Chương 23

Hương lô đồng uyên ương của Mộc Hương Thủy Tạ trong miệng bốc ra hai cỗ sương khói lượn lờ, ở trong không khí xoay tròn triền miên, trao đổi ta và ngươi, trở thành một thể, lại bị không khí nhiệt liệt trong phòng trêu chọc, theo hai loại tiếng hừ khác nhau, ở trong không khí đánh tan, đem cỗ tìиɧ ɖu͙© này tản ra từng góc.

Hai người đều không có lý trí, một người trong mắt mê ly, một người trong mắt cuồng nhiệt, ở giữa ngươi tới ta đi, thân thể rơi vào vực sâu, linh hồn bay về phía cực lạc.

Cả hai đều trầm ngâm.

Bạch Cảnh Trần kịch liệt thở dốc, Quân Nguyên Thần trong cổ họng phát ra tiếng gầm.

Cảnh...... Cảnh Trần......

Đáng tiếc Bạch Cảnh Trần không thể nghe thấy hắn một tiếng kia, phát ra từ sâu trong nội tâm lại đè nén trầm thấp kêu gọi.

Phong quang vô hạn.

……

Đợi đến đêm khuya Tuyết Y Nhân ngủ gật một chút, mí mắt phải nhảy gấp vài cái, nàng uống một ngụm trà nâng cao tinh thần.

Vân Mi, mấy giờ rồi?

Giờ hợi ba khắc.

Tuyết Y Nhân có chút hoảng hốt.

Đã trễ thế này, sao hôm nay điện hạ còn chưa về?

Tiểu thư, nô tỳ đi hỏi một chút.

Vân Mi đi ra ngoài không bao lâu, lại vội vàng chạy trở về.

Có chuyện gì vậy?

Tiểu thư, quản gia nói giờ ăn tối Vương gia đã trở lại.

Tuyết Y Nhân hỏi: "Vậy sao không thấy hắn đến?

Nói là...... Nói là trực tiếp đi Mộc Hương thủy tạ.

Sắc mặt Tuyết Y Nhân có chút khó xử.

Vương gia bữa tối đã trở lại, ở chỗ Bạch Cảnh Trần đợi đến bây giờ.

Chẳng lẽ hắn muốn ngủ ở chỗ Bạch Cảnh Trần?!

Trong lòng Tuyết Y Nhân cả kinh, lập tức đứng dậy.

Vân Mi, ngươi mau gọi vài tùy tùng, cùng ta đi Mộc Hương thủy tạ.

Bình thường có người ngoài ở, Quân Nguyên Thần làm việc có mức độ, tôn trọng nàng Vương phi này, sẽ không có bất kỳ quá phận gì.

Vân Mi vừa muốn đi chấp hành mệnh lệnh, Tuyết Y Nhân lại đổi chủ ý.

Không, chờ một chút, không thể dẫn người...... Vân Mi, ngươi theo ta lặng lẽ đi, không thể kinh động bất luận kẻ nào.

Tuyết Y Nhân bắt lấy tay Vân Mi, mượn chút khí lực.

Vân mi khó hiểu: "Tiểu thư, tại sao chúng ta không mang theo nhiều người hơn? Nếu là Mộc Hương thủy tạ cái kia xấu bát quái, câu dẫn Vương gia, vừa lúc đi đánh Y trở tay không kịp, xem Y muốn hay không mặt mũi!"

Vân Mi!

Tuyết Y Nhân trầm giọng quát ngừng nàng, mặt có vẻ bi thương.

"Ngươi...... Ngươi một câu xấu xí hai câu xấu xí, chẳng phải là nói ta so với y còn xấu hơn sao?

Vân Mi quỳ xuống lắc đầu nói: "Nô tỳ lỡ lời, nô tỳ không có ý đó.

Được rồi, đi mau đi. Không gọi người, vừa cho điện hạ bậc thang, cũng là cho ta một tia mặt mũi cuối cùng. Nếu không...... Ta sẽ trở thành trò cười cho cả vương phủ!

Tuyết Y Nhân càng tới gần Mộc Hương Thủy Tạ,tâm càng không yên, nàng có loại dự cảm không tốt.

Ở bên ngoài, nàng liền ngửi thấy mùi rượu, liền dừng bước.

"Vân Mi." Nàng nặn ra một ít nụ cười ảm đạm nói," Ngươi đi hầm rượu nhìn xem, bình rượu chúng ta chuẩn bị kia, còn ở đó hay không."

Vân Mi nghe xong phân phó liền rời đi.

Tuyết Y Nhân cố lấy dũng khí, bước chân phảng phất nặng ngàn cân, đi tới ngoài cửa, bên trong đã yên tĩnh, nàng không dám trực tiếp đi xem, chỉ ở cạnh cửa liếc vào bên trong một cái, liền cái gì cũng hiểu rõ.

Nàng tựa vào cạnh cửa, nước mắt tràn mi.

……

Quân Nguyên Thần bừng tỉnh.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, đầu đau muốn nứt ra.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng thật sự uống say, tối hôm qua làm sao có thể phóng túng như vậy?

Mấu chốt là hắn chỉ nhớ rõ uống say rượu là tại Mộc Hương Thủy Tạ cùng với Bạch Cảnh Trần, mà trước mắt, hắn đã về tới nơi ở của mình.

Tối hôm qua những hình ảnh kiều diễm kia, hắn đều mơ hồ không rõ.

Nhưng hắn nhớ, hình như hắn... đã làm chuyện đó.

Tuyết Y Nhân từ bên ngoài đi vào, nụ cười mang theo rụt rè, mắt hàm thu ba.

Điện hạ, người tỉnh rồi à?

