Chương 9

Bạch Cảnh Trần lắc đầu, từ trong thất thần tỉnh táo lại.

Không có việc gì, trong thành cũng không có gì thú vị.

Hắn thấp giọng đọc một câu.

Quân Nguyên Thần nhìn bộ dáng suy sụp của hắn, bỗng nhiên lo lắng.

Hèn chi hắn không muốn vào thành.

Là bởi vì thế nhân đều không tiếp nhận hắn, chịu nhiều xa lánh vũ nhục như vậy, hắn không dám vào thành.

"Cảnh Trần...... " Quân Nguyên Thần gọi tên hắn.

Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu quét qua lo lắng.

Tĩnh An Tự so với trong thành còn vui hơn!

Quân Nguyên Thần cũng cười theo, nói: "Thật không?"

Bạch Cảnh Trần kéo tay hắn, hăng hái bừng bừng đi ở phía trước.

Quân Nguyên Thần vừa nhìn bóng lưng phập phồng nhẹ nhàng của hắn, vừa nghe hắn nói.

"Đúng vậy a, nơi này người cũng không ít, mỗi khi đến ngày hội, Tĩnh An tự đều có thật nhiều thiện nam tín nữ đến thắp hương bái Phật, vô cùng náo nhiệt!"

Bạch Cảnh Trần trước kia không có chỗ đi, liền đến Tĩnh An Tự.

Bởi vì ngại Phật tổ, người khác mặc dù chán ghét mặt của hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Bạch Cảnh Trần nắm tay hắn đi thẳng vào cửa lớn, "Ngươi xem, nhiều người như vậy, ta không nói sai chứ?"

Trong chùa quả nhiên rộn ràng nhốn nháo chật ních người, người mang theo gia đình cũng không ít, nhưng càng nhiều là nam nữ trẻ tuổi, túm năm tụm ba, đều tự vui cười cầu phúc.

Người bán hương cũng kiếm được đầy bồn đầy bát.

"Bọn họ đây là tới cầu cái gì? "Quân Nguyên Thần tò mò.

"Đương nhiên là...... Nhân duyên."

Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên xấu hổ liếc trộm Quân Nguyên Thần, hắn mặt hướng lên trời cũng thập phần chói mắt, rất nhiều nữ tử ném tới ưu ái, không biết cuối cùng là nhân duyên tốt của ai?

Không được, ta cũng phải đi bái.

Bạch Cảnh Trần từ một lão ông mua được một nắm hương, đưa cho Quân Nguyên Thần một ít.

"Cho ta làm gì?"

"Ngươi cũng bái lạy, cầu Bồ Tát ban cho ngươi một người vợ tốt a."

Quân Nguyên Thần nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

"Này ngẫu nhiên mà thôi, ta không tin phật."Quân Nguyên Thần chỉ nói.

Bạch Cảnh Trần che miệng hắn: "Ngươi cũng đừng nói lung tung, cẩn thận Bồ Tát tức giận, khiến ngươi đường tình duyên gập ghềnh, duyên phận nhiều thăng trầm."

Quân Nguyên Thần không cho là đúng.

"Nếu ta có ý trung nhân, ta trăm phương ngàn kế cũng muốn cùng hắn ở bên nhau, nếu ta không thích, cho dù là lương duyên trời ban ta cũng không thèm ngó tới."

"Ngươi không lạy ta lạy."

Bạch Cảnh Trần từ lúc vào cửa liền bắt đầu, đối với Bồ Tát quỳ xuống đầu tiên, dập đầu dâng hương.

"Ngươi không phải cầu nhân duyên sao?" Quân Nguyên Thần kỳ quái hỏi," Như thế nào cầu đến trên người Hàng Long La Hán?"

Bạch Cảnh Trần nghiêm túc dâng hương, quỳ xuống lễ bái, sau đó cắm vào lư hương.

"Ngươi không hiểu, nhiều người bái Bồ Tát như vậy, Bồ Tát tất nhiên sẽ bận rộn ? Tĩnh An tự có mấy trăm Bồ Tát, ta mỗi người đều bái, luôn có một người rảnh rỗi mà."

Quân Nguyên Thần bật cười, tuy rằng không tin Phật, nhưng là lại đi theo phía sau Bạch Cảnh Trần, kiên nhẫn mà bồi hắn lạy từng vị Bồ Tát.

Vị Bồ Tát cuối cùng bái xong, cũng đã qua hai canh giờ.

Quân Nguyên Thần nhịn không được hỏi hắn.

"Ngươi rốt cuộc cầu nguyện cái gì a?Nghiêm túc như vậy?"

Bạch Cảnh Trần chắp tay trước ngực, ra vẻ cao thâm.

"Phật viết, không thể nói."

"Ngay cả ta cũng không thể nói?"

"Ta với ngươi lại không quen! Ha ha!"

Bạch Cảnh Trần nói xong, nhanh chân bỏ chạy, Quân Nguyên Thần đuổi theo ra khỏi Tĩnh An Tự.

