Chương 43: Tiếp thị kiểu cho vay

Nói cách khác, hắn đầu tư ba mươi ngàn dự đoán bản thân thắng, kết quả có thể nhận về sáu mươi ba ngàn tiền ảo. Ngay cả khi đã trừ thuế và hoa hồng cho nền tảng, cũng còn dư hẳn bốn năm mươi ngàn.

Đương nhiên, tiền đề là hắn giành được chiến thắng chung cuộc.

Người dẫn chương trình ở đối diện đã ngại đến nỗi sắp đánh mất khả năng ngôn ngữ, Thương Hành hơi mỉm cười, chủ động chuyển đề tài:

“Hàn huyên nãy giờ rồi, mọi người nghe chắc cũng mệt, hay là chúng ta chơi một trò chơi tương tác nho nhỏ đi. Được không?”

Người dẫn chương trình phỏng vấn mà chán muốn ngủ gật đến nơi, nghe vậy tỉnh táo trở lại, hứng thú đáp lời: “Tất nhiên rồi, luật chơi thế nào đây?”

Thương Hành ra hiệu cho nhân viên công tác đưa cho mình ba tờ giấy trắng, hắn tự mình lấy chiếc bút ký tên trong túi áo ra: “Quy tắc đơn giản lắm. Chúng ta mỗi người viết lên giấy ba điều mà bản thân cảm thấy rất có khả năng sẽ xảy ra vào ngày mai.”

“Đương nhiên, không thể viết chuyện bản thân mình khống chế được, ví dụ như ngày mai mấy giờ thức dậy, ngày mai đi ăn ở đâu.”

Thương Hành vừa thuận miệng bịa quy tắc mà giới thiệu, vừa vuốt thẳng tờ giấy, cúi đầu đề bút viết.

“Sau khi viết xong thì xoay về ống kính để khán giả trước màn hình phát sóng trực tiếp xem nhé.”

Hắn thả buống xuống, dựng thẳng tờ giấy đầu tiên lên đối diện màn ảnh, bên trên là một câu ngắn gọn:

“Ngôi vương phòng vé ngày mai sẽ thuộc về một bộ phim kinh phí thấp ít người biết đến.”

Người dẫn chương trình sửng sốt, bật cười thành tiếng: “Anh Thương vui tính quá à. Chắc anh chưa biết ngày mai bộ phim chiến tranh của đạo diễn lớn Vương Ánh Đồng công chiếu phải không?”

“Đạo diễn Vương là đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước. được đầu tư hơn năm trăm triệu, bộ phim thương mại chế tác cùng kỳ với nó thì nghe đồn bởi không muốn đối đầu trực tiếp mà né đợt công chiếu đấy.”

Người dẫn chương trình uyển chuyển khuyên: “Điều anh viết trên giấy này, nếu là ngày khác có khi sẽ xảy ra không chừng, nhưng ngày mai thì tuyệt đối không thể đâu. Anh Thương có muốn thay một dự đoán khác không?”

Khoảnh khắc Thương Hành bày ra “Tiên đoán” kia, màn đạn trong phòng phát sóng nháy mắt biến thành một đại dương hả hê.

Các khản giả nghe tiếng mà đến xem hắn dùng nhiều lời lẽ cay độc khắc nghiệt châm chọc mỉa mai Thương Hành vô tri và ngu xuẩn, ngay cả những “fan nhan sắc” cố sức bảo vệ hắn nãy giờ cũng rơi vào tình trạng cạn lời.

Thương Hành làm lơ màn đạn luôn, ngược lại cứ tủm tỉm cười suốt:

“Trò chơi tương tác mà, tất nhiên cần khán giả cùng tham gia rồi. Nếu mọi người không tin ngày mai sẽ có chuyện này, hay là như vầy nhé, mỗi câu tôi viết ra đều sẽ đăng thành một bài Weibo, mọi người có thể tùy tay chia sẻ và đưa ra lời đề nghị trừng phạt.”

“Nếu nội dung trên giấy không thành sự thật, tối mai tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một trong số những người chơi và phát sóng trực tiếp chịu hình phạt người đó đã ra. Vậy nhé, tỷ như trên màn đạn bây giờ này ——— ‘tôi muốn tiểu bạch kiểm này trồng cây chuối uống nước;’.”

(Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm)

“Hay là, ‘Tôi muốn xem Thương Hành đi chổng ngược….’ ấy cái này không được, thô tục quá sẽ bị cấm phát sóng.” Thương Hành nghiêm trang lắc đầu.

Người dẫn chương trình: “…”

Cô ngơ ngác nhìn chị Lý dưới khán đài đang trợn mắt há mồm, này chẳng lẽ là chiến thuật Marketing mới của chị Lý sao? Có điều, chơi lớn dữ vậy à?

Thương Hành vừa dứt lời, số lượng màn đạn trong phòng phát sóng chợt tăng vọt!

Ngoại trừ số ít người bình luận “Ha ha ha ha tên này thua chắc rồi”, hoặc phê phán Thương Hành bất chấp thủ đoạn tự lăng xê, phần lớn đều đưa ra đủ kiểu hình phạt trên trời dưới đất chẳng đυ.ng hàng ai, thậm chí còn có người ác ý yêu cầu Thương Hành phát sóng trực tiếp cách lấy lòng kim chủ.