Chương 19

Quân Nguyên Thần chủ động nhắc tới cho Bạch Cảnh Trần đổi chỗ ở.

Là Mộc Hương Thủy Tạ ở giữa chủ viện và hoa uyển.

"Vì sao gọi là Mộc Hương Thủy Tạ? "Bạch Cảnh Trần hỏi.

Quân Nguyên Thần mở ra song cửa sổ, bên ngoài có vài gốc cây phong, lá rơi vào trong ao, cá chép gấm cạnh tranh truy đuổi tới kiếm ăn, thấy là lá cây lại mất hứng tản ra.

Bởi vì phía sau căn phòng này trồng đầy hoa mộc hương. Chờ tháng tư năm sau sẽ nở đầy, cánh hoa bị gió thổi qua, rải đầy hồ sen, ngồi ở chỗ này đánh đàn đọc sách, thư thái nhất.

Bạch Cảnh Trần lúc này vẫn không biết hoa Mộc Hương trông như thế nào.

Sau đó biết được, chỉ có thể tự giễu một tiếng "Thật sự là hợp với tình hình".

Cảnh Trần, tới ngươi rồi.

Bạch Cảnh Trần cầm một hạt bạch tử, đặt xuống bàn cờ.

"Sai rồi." Quân Nguyên Thần chỉ y,"Ngươi đặt xuống nơi này, sẽ đem đường lui của mình chặn kín, càng xuống càng chật chội, cuối cùng bị một lưới bắt hết."

Ồ.

Bạch Cảnh Trần không yên lòng.

Cờ vây là thời điểm Quân Nguyên Thần ở Dược Hương Cốc dạy cho y.

Trong khoảng thời gian này, Quân Nguyên Thần thường đến cùng y chơi cờ vây.

Cũng không có bất kỳ mục đích gì, chỉ là cùng Y cùng nhau đàm thiên uống rượu, dạy Y chơi cờ, còn nói rất nhiều chuyện ở trời nam đất bắc cho y nghe.

Thời gian thật giống như trở lại đoạn thời gian ở Dược Hương Cốc kia.

Vô tư.

Khúc mắc trong lúc đó, tựa như chưa từng xảy ra.

Quân Nguyên Thần không nhắc lại nữa, Bạch Cảnh Trần cũng không hỏi.

Duy nhất bất đồng chính là, Bạch Cảnh Trần trở nên ít nói, Y cũng không còn tự hào mà nói lên thảo dược kỳ phương, đa số là Quân Nguyên Thần nói.

Nói nhiều, Bạch Cảnh Trần liền sinh ra ảo giác, giống như là Quân Nguyên Thần đang lấy lòng.

Có lẽ chỉ là mình bị rắn cắn mà thôi.

Hiện tại Quân Nguyên Thần đối với Bạch Cảnh Trần mở rộng nội tâm, không chỗ nào không nói.

Chính là sau khi thổ lộ tình cảm này, Bạch Cảnh Trần luôn lo sợ bất an.

Ta buồn ngủ.

Hôm nay mặt trời không tệ, phơi nắng khiến người lười biếng.

Thái tuế ngủ lăn lộn trong đốm sáng.

Thu ngủ đông ngủ.

Bạch Cảnh Trần làm việc và nghỉ ngơi cũng rất nguyên tắc, nằm trên giường ngủ.

Thái Tuế mở to mắt, híp mắt lại dịch thân tới chỗ có ánh nắng tốt.

Quân Nguyên Thần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng nằm ở bên cạnh Bạch Cảnh Trần.

Hắn ra vẻ thoải mái nói: "Cho ta một mảnh giường."

Giường mềm lớn như vậy, Bạch Cảnh Trần buồn ngủ, hướng bên trong xê dịch, Quân Nguyên Thần cánh tay vừa vặn duỗi tới, gối ở dưới cổ của Y.

Bạch Cảnh Trần muốn đứng dậy liền bị hắn ấn xuống.

Không có việc gì, ngủ đi.

Nửa canh giờ sau, bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài phòng.

Tuyết Y Nhân trong tay bưng một cái khay, do dự một chút, liền đẩy cửa ra.

Quân Nguyên Thần vừa lúc từ trên giường đứng dậy, thần sắc hơi mất tự nhiên sửa sang lại y phục.

Tuyết Y Nhân thấy rõ ràng, tay áo của hắn là từ dưới gối Bạch Cảnh Trần rút ra.

Y Nhân, nàng tới làm gì?

Tuyết Y Nhân tươi cười nhã nhặn lịch sự.

Thϊếp thấy hai người nói lâu như vậy, sau lập đông trời khô vật khô, cổ họng dễ khô, liền tự mình nấu một ít canh hạt sen, cho hai người nhuận một chút.

Không cần, ta chuẩn bị vào cung một chuyến.

Quân Nguyên Thần muốn rời đi, Tuyết Y Nhân gọi hắn lại.

Điện hạ, người tốt xấu cũng nên uống một chút rồi hãy đi?... Đây là phương thuốc Cảnh Trần dạy thϊếp.

Tuyết Y Nhân đặc biệt bổ sung câu này, sau đó quan sát thần sắc Quân Nguyên Thần.

Vậy sao?

Quân Nguyên Thần bưng lên một chén, đem nước canh uống một hơi cạn sạch, sau đó mới đi.

Tuyết Y Nhân nhìn thân ảnh đã đi xa của hắn ngẩn ra.

Trước kia chỉ là lòng nghi ngờ, nhưng gần đây số lần Quân Nguyên Thần tới chỗ Bạch Cảnh Trần càng ngày càng nhiều, nàng chọn lúc này xông vào, đã đạt được kết quả.

Nhìn thấy là tin.