Một đội nha dịch châu phủ ngăn bọn họ lại.

"Là các ngươi đả thương công tử tri châu đại nhân phải không?"

Bạch Cảnh Trần muốn cùng bọn họ lý luận, bị Quân Nguyên Thần ngăn ở phía sau.

"Là ta."

"Mời theo chúng ta đi một chuyến."

Bạch Cảnh Trần giữ chặt tay áo Quân Nguyên Thần.

Quân Nguyên Thần vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn an tâm.

"Không có việc gì, ta đi theo bọn họ, ngươi ở chỗ này chờ ta đi, đừng đi xa."

Bạch Cảnh Trần muốn đi theo, nhưng Quân Nguyên Thần không cho.

Hắn đành an vị ở bậc thang trước cửa Tĩnh An tự chống má chờ.

Hắn là hoàng tử điện hạ, châu quan có thể làm gì hắn?

Bạch Cảnh Trần trấn an chính mình, nhưng lại không kiềm chế được lo lắng, hắn muốn xông tới phủ Tri Châu muốn người, lại sợ Quân Nguyên Thần trở về tìm không thấy hắn.

Mắt thấy mặt trời xuống núi, trống chiều Tĩnh An tự gõ vang, thiện nam tín nữ đều về nhà, mới có người chạy tới.

"Là Bạch Cảnh Trần công tử phải không? "Người này là nha dịch Châu phủ, " Đây là có người nhờ ta đưa cho ngài."

Nguyên Thần?

Bạch Cảnh Trần nhận lấy hộp nhỏ, bên trong là ngân phiếu được gấp gọn gàng, tròn một vạn lượng.

"Đây là có ý gì?"

Trong lòng Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên giống như một cục bông, không có đáy.

Người nọ nói, ngài không cần chờ, về nhà đi.

Cái gì?

Một đạo lôi điện hiện lên trong đầu Bạch Cảnh Trần.

Quân Nguyên Thần ở đâu? Ta muốn tìm hắn hỏi rõ ràng, hắn rốt cuộc là có ý gì!

Hắn hiện đang giận dữ.

Sao lại có người như vậy chứ?

Đã nói bảo hắn chờ, nhưng nháy mắt đã không trở lại!

Bạch Cảnh Trần chạy thật nhanh, hắn muốn vào thành, đi tìm Quân Nguyên Thần đối chất!

Thì ra hắn bỗng nhiên dẫn ta vào trong thành chơi, chính là có có ý định khác!

Ngoài cửa thành, có người cưỡi một con ngựa đỏ thẫm chạy như bay đi xa, Bạch Cảnh Trần liếc mắt một cái liền biết, trên lưng ngựa là Quân Nguyên Thần.

Quân Nguyên Thần!

Hắn nhanh chóng đuổi theo, nhưng hai chân của hắn làm sao so được với Hãn Huyết Bảo Mã?

Mắt thấy người nọ càng ngày càng xa, lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ để ý chạy, không để ý tới giày của mình đã tuột mất, lại bị tảng đá cắt rách chân, chảy máu một đường.

Quân Nguyên Thần! Ngươi đứng lại!

Bạch Cảnh Trần rống giận, một cước giẫm ở trên một tảng đá sắc bén, ngã xuống, trực tiếp ngã vào trong vũng bùn, mấy ngày trước trời vừa mới đổ mưa, mặt đất lầy lội.

Hắn không quan tâm, từ trong bùn đứng lên, khuôn mặt đầy mụn trứng cá lại dính nước bùn, càng trở nên chật vật.

Nhưng cũng may, Quân Nguyên Thần nghe được động tĩnh của hắn, quay đầu ngựa lại.

Bạch Cảnh Trần nhào tới, hung hăng nện một quyền, nện vào trên đùi Quân Nguyên Thần.

Ngươi không phải bảo ta chờ sao? Chính mình vụиɠ ŧяộʍ vứt bỏ ta mà đi, ngươi muốn chạy đi đâu?!

Bạch Cảnh Trần hung tợn chất vấn, cả khuôn mặt chỉ còn lại có hàm răng là còn trắng.

"Ta phải về kinh thành."Quân Nguyên Thần trả lời.

Ngươi về thì về, vì sao không nói với ta? Còn gạt ta chờ ở Tĩnh An Tự! Còn chơi trò không từ mà biệt này?

Bạch Cảnh Trần chửi ầm lên.

"Ta không muốn phụ lòng ngươi, Cảnh Trần." Quân Nguyên Thần làm như xấu hổ nói, "Ta không dám nói với ngươi."

"Ngươi chỗ nào không dám, ngươi là sợ ta dây dưa với ngươi, không cho ngươi đi! Hảo, ngươi cái bạch nhãn lang! lương tâm của ngươi bị sài lang gặm sao?"

Quân Nguyên Thần thở dài một cái.

Ta biết nợ ngươi nhân tình, nhờ người đưa ngân phiếu, ngươi nhận đi, ta chỉ có thể bồi thường như vậy.

Nhân tình?

