Chương 31: May mắn ngoài ý muốn

Ánh đèn phòng tắm màu trắng ngà âm trầm chen vào giữa hai người họ, gương trên bồn rửa mặt mông lung phản chiếu góc nghiêng khuôn mặt Cố Lẫm.

“Không uống sao?” Thương Hành quơ quơ chén nước, đặt sang một bên: “Cố tổng còn có gì dặn dò?”

Khóe mắt Cố Lẫm hơi giật giật, không nói được một lời nhìn chằm chằm Thương Hành.

L*иg ngực anh phập phồng kịch liệt, bọt nước trong suốt như sao rơi xuống ngọn tóc, vài sợi tóc mỏng thấm nước dính vào trán và má, nước lạnh làm cho môi anh trắng bệch, áo sơ mi và quần tây cũng bị ướt dính sát lên người, vai và cánh tay lộ ra không sót chỗ nào.

Giống hệt như một con gà ngâm nước.

“Cậu trả thù tôi sao? Vì ngày đó khiến cậu phải dầm mưa?” Cố Lẫm lau mặt, chật vật và xấu hổ, cảm giác mềm mềm khô nóng thực sự đã biến mất không ít, tư duy tắc nghẽn cũng dần được nối thông.

Thương Hành vô tội xòe tay ra: “Tôi không có nhỏ mọn như vậy, nếu tôi muốn trả thù anh thật thì tôi cứ để kệ anh làm trò cười cho thiên hạ trước mặt công chúng rồi, nói không chừng tất cả tin tức đầu đề sáng sớm mai sẽ đều là hình không hay của các hạ, nhiều ống kính như vậy, muốn giấu hết cũng rất khó.”

Cố Lẫm trầm mặc một khắc, ngẩn người: “Làm sao cậu biết tôi sẽ bị bỏ thuốc?”

Lần này đổi lại là Thương Hành không nói gì, hắn làm sao biết Cố Lẫm lại đen đủi như vậy, bao nhiêu ly rượu không uống, cứ cố tình uống ly có vấn đề kia.

“Kỳ thật không phải hướng về phía anh.” Thương Hành có chút đau đầu, việc tế cứu này, chính mình cũng có trách nhiệm, lúc ấy nếu không nghĩ tới ăn miếng trả miếng, cứ làm đổ hết ra thì đâu có nhiều sự như vậy.

Cố Lẫm bình tĩnh: “Tôi sẽ phái người điều tra máy quay theo dõi.”

“Cố tổng nếu không còn việc gì khác, tôi không quấy rầy Cố tổng nữa.” Tầm mắt Thương Hành chuyển quanh đối phương một vòng, làm như không có việc gì mà thu hồi, xoay người rời đi.

“Từ từ.” Cố Lẫm hít sâu vào một hơi, đột nhiên gọi hắn lại.

Thương Hành quay đầu lại: “?”

“Việc lần trước, xin lỗi. Còn có.” Ánh mắt Cố Lẫm hướng sang một bên khác, ngón tay nắm chặt thành bồn tắm trở nên trắng bệch, đè thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Thương Hành nhướng mày, trời sắp có bão rồi sao? Cố Lẫm trong nguyên tác mang hình tượng người tự phụ bá đạo, tuyệt không nói lời xin lỗi và cảm ơn.

Hắn quay đầu nhìn Cố Lẫm, người kia toàn thân chìm trong nước lạnh, da trên vành tai rất mỏng, dưới ánh đèn lộ ra màu đỏ ửng.

Thấy hắn nửa ngày còn chưa đi, Cố Lẫm hơi hơi nghiêng mặt: “Như thế nào? Muốn ở lại? Nếu cậu rút hợp đồng về, tôi có lẽ có thể suy xét một chút.”

Cửa phòng tắm răng rắc một tiếng khép vào, tiếng bước chân Thương Hành đi xa, khóe miệng Cố Lẫm dường như vô thức hơi cong lên, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo…