Chương 113: Hạn Bạt bị bất ngờ

Trần Ngư giãy dụa bò dậy từ

trên

mặt đất,

không

để ý đến vết thương của mình, vẻ mặt lo lắng nhìn về hướng Lâu Minh.



nhìn thấy Lâu Minh cầm kiếm đồng, ra tay liên tục ép Hạn Bạt phải lui xuống.

“Nhóc con, con

không

sao chứ?” Lúc này, ông Ngô đuổi đến, đầu tiên ông nhìn lướt qua về hướng Lâu Minh, sau đó lo lắng kiểm tra vết thương của Trần Ngư.

“Con

không

sao.” Trần Ngư lắc đầu.

Ông Ngô quan sát kĩ càng

một

lần, thấy hai tay Trần Ngư chỉ bị trầy sơ sơ, ngoài ra

không

còn vết thương nào khác

thì

mới yên lòng, sau đó quan tâm hỏi chuyện về Lâu Minh “Sao Lâu Minh lại tới đây?”

“Con cũng

không

biết.” Trần Ngư nhìn thấy sát khí

trên

người Lâu Minh càng ngày càng nặng,

thì

lo lắng

nói

“Ông nội, sát khí

trên

người

anh

Ba càng ngày càng nặng,

sẽ

không

có chuyện gì chứ?”

Tất nhiên là ông Ngô cũng nhận ra tình trạng

không

ổn của Lâu Minh, bây giờ Lâu Minh vẫn còn lý trí, có thể giúp bọn họ áp chế Hạn Bạt, nhưng đến khi Lâu Minh bị mất lý trí

thì

hậu quả lúc đó

không

có cách nào tưởng tượng được.

Lúc này, các vị đại lão cũng chạy đến, bọn họ nhìn thấy

một

người thường

đang

chiến đấu với Hạn Bạt

thì

vô cùng nghi ngờ bàn luận.

“Đó là người nào vậy?”

“Sát khí nặng quá, chẳng lẽ đó là

một

Hạn Bạt khác nữa?”

“không

đúng,

trên

người cậu ta có linh lực, linh lực đó

đã

bao trùm lên sát khí của cậu ta.”

Trần Ngư nghe vậy, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy

trên

người Lâu Minh được bao phủ bởi

một

quầng linh khí nhàn nhạt, linh khí bên ngoài rồi mới đến sát khí đỏ như máu.

“Lâu Minh?” Chỉ có Mao đại sư có thể mơ hồ suy đoán tại sao Lâu Minh lại như thế, đây là ký ức kiếp trước của Lâu Minh

đã

thức tỉnh.

“Ầm!”

Trường đao của Hạn Bạt và kiếm đồng của Lâu Minh va chạm vào nhau, hai món pháp khí cổ bọc sát khí va chạm làm bắn ra xung lực to lớn ra bốn phía, cát vàng bị gió cuốn tung lên, bay đầy mặt những người đứng xung quanh.

“Rút lui thôi.” Khí tức của hai người càng ngày càng mạnh, ông Ngô cố gắng kéo Trần Ngư ra xa khỏi vòng chiến đấu.

“Nhưng mà …

anh

Ba.” Trần Ngư rối rắm

không

muốn nhúc nhích.

“Tình trạng bây giờ của cậu ta

không

ai có thể đến gần được đâu.” Ông Ngô

nói

xong, kéo Trần Ngư lùi về sau.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Hạn Bạt lùi về sau mấy bước, múa trường đao trong tay, hướng về phía Lâu Minh bổ xuống liên tiếp ba bốn đao, mỗi vết đao chém đều để lại vết tích

thật

sâu dưới lòng đất.

Lâu Minh lùi nhanh về sau, lộn vòng tránh đợt công kích liên hoàn của Hạn Bạt, sau đó chống kiếm để giữ vững thân mình.

“Mày là ai?” Hạn Bạt

không

ngờ rằng

trên

đời này còn có người có thể ngang hàng đấu với

hắn, lúc nãy khi mới bị người này tập kích, trong chốc lát

hắn

không

phản ứng kịp nên

đã

để người này chiếm ưu thế.

Lâu Minh

không

trả lời,

anh

vừa phải điều khiển linh khí trong cơ thể chống lại

sự

ăn mòn lí trí của sát khí vừa phải vận dụng sát khí để chống lại Hạn Bạt, tâm sức

đã

huy động toàn bộ.

Đợt tấn công dữ dội lúc nãy

không

thể gây bất cứ thương tổn thực chất gì cho Hạn Bạt, Lâu Minh hiểu



bản thân

anh

đã

bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Hạn Bạt.

Sát khí

trên

người Lâu Minh nếu thực

sự

bùng nổ hoàn toàn chưa chắc

đã

yếu hơn so với Hạn Bạt, hoặc nếu

trên

người

anh

không

có sát khí, với ký ức kiếp trước của

anh

đã

được khôi phục, kết hợp với linh lực của chín vị Thiên Sư cùng nhau phong ấn Hạn Bạt

thì

sẽ

vô cùng hiệu quả. Nhưng mà

anh

lại

đang

ở tình trạng nửa vời.

anh

không

thể làm sát khí hoàn toàn bùng nổ, bởi vì sau