi ở lại, nếu hắn còn dãy dụa, ngươi cắn chết hắn cũng không sao, nhưng nhớ phải để toàn thây, chờ ta trở về mổ ra xem xem lục phủ ngũ tạng của hắn có vấn đề hay không, để ta nâng cao y thuật."