Trong lòng Bạch Cảnh Trần hung hăng bị cắt một đao.

Chỉ là nhân tình?

Nhắc tới ngân phiếu, Bạch Cảnh Trần càng tức giận.

Hắn ra sức đập hộp gỗ, Hãn Huyết Bảo Mã bị đập vỡ mũi.

Ai cần ngân phiếu của ngươi? Chỉ chút ngân phiếu này, ngươi đã muốn xóa bỏ?!

Ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy! Ta......

Bạch Cảnh Trần nói không nên lời, hắn cũng không biết Quân Nguyên Thần thiếu nợ mình cái gì, nhân tình ngân phiếu? Tất cả đều không phải!

Nhưng là Quân Nguyên Thần rõ ràng đem chính mình đều đào rỗng.

Hắn nhất định là mắc nợ chính mình!

Bạch Cảnh Trần gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, cánh tay hắn lung tung lau nước mắt.

Ngươi đã không nợ ta, vậy ngươi cút đi! Ô ô......

Cảnh Trần.

Quân Nguyên Thần gọi hắn.Ngọc ấn của ta có phải ở chỗ ngươi hay không?

Bạch Cảnh Trần sửng sốt, thoáng chột dạ.

Chuyện hắn trộm ngọc ấn của Quân Nguyên Thần, hắn vẫn chưa nói ra.

Ngọc ấn kia, là khi ta sinh ra, phụ hoàng ban tên cho ta đã tạo ra nó, vẫn đeo ở bên người ta. Ta đem nó tặng cho ngươi, ngày nào đó...... Ngươi có chuyện chỉ cần đưa ngọc ấn này ra, có thể hướng ta đưa ra một yêu cầu, mặc kệ cái gì, chỉ cần ta có thể, ta đều hoàn thành cho ngươi.

"Tâm nguyện? "Bạch Cảnh Trần không tin," Ngươi cũng không phải Bồ Tát!"

Quân Nguyên Thần thề son sắt: "Thật, ta đáp ứng ngươi, đây là lời hứa của ta."

Bạch Cảnh Trần không cam lòng.

Hắn nào có tâm nguyện gì.

Hắn tâm nguyện duy nhất, bất quá là hi vọng Quân Nguyên Thần đừng đi.

Ta không cần!

Quân Nguyên Thần bất đắc dĩ, hỏi: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Bạch Cảnh Trần hạ quyết tâm: "Ta muốn đi cùng ngươi!

Quân Nguyên Thần há miệng, trầm mặc không nói.

Xem đi, ngươi chính là ghét bỏ ta, không muốn mang ta theo!

Quân Nguyên Thần ngữ khí lại ôn nhu hơn rất nhiều.

"Cảnh Trần, ngươi cứu mạng của ta, lại chữa khỏi chân cho ta, ta làm sao ghét bỏ ngươi? Chỉ là trong kinh hiện giờ hỗn loạn, ngươi không thích hợp đi."

"Vậy khi nào ta có thể đi?" Bạch Cảnh Trần không buông tha.

Quân Nguyên Thần trầm ngâm một lát.

"Như vậy đi, đợi kinh thành ổn định, ta sẽ tới đón ngươi!"

" Rốt cuộc là lúc nào?"Bạch Cảnh Trần giậm chân.

Quân Nguyên Thần chính là không chịu cho hắn một câu trả lời xác thực!

Quân Nguyên Thần cắn răng, dứt khoát kiên quyết nhìn về phương xa, đá bụng ngựa.

"Chờ Trung thu sang năm! Ta nhất định sẽ cùng ngươi ăn bánh Trung thu, ngắm trăng!"

Hãn huyết bảo mã chạy như bay mà đi, móng ngựa trong suốt, dần dần đi xa, cuối cùng thân ảnh người nọ biến mất ở đường chân trời.

Thân ảnh Bạch Cảnh Trần bị hoàng hôn khô vàng kéo dài.

Trung thu sang năm......

Bạch Cảnh Trần phục hồi lại tinh thần, nhìn bùn nhão trên quần áo mình, kéo lê cả người chật vật không chịu nổi, rồi lại không biết đi nơi nào.

Bạch Cảnh Trần cuối cùng cũng biết.

Khi lòng người tràn đầy tuyệt vọng, lại không có chỗ nào để gíair tỏa, sẽ đi bái Bồ Tát.

Hắn cũng biết ngày đó sớm muộn gì cũng đến.

Chỉ là không nghĩ tới ngày đó tới đột ngột như vậy.

Cũng may, trước khi Nguyên Thần đi, ta đã đi lạy Bồ Tát.

Bạch Cảnh Trần may mắn nghĩ.

Kỳ thật hôm đó, ta ở trong chùa Tĩnh An, thay ngươi cầu bình an.

Ngươi và cả thế gian đều không biết.

Chỉ có Bồ Tát mới biết.

Ta hy vọng ngươi cả đời bình an.

Ta lại muốn lén cầu Bồ Tát, để chúng ta luôn ở bên nhau.

Nhưng ta biết.

Ta không thể tham lam.