Chương 37: Cận thủy lâu đài

Là một người mới thuần túy, ngày đầu tiên Thương Hành vào Hoài Mộng, hắn phải dành thời gian điền các mẫu đơn, tham gia các lớp huấn luyện nghiêm túc.

Bề ngoài tuy vui vẻ nhưng ai cũng là người mới ôm tâm tư riêng, còn có những quy tắc phức tạp của giới giải trí cũng khiến Thương Hành nhớ tới ngày mới bước vào đời đi làm chốn công sở.

Lúc Thương Hành rời khỏi tòa nhà Hoài Mộng đã là gần đến hoàng hôn.

Ánh chiều đỏ rực thấp thoáng giữa tầng mầy, tia sáng mặt trời len lỏi giữa những tòa nhà cao tầng, phản xạ ra ánh kim rực rỡ.

Thương Hành cầm một tờ quảng cáo cho thuê nhà, đứng nghỉ chân trên con đường người đến người đi, tuy rằng đau lòng vì đã giao tiền thuê nhà, nhưng chắc chắn hắn không thể trở về ngôi nhà cũ có ba mẹ nuôi kia nữa, cơ mà nhất thời vẫn chưa tìm thấy chung cư hợp ý, xác thực khiến hắn có chút đau đầu.

Thương Hành sờ sờ ví tiền khô quắt trong túi, cũng không thể ở khách sạn tiếp.

Trong lúc do dự, di động rung lên hai tiếng rất nhỏ, một tin nhắn ngắn hiện ra, Thương Hành có chút ngoài ý muốn, bà chủ nhà thế mà lại gửi trả tiền nhà hắn vừa đóng?

Ngay sau đó là một cuộc gọi, dĩ nhiên là từ Dung Trí.

Thương Hành nhướng mày, trong mấy nam phụ nguyên tác, chỉ có “thanh mai trúc mã” Dung Trí làm hắn có chút âu sầu, vì không biết nên ứng đối như thế nào, càng cố gắng bắt chước nguyên tác càng cảm thấy vụng về thiếu tự nhiên, làm ra vẻ quá nhỡ đâu lại lộ ra sơ hở khó mà giải thích.

Hơn nữa ánh mắt sâu thẳm của đối phương tuy nhìn tao nhã nhưng lại mang cảm giác như đang xuyên thấu qua thân mình hắn mà nhìn người khác vậy.

Nghĩ lại nghĩ, hắn vẫn nhận nghe điện thoại: “A lô, tôi là Thương Hành.”

“Là anh, Dung Trí đây. Tiền nhận được chưa? Việc lần trước em cứu mẹ anh, anh vẫn chưa có cơ hội cảm ơn trực tiếp, từng ấy tiền thuê nhà cũng không quá nhiều, một mình em ra ngoài dốc sức làm việc không dễ dàng gì.”

Giọng nói ôn hòa mang theo tiếng cười có nhịp điệu ổn định, trong không gian hối hả nhịp sống, bỗng nhiên khiến người nghe không tự chủ được tâm bình khí hòa.

“Nếu em muốn thuê phòng, anh hiện đang có một căn nhà không dùng đến, em có thể đến xem thử.”

Thương Hành lơ đãng cúi đầu nhìn tờ quảng cáo cho thuê nhà, nghe vậy hơi hơi sửng sốt: “Làm sao anh biết em cần thuê nhà?”

Điện thoại đầu kia có tiếng cười trầm thấp: “Ngẩng đầu, nhìn bên trái.”

Thương Hành bỗng nhiên quay đầu, dưới đèn đường, có một chiếc Lexus màu xanh đậm đang đỗ, Dung Trí nhìn qua cửa xe ngoắc hắn, một thân áo sơmi quần tây nhã nhã nhặn nhặn.

Thương Hành há miệng, lại thấy đối phương chỉ chỉ không gian sau lưng hắn, Thương Hành quay đầu lại, phía sau là một văn phòng môi giới nhà đất, nơi mình vừa mới đi ra.

Hắn bước nhanh về phía Lexus, Dung Trí thong dong mở cửa xe cho hắn, Thương Hành chỉ định đến chào hỏi, không biết như thế nào mà dưới sự ra hiệu của đối phương thuận lý thành chương ngồi vào ghế phó lái.