Chương 25

Tuyết Y Nhân phát giác, Quân Nguyên Thần trở nên thật lòng.

Không giống như trước kia tương kính như tân, lại cự tuyệt ở ngoài ngàn dặm.

Bất kể là bởi vì tình cảm của bọn họ ấm lên, hay là bởi vì "hậu tự".

Tóm lại, quyết định mang thai giả là đúng.

"Điện hạ, dùng người không nghi ngờ, hơn nữa Cảnh Trần tâm tính thiện lương, thϊếp tin tưởng được."

"Y đi theo quái nhân Biển Thập Tứ, từ nhỏ trải qua âm u ghê tởm, ta cũng đề phòng y, miễn cho thương tổn đến nàng và... con của chúng ta."

Tuyết Y Nhân trong lòng ấm áp, Quân Nguyên Thần rốt cục đem nàng trở thành người nhà rồi.

"Đúng rồi điện hạ, Cảnh Trần đối với ngài hữu tình hữu nghĩa, ngài vì sao không tiếp nhận y?"

Tuyết Y Nhân nói thẳng thắn thành khẩn, Quân Nguyên Thần lại thần sắc lạnh lùng xuống.

"Ai nói cho nàng biết, ta đối với y có tình cảm?"

Tuyết Y Nhân bị giọng điệu của hắn dọa sợ.

"Là...... Là nói chuyện phiếm với Cảnh Trần......"

"Y nói cho nàng biết?"

Tuyết Y Nhân cẩn thận nhạy cảm.

Nàng đã sớm phát giác, Quân Nguyên Thần vừa nhắc tới chuyện này liền tức giận.

Rõ ràng là không dám thừa nhận nội tâm của mình, thẹn quá hóa giận.

Tuyết Y Nhân thấp giọng nói: "Ta sẽ không phản đối, tiên hoàng mở tiền lệ lập nam hậu, đương kim càng là nam phong thịnh hành, điện hạ nếu thích y, ta nguyện ý cùng y cộng hầu..."

"Ta không thích y!"

Quân Nguyên Thần tức giận đánh gãy nàng, thanh sắc câu lệ, Tuyết Y Nhân cứng đờ thân thể, như là không dám nói.

Quân Nguyên Thần nhìn nàng rộng lượng hiền lành như thế, lại mang thai, có một chút hổ thẹn, thật sự không nên tức giận với nàng.

"Ta không phải nhằm vào nàng, Y Nhân." Quân Nguyên Thần đè nén tức giận nói,"Là y để cho nàng nói với ta những lời này sao?"

Tuyết Y Nhân giật giật môi, biểu tình có chút rối rắm.

"Không, không phải y, là ta tự mình muốn nói."

"Nàng lỗ tai yếu đuối nhất, tính cách ôn nhu, dễ dàng nhất bị người ta khuyến khích! thử hỏi có nữ tử nào nguyện ý đem phu quân chắp tay cho người khác?"

Tuyết Y Nhân bắt lấy cánh tay Quân Nguyên Thần, năn nỉ hắn.

"Nguyên Thần, Cảnh Trần một mình ở kinh thành vô thân vô cố, ngoại trừ ta có thể chăm sóc y một hai, y lẻ loi hiu quạnh, ngươi đừng trách y."

"Ta sẽ không làm gì y, y còn hữu dụng."

Quân Nguyên Thần có chút nôn nóng.Hoàng huynh bên kia thúc giục dữ dội, vẫn vội vã muốn "bất du".

Bạch Cảnh Trần lại một hỏi ba không biết.Quân Nguyên Thần không biết mình còn có bao nhiêu kiên nhẫn.

Bạch Cảnh Trần ở phía sau Nguyệt Động, nhìn thấy Quân Nguyên Thần lại đây, cùng Tuyết Y Nhân cùng đi.

Đại khái là sợ Tuyết Y Nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tự mình tới tìm nàng.

Thật là một lang quân tốt.

Bạch Cảnh Trần trở lại trong phòng, Thái Tuế ở vương phủ nghẹn đã lâu, ở trong tuyết dã một trận, khắp nơi cào bò lăn lộn, lông bạc bị nước tuyết thấm nhiễm, ướt sũng.

Bạch Cảnh Trần cầm khăn vải khô lau nó.

"Ngươi ít ở bên ngoài làm loạn, khi ngươi bệnh ta sẽ cho ngươi liều thuốc đắng nhất.".

Bạch Cảnh Trần quở trách nó.

Thái tuế luôn luôn cao ngạo không để ý tới người, hôm nay lại khó có được cằm lót ở trên bàn tay Bạch Cảnh Trần, bất mãn kêu hai tiếng.

Bạch Cảnh Trần mềm lòng, gãi cằm nó trấn an.

"Ta biết ngươi ủy khuất, vương phủ không phải sơn cốc, ngươi không thể đi đứng. Ta không phải là nghẹn khuất, buồn bực phát hoảng."

Bạch Cảnh Trần biết nó nghe không hiểu, nhưng y không có ai để nói.

"Thái tuế, ta hôm nay mới biết được, cái gì gọi là không xứng, hoá ra trước đó ta kỳ quái như vậy."

Bạch Cảnh Trần ôm lấy cổ Thái Tuế, lệ nóng tràn mi, làm ướt bộ lông Thái Tuế.

Y muốn khóc thành tiếng.

Nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể chôn vùi tiếng khóc.

Đoạn đường đi tới vương phủ, trên đường có thiên nan vạn hiểm, y đều là cười.

Bởi vì y cho rằng, có người đang chờ y.Nhưng hóa ra người kia, kỳ thật chưa từng chờ y.

"Thái tuế, ngươi nói xem, nếu như ta thật sự làm ra cái gọi là "Bất Du" này, hắn có thể hay không...... Như vậy một chút xíu thích ta?"

Nếu có thuốc kia, ta nhất định lừa hắn uống, để hắn cảm nhận một chút, ta hiện tại thương tâm thống khổ.

Không, ta đau lòng hắn cũng khổ như ta.

……

Bạch Cảnh Trần mỗi ngày đều dồn hết tinh lực vào thuốc.

Y ngoại trừ phụ trách thuốc an thai của Tuyết Y Nhân, y còn chữa trị cho Thạch Đầu nữa, tất cả thời gian đều dùng để điều chế thuốc, Vũ Yến mỗi lần đưa cơm cho y đều là thấy y đang cân nhắc phương thuốc, có đôi khi đến thu dọn đồ ăn, y một miếng cũng không động.

Bạch Cảnh Trần phát hiện, chính mình dấn thân vào trong thuốc, không nghĩ chuyện khác, trong lòng liền dễ chịu một chút.

Y đối với hài tử trong bụng người Tuyết Y Nhân, có một loại tình cảm đặc biệt.

Ngay từ đầu y rất kháng cự tiếp xúc với Tuyết Y Nhân, tận lực không đi chủ viện, cũng không dám nhìn nàng.

Thời gian lâu dần, y giống như chậm rãi tiếp nhận.

Đó là con của Quân Nguyên Thần.

Cũng không biết sinh ra sẽ như thế nào.

Tuyết Y Nhân cũng đẹp, vậy hài tử của bọn họ nhất định rất đẹp.

Ngũ quan giống Quân Nguyên Thần là tốt nhất, làm cho người ta yêu thích nhất, nhưng là tính nết ngàn vạn lần không nên theo hắn, vô tình như vậy.

Bạch Cảnh Trần miên man suy nghĩ, đem thuốc đưa qua.

Cảnh Trần.

Tuyết tỷ tỷ, thuốc tới rồi.

Tuyết Y Nhân ngồi trước bàn trang điểm, không quay đầu lại.

Được, làm phiền ngươi rồi, Cảnh Trần, hiện tại quá nóng, ta sẽ uống sau.

Bạch Cảnh Trần chuẩn bị lui ra.

"Chờ một chút Cảnh Trần." Tuyết Y Nhân gọi y lại ," đệ lại đây."

Bạch Cảnh Trần không rõ nguyên do đi tới.Tuyết Y Nhân đang cầm một cái áo la, khoa tay múa chân trên lông mày của mình.

"Đệ xem, đây là Nguyên Thần buổi sáng thay ta tô lông mày." Tuyết Y Nhân bật cười, "Dù sao hắn cũng là đại nhân, trong lòng có cẩn thận đến đâu cũng sẽ không làm công việc này, một bên cao, một bên thấp, nếu ta đi ra ngoài, chẳng phải sẽ là trở thành trò đùa bị trêu chọc sao?"

Bạch Cảnh Trần không muốn đi xem.Càng không muốn nghe bọn họ tương cứu trong lúc hoạn nạn tô mi chải búi tóc thân mật.

Đệ vẽ lại cho ta đi.

Ta không biết.

Không sao, đệ coi như giúp ta chuyện này.

Tuyết Y Nhân đặt kẻ mày vào tay y.

Bạch Cảnh Trần tỉ mỉ vễ mày, chỉ là y cho tới bây giờ chưa từng làm qua loại chuyện này, thậm chí ngay cả những đồ trang sức này cũng không chạm qua, tự nhiên vẽ không tốt.

Cảnh Trần, ta có đẹp không?

Đẹp lắm.

Lúc Bạch Cảnh Trần đối mặt với nàng, luôn tự ti.

"Thật ra thì, ta cũng không hoàn mỹ như vậy, trên mặt ta có một nốt ruồi, đệ thấy không?"

Bạch Cảnh Trần lắc đầu. Không có.

"Đúng vậy, không nhìn thấy. "Tuyết Y Nhân cười cười nói," Bởi vì ta dùng phấn che kín."

Quả nhiên, đôi mắt u ám của Bạch Cảnh Trần có chút thần thái.

Mặt người luôn có khuyết điểm, nhưng son phấn có thể giúp người che giấu.

Bạch Cảnh Trần lĩnh hội.

Ý nàng là những nốt mụn đáng ghét trên mặt mình.

Thật sự có thể sao?

Đương nhiên, bên ngoài còn có dịch dung.Tuyết Y Nhân đem một hộp phấn son đặt vào trong tay Bạch Cảnh Trần.

À, tặng cho đệ. Đệ về học cho tốt, có gì không hiểu thì hỏi ta.

Bạch Cảnh Trần có chút kháng cự, không muốn nhận.

Tuyết tỷ tỷ, ta là nam tử, không nên làm những thứ này.

Tuyết Y Nhân vỗ vỗ tay y, phun ra một câu.

Chẳng lẽ đệ không hy vọng Nguyên Thần nhìn đệ với cặp mắt khác sao?