Chương 7: Cốt truyện lệch lạc

Lúc Thương hành dắt xe đạp về đến khu chung cư, phố đã lên đèn, ánh chiều tà đã chìm nghỉm giữa những ngôi nhà cao tầng.

Đi qua một con hẻm nhỏ hẹp bẩn thỉu, bỏ lại nhịp sống hối hả ồn ào náo nhiệt phía sau, chỉ còn ánh hoàng hôn nghiêng ngả phủ lên tòa nhà bảy tầng cũ kĩ.

Những chiếc sào phơi quần áo nham nhở nhô ra từ ban công xây dựng trái phép, mùi khói dầu và mùi gạo quyện vào nhau, lẫn với mùi ẩm thấp và gỉ sắt bay lơ lửng trên lối đi chật hẹp.

Tòa nhà cũ kĩ đã xây từ lâu, không có thang máy, chỉ có cầu thang làm bằng xi măng vôi vữa, lan can sắt hoen gỉ, bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, đèn hành lang hỏng đã lâu chưa sửa, tỏa ra ánh sáng tối tối mờ mờ.

Thương Hành tay trái đút túi, an an tĩnh tĩnh đi giữa hành lang.

“Nhà của hắn” ở tầng bảy, chi phiếu 2 triệu nguyên chủ nhận được từ Cố Lẫm đã được cất khóa trong ngăn kéo ở phòng riêng, nếu hắn chậm hơn một bước, không chừng sẽ thành tiền mới cho ba mẹ nuôi đánh bạc mất.

Đến lúc đó, chỉ sợ hắn đành thật sự trở lại liếʍ mặt bán mình.

“Tiểu Thương à, cháu về rồi hả.”

Thương Hành ngẩng đầu, bà chủ nhà ăn mặc một thân hàng hiệu đang bước xuống trên giày cao gót, tươi cười chân thành vẫy tay với hắn.

Chủ cho thuê nhà, bà Dung chính là Bao Tô Bà của khu nhà cũ này, bốn khu căn hộ kế bên cũng là bất động sản do bà đứng tên, mấy năm trước khi còn chưa phát đạt, bà là hàng xóm đối diện nhà Thương Hành.

(Bao Tô Bà là ‘tiểu Long nữ’ về già trong Kungfu Hustle)

Con trai của bà là Dung Trí, là thanh mai trúc mã từ nhỏ của nam chính nguyên bản, cùng nhau lớn lên, cũng là người có năng lực cạnh tranh mạnh nhất Tu La tràng.

Về sau bà Dung tái hôn với chủ sở hữu bất động sản, bèn đưa theo con trai dọn khỏi nhà cũ, nam chính nguyên bản và trúc mã Dung Trí cũng từ đó xa cách, từ biệt mấy năm chưa từng gặp lại.

“Cô chủ.” Thương Hành mỉm cười gật gật đầu, nhưng trong lòng lại ủ rũ nhớ tới nội dung cốt truyện gốc —— nhanh như vậy đã tới tình tiết thúc giục trả tiền thuê nhà sao? Theo sự tự tiện thay đổi cốt truyện của hắn, có lẽ đã xảy ra một chút lệch lạc.

“Gọi cô Dung là được rồi, khi còn bé cháu vẫn gọi như vậy.” Chủ nhà cười tủm tỉm nói, lại thở dài: “Tiểu Thương, cô không muốn làm khó dễ cháu, biết cháu cũng không dễ dàng, nhưng tiền thuê nhà không thể chậm thêm nữa.”

Thương Hành bất đắc dĩ, vừa mới diễn xong với Cố Lẫm, không ngờ quay đầu lại đã bị xã hội cho đòn hiểm.

Nguyên chủ có hai triệu trong túi, hắn thì không, không nghĩ tới chính mình gặp phải tình cảnh so với trong tưởng tượng càng quẫn bách hơn.

Thương Hành cúi đầu nghĩ nghĩ, hứa hẹn: “Trong vòng 3 ngày, cháu nhất định trả hết tiền thuê nhà.”