Chương 16

Quân Nguyên Thần coi như tự nhiên, Tuyết Y Nhân ngược lại có chút xấu hổ.

"Cảnh Trần... Ngươi không cần để ở trong lòng." Nàng hiền lành nói, "Điện hạ có chút chuyện bé xé ra to, nhưng cũng là do lo lắng cho thân thể của ta, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

"Ừ."

Bạch Cảnh Trần gật gật đầu.

Hắn không có suy nghĩ nhiều, cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Quân Nguyên Thần đối với hắn căm hận đến mức độ này.

Đúng vậy, hỉ ác của một người làm sao giấu được đây?

Hắn nhìn ánh mắt Tuyết Y Nhân đối với chính mình vừa săn sóc lại nhu hòa nhưng là ngay cả chính mắt cũng chưa từng nhìn qua.

Có lẽ chính mình xứng đáng như thế. Ta chỉ hơi ghen tị với Tuyết Y Nhân.

Nếu có một phần ưu điểm của nàng ta cũng đã thỏa mãn.

Bạch Cảnh Trần trầm mặc bắt mạch cho Tuyết Y Nhân, không nói nhảm gì nữa.

Cuối cùng dặn dò Vân Mi, mỗi ngày dùng phương pháp xông khói dược liệu.Chỉ vài ngày nữa thôi, sẽ khỏi hẳn.

Tuyết Y Nhân vui mừng nhướng mày.

"Cảnh Trần, đa tạ ngươi tận tâm vì ta trị liệu, ta không có gì báo đáp." Tuyết Y Nhân nói,"Vậy ngươi về sau liền ở lại vương phủ, làm phụ tá của Vương gia đi! Ta nhất định xin điện hạ hậu đãi ngươi!"

Quân Nguyên Thần ngồi một bên nặng nề đặt chén trà xuống.

Bạch Cảnh Trần nhìn hắn một cái.

"Tuyết tỷ tỷ." Bạch Cảnh Trần hạ mi mắt nói," Hôm nay ta tới bái biệt."

Tuyết Y Nhân kinh ngạc.

Ngay cả Quân Nguyên Thần cũng ngưng trệ một chút, nhẹ nhàng cài nắp trà lên.

Tuyết Y Nhân kinh ngạc nói: "Cảnh Trần, lời của Vương gia ngươi cũng không cần để ở trong lòng, kinh thành chính là nơi thị phi, lòng người bất cổ, thật sự không được, ta thay vương gia xin lỗi ngươi, ngươi không nên trách vương gia."

Bạch Cảnh Trần lắc đầu.

"Ta không trách vương gia."

Tuyết Y Nhân thân thiết hỏi, "Có phải không thích hợp với khí hậu hay không? thức ăn của kinh thành vương phủ không hợp khẩu vị?"

"Đều không phải."

Hắn đến kinh thành chỉ là xong tâm nguyện cùng không cam lòng của mình.

Hôm nay tuy rằng lòng tràn đầy thất vọng, kết thúc thảm đạm, nhưng hắn không phải là người mặt dày mày dạn.

Coi như......

Coi như gặp nhau ở Dược Hương Cốc, là một giấc mộng thôi!

Cũng không cần phải ở lại, ngày ngày bị người ghét bỏ.

Tuyết Y Nhân vẫn muốn giữ hắn lại: "Nếu vậy cũng không phải, vậy ngươi rốt cuộc có nguyên nhân gì, có thể nói với ta..."

"Y nhân." Quân Nguyên Thần cắt đứt hắn, "Hắn muốn đi thì để cho hắn đi đi."

"Nhưng mà......"

"Kinh thành hạnh lâm thánh thủ hàng trăm hàng ngàn, vương phủ chẳng lẽ thiếu không được hắn một cái dã y?" Quân Nguyên Thần cất cao giọng nói, "Người tới, đi lấy một vạn lượng ngân phiếu!"

Quản gia rất có nhãn lực, nhanh chóng đi lấy một xấp ngân phiếu, đưa tới trước mặt Bạch Cảnh Trần.

Quân Nguyên Thần lạnh lùng nói: "Lần trước ngươi ngại một ngàn lượng ít,kia một vạn lượng đủ không?"

"Ta không cần."

Bạch Cảnh Trần xoay qua một bên.

Quản gia nhìn về phía Quân Nguyên Thần, nghe theo hắn như thế nào hạ lệnh.

Muốn nói Vương gia cũng thật là không đau lòng...... Đây chính là một vạn lượng a!

Quân Nguyên Thần ra hiệu, quản gia đem ngân phiếu nhét cho hắn.

"Hiện tại, hai chúng ta thanh toán xong, ta không nợ ngươi nữa."

"Ngươi vốn cũng không nợ."Bạch Cảnh Trần ngập ngừng, "Là ta lòng tham vô đáy.

Hắn bỏ lại ngân phiếu, đi ra ngoài, nói là đi, bước chân so với chạy còn nhanh hơn."

Trên hành lang, hắn đυ.ng phải một người, chỉ là hắn không có tâm tư đi xem là ai.

Nam tử này cũng đi chủ viện.

"Ra mắt Thụy vương gia." Nam tử chuyển hướng sang Tuyết Y Nhân, "Muội muội."

Quân Nguyên Thần nhìn phương hướng Bạch Cảnh Trần biến mất, sắc mặt trầm ngưng.

Ừ.