Trong lòng nàng cay đắng, khóe mắt đã ướt.

Tuyết tỷ tỷ?

A, đệ tỉnh rồi?

Tuyết Y Nhân bối rối lau đi nước mắt, xoay người lại.

"Tỷ đang chờ ta sao?"

Bạch Cảnh Trần đi giày vào.

"Đúng vậy." Tuyết Y Nhân bưng chén sứ trắng cho hắn," ngươi a, tuy rằng một thân bản lĩnh, nhưng chung quy vẫn là một nam hài tử, không biết chiếu cố chính mình, đệ nếm thử, đệ dạy ta làm canh hạt sen, hầm có đúng hay không?

Cho ta?

"Ân."Tuyết Y Nhân mang theo trưởng bối từ ái," Điện hạ cùng đệ mỗi người một chén."

Bạch Cảnh Trần uống rất xấu hổ.

Tuyết tỷ tỷ đối với mình quá tốt, nhưng chính mình lại cùng Quân Nguyên Thần lui tới thân thiết.

Bạch Cảnh Trần vốn là không có những đạo đức quan niệm này, Y cùng thái tuế giống nhau, thờ phụng ai cướp được chính là người đó.

Nhưng Tuyết Y Nhân đối xử với y thật sự là quá tốt.

Làm sao vậy? Không ngon sao?

Tuyết Y Nhân đem mái tóc rối loạn của Y vuốt đến sau tai.

Không, uống ngon!

Bạch Cảnh Trần không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, sợ nàng nhìn ra cái gì không ổn.

Di? Đây là cái gì a?

Tuyết Y Nhân tò mò hỏi một câu, đưa tay ra trước ngực Bạch Cảnh Trần.

Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ "Không xong", Y ngủ khiến y phục rối loạn, không chú ý tới dây đỏ treo ngọc ấn rơi ra.

Y giống như mèo bị giẫm phải đuôi, luống cuống tay chân che dấu ngọc ấn, sau đó nhét vào trong quần áo.

Nụ cười của Tuyết Y Nhân dừng lại một chút.

Ha ha, là bảo bối gì quý giá sao? Đều luyến tiếc cho ta xem?

Không phải. "Bạch Cảnh Trần lắc đầu phủ nhận.

Tuyết Y Nhân ghé sát lại, cố ý trêu chọc nói: "Vậy nhất định là tín vật đính ước rồi!"

Bạch Cảnh Trần kinh ngạc, nói không nên lời.

Đây là Quân Nguyên Thần lúc ấy cho Y, còn hứa hẹn dùng cái này có thể hướng Quân Nguyên Thần đưa ra một yêu cầu.

"Sao vậy? Khẩn trương như vậy?" Tuyết Y Nhân càng có hứng thú," Ta đây càng muốn nhìn xem, là khuê nữ nhà ai có phúc như vậy, có thể gả cho một lang quân cẩn thận lại có bản lĩnh như đệ."

Tuyết tỷ tỷ! Ta......

Bạch Cảnh Trần thần sắc xấu hổ, muốn cự tuyệt nàng, không chịu cho người khác biết.

Tuyết Y Nhân thấy y che giấu như thế, trong lòng đã có đáp án.

Nàng cúi đầu nói: "Là...... Điện hạ tặng cho sao?"

Bạch Cảnh Trần bị đâm trúng, trợn tròn mắt.

Có thể, cho ta xem một chút không?

Giọng điệu của Tuyết Y Nhân gần như hèn mọn cầu xin, Bạch Cảnh Trần thật sự không cách nào cự tuyệt, liền lấy ngọc ấn ra.

Tuyết Y Nhân cầm vuốt ve, phía trên quả nhiên là chữ Quân Nguyên Thần, ngọc ấn này niên đại đã lâu, nhưng góc cạnh vẫn rất tốt, hơn nữa bao tương thủy nhuận, chắc là chủ nhân thường xuyên cầm ở trong tay quan sát thưởng thức.

Nghe nói Quân Nguyên Thần lúc sinh ra rất được hoàng đế sủng ái, cầm tốt nhất băng chủng ngọc, mời người tài ba xảo tượng khắc tên của hắn.

Thứ quan trọng như vậy, Tuyết Y Nhân chưa từng thấy qua.

Nhưng lại cho y......

Sau đó nước mắt của nàng nhỏ ở trên ngọc ấn.

Bạch Cảnh Trần luống cuống: "Tuyết tỷ tỷ, ngươi cầm đi! Cái này...... Đây là ta trộm.

Tuyết Y Nhân cắn cắn môi đỏ mọng, chua xót không thôi, thiếu niên này thật sự là quá đơn thuần, ngay cả nói dối cũng

không biết.

Cho dù là bịa ra một câu cũng nên bịa cho ra dáng, mình cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Tuyết Y Nhân ngẩng đầu lên, mang theo nước mắt cười thấy mà thương.

Sau đó nàng đem ngọc ấn trả lại, vỗ vỗ Bạch Cảnh Trần.

Ngọc ấn này là vật trân quý, ngươi phải cất kỹ.

Bạch Cảnh Trần kinh ngạc.

Tỷ không cần sao?

"Đây là điện hạ tặng cho đệ, ta nào có đạo lý đoạt tình yêu của người khác?"

Tuyết Y Nhân kéo tay Y,khẩn thiết nói, "Bất quá, ta muốn hỏi đệ vài câu, có thể không?"

Bạch Cảnh Trần chất phác gật đầu.

"Đệ cùng điện hạ, tình cảm đã rất sâu nặng sao?"

Bạch Cảnh Trần đầu óc thoáng cái loạn oanh oanh, nội tâm của Y chân thật, bị xé mở che lấp, thấy ánh sáng.