Y nhân, ta hôm qua...... Làm sao trở về?

Tú bà nói không sai, uống thuốc này, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ?

Tuyết Y Nhân chỉ thăm dò nói: "Điện hạ còn nói, ngài và Cảnh Trần uống bao lâu rồi? Say đến bất tỉnh nhân sự.

Bao lâu?

Quân Nguyên Thần nhớ không nổi, lẽ ra một bầu rượu như vậy không nên say.

"Vậy... tối hôm qua với ta..."

Điện hạ đêm qua say khướt trở về, cho nên... chỉ là chuyện vợ chồng thôi mà…”

Thanh âm Tuyết Y Nhân rất yếu ớt, thẹn thùng không thôi.

Quân Nguyên Thần há miệng, lại không biết nói cái gì.

Đêm qua là Tuyết Y Nhân sao?

Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, mạnh mẽ xốc chăn lên, trên giường lại thấy đỏ.

May mắn là nàng.

Hắn thì thào nói một câu.

Tuyết Y Nhân xấu hổ cười nói: "Không phải ta còn có ai?

Nàng mím môi, chứng thực chuyện này.Nàng thức trắng đêm, cũng muốn hiểu.

Cùng với để Quân Nguyên Thần nhớ tới chuyện đêm qua, đến lúc đó đi truy cứu ngọn nguồn, tra ra rượu thuốc, đến lúc đó ai cũng không có mặt mũi. Còn không bằng đâm lao phải theo lao......

Như vậy đối với ai cũng tốt.

Nói không chừng, Quân Nguyên Thần cũng sẽ bởi vậy bắt đầu tiếp nhận nàng, thừa nhận nàng, phát hiện nàng tốt.

Điện hạ, ta bảo bọn họ chuẩn bị canh giải rượu, ngài uống đau đầu hẳn là có thể giảm bớt một ít.

Quân Nguyên Thần nhận lấy nước canh, một ngụm uống cạn.

Chỉ là hắn còn không cách nào tiếp nhận, chính mình đã cùng Tuyết Y Nhân thành vợ chồng chân chính.

Lúc trước hắn cầu tứ hôn, đơn giản là đem thế lực Bình Tây đại tướng quân lung lạc ở dưới trướng mà thôi, đối với Tuyết Y Nhân... Hắn là không hề có cảm giác, nhiều lắm tương kính như tân.

Vì nghiệp lớn lâu dài, đừng nói nhi nữ tình trường, chính là hết thảy những thứ khác đều có thể hy sinh bỏ qua!

Điện hạ......

Tuyết Y Nhân ôn nhu như nước, dựa vào bả vai Quân Nguyên Thần.

"Ngài và ta đã thành vợ chồng, sau này chính là tương cứu trong lúc hoạn nạn, đầu bạc đến già tri kỷ, không biết điện hạ nghĩ như thế nào, dù sao y nhân đã đem điện hạ trở thành chỗ dựa duy nhất đời này."

Đối với thổ lộ như vậy, Quân Nguyên Thần không cách nào không tiếp nhận, hắn nhấc lên tinh thần.

Ừ.

Bên kia, Bạch Cảnh Trần bởi vì uống quá nhiều rượu, dược hiệu quá nặng, buổi trưa mới tỉnh lại, hơn nữa đối với chuyện tối hôm qua đã quên sạch sẽ.

Y chỉ nhớ rõ chính mình mắng Quân Nguyên Thần một trận.

Đầu Bạch Cảnh Trần ồn ào, đầu sắp nổ tung rồi.

Toàn thân y khô khốc, Bạch Cảnh Trần cũng không biết tại sao, chỉ nhìn thấy cổ tay cùng đùi, có mấy chỗ xanh tím.

Quân Nguyên Thần tên hỗn đản này, sẽ không thừa dịp say rượu đánh ta chứ?

Y ấn ấn đầu, giảm bớt đau đớn.

"Quân Nguyên Thần, ngươi muốn hỏi ta cái gì, từ trên người ta cướp đoạt cái gì, ngươi trực tiếp nói với ta, ta chẳng lẽ sẽ không nói cho ngươi sao?

Tim y vẫn đau, nhưng không nghẹn khuất như vậy.

Tắm nước nóng xong, đau đầu cũng giảm đi một chút.

Lúc Vũ Yến đưa cơm trưa tới, y cũng không có khẩu vị.

Tùy tiện gắp hai miếng, y còn đang nấu thuốc cho Thạch Đầu uống.

Thạch Đầu khẩu vị rất tốt, cơm cũng ăn ngon.

"Nếu ta là kẻ ngốc thì thật tốt, vô ưu vô lự."

"Đánh nhau."Thạch Đầu ngẩng đầu nói.

"Đánh nhau? Ai?"

Thạch Đầu không có trả lời, Bạch Cảnh Trần cảm thấy mạc danh kỳ diệu, bất quá hắn ngoại trừ "Thạch Đầu" cư nhiên nói thêm hai chữ.

Chứng tỏ thuốc của mình thật sự có hiệu quả.

"Ngươi ăn xong uống thuốc!"

Bạch Cảnh Trần bưng một chén thuốc đến trước mặt hắn, Thạch Đầu uống một ngụm lớn, ngây ngốc như uống nước đường.

Bạch Cảnh Trần không nhìn chằm chằm hắn, liền ra cửa.

Thạch Đầu thấy y đi rồi, trong phòng không có ai, liền đặt bát thuốc xuống.

Trên mặt cũng không có cười ngây ngô.

Hắn nhíu nhíu mày, hắt thuốc vào bụi hoa mộc hương ngoài cửa sổ.

Con mẹ nó, đắng quá.