Thuộc hạ vừa lúc tới tìm hắn, khom người hành lễ: "Vương gia."

Hắn phất ống tay áo đứng dậy.

Hai huynh muội các ngươi nói chút chuyện riêng đi.

Tuyết Y Nhân thấy vương gia đi rồi, không ngừng mất mát.

Vương gia luôn như vậy, ở bên cạnh nàng không lâu.Sao vừa đυ.ng tới Bạch Cảnh Trần, Vương gia lại tâm sự nặng nề như vậy?

Tuy rằng trong miệng hắn tất cả là chán ghét nhục nhã, nhưng luôn có cảm giác giữa hai người có điểm khác thường. Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Vương gia, nóng bỏng như vậy, lại đau thương như vậy.

Trong lòng Tuyết Y Nhân sinh ra một ý niệm không tốt.

"Muội muội! Y nhân!"

"Hả? Ca ca, huynh đã tới."

Tuyết Y Nhân uống một ngụm trà Tuyết Sơn, thanh thần.

"Người vừa mới chạy ra ngoài là ai vậy?" Nam tử nhìn như thuận miệng hỏi là Tuyết Thành Lĩnh là ca ca của Tuyết Y Nhân cùng Tuyết Y Nhân có ba phần giống nhau, bất quá mắt hắn tròn, khoảng cách mắt lại ngắn, thoạt nhìn rất bình thường.

"Là phụ tá mới tới của vương phủ, y thuật siêu tuyệt, bệnh của muội thái y đều bó tay hết cách, nhưng hắn một đoạn thời gian ngắn hắn liền giúp muội chữa khỏi!"

Tuyết Thành Lĩnh gật đầu đáp: "Thần kỳ như thế? Xem ra tuổi không lớn lắm......"

Tuyết Y Nhân nghe khẩu khí của hắn, nhớ tới những chuyện trước kia của hắn, cảnh giác hẳn lên.

"Ca ca, huynh nghĩ gì vậy? Hắn là người của vương phủ, huynh ngàn vạn lần đừng xằng bậy."

Tuyết Thành Lĩnh không thừa nhận, "Ta hôm nay...... hôm nay vừa vặn đi ngang qua vương phủ, liền muốn đến thăm ngươi."

"Không phải thì tốt." Tuyết Y Nhân ngẫm lại cũng không có khả năng, "huynh không thấy rõ mặt hắn nên mới đối với hắn nổi lên ác tâm."

"Thật sao? Vậy thật đáng tiếc."

Tuyết Thành Lĩnh cảm khái một câu.Hắn vừa mới nhìn thấy bóng lưng, dáng người mảnh khảnh thon thả, đặt ở dưới thân tất nhiên là nhu nhược khéo léo, nếu như không nhìn mặt, chính là bộ dáng mình thích nhất...

Quân Nguyên Thần đi tới thư phòng giấu ở một góc vương phủ.

"Hoàng huynh."

"Nguyên Thần." Người mặc Xích bào lần trước đi thẳng vào vấn đề, "Ta mấy ngày nay, tìm đọc sách cổ của người Sở trước kia, trong lúc vô tình biết được một thứ."

"Thứ gì?"

"Bất du."

Quân Nguyên Thần không hiểu, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên này.

Người mặc Xích bào cười cười, nói: "Là một loại thuốc. Ngay từ đầu, thứ này là những người xấu xa ở thanh lâu sở quán dùng để khống chế nữ tử không nghe lời, chỉ cần dùng thuốc này, trinh tiết liệt nữ cũng không cách nào chống cự. Sau đó, có người cải tiến, trừ đi dược tính thúc dục bên trong, mới làm ra thứ gọi là"bất du ", dùng để bồi dưỡng tử sĩ tâm phúc, một khi dùng, thuốc không thể giải, chỉ có thể nói gì nghe nấy, đến chết không thay đổi."

"Có thứ này?"

Quân Nguyên Thần nhíu mày, nghe qua, liền làm người ta không rét mà run.

"Thiên chân vạn xác." Người mặc Xích bào cười cười nói," Thần dược "Bất Du" này, tuy nói là có chút âm độc, nhưng thật sự có tác dụng rất lớn với ta và ngươi!

"Lời đồn đãi mà thôi, mặc dù trước kia có, hơn phân nửa cũng đã thất truyền."

Người mặc Xích bào nói: "Đích xác, đã sớm biến mất trăm năm, nhưng nếu đã tồn tại qua, vậy tất nhiên cũng có thể phục chế. Ta chính là tới nhờ ngươi, làm tốt chuyện này!"

"Ta đi đâu tìm?"

"Nguyên Thần, ngươi đã quên?"Xích bào nhân vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, "Hiện nay chỉ có một vị, đối với đồ vật ly kỳ cổ quái cực kỳ có nghiên cứu, vị ẩn sĩ kia không ra..."

"Biển Thập Tứ! "Quân Nguyên Thần thốt ra.

"Đúng rồi!"

Quân Nguyên Thần lắc đầu nói: "Hắn không nhất định có, mặc dù có, cũng sẽ không nói."

"Nguyên Thần, ngươi để cho ta nói xong, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt a. Hắn là đồ đệ của Biển Thập Tứ, không chừng đã từng nghe thấy nhìn qua, thậm chí được Biển Thập Tứ chân truyền!"

"Bạch Cảnh Trần......"

Đồng tử Quân Nguyên Thần co rút nhanh một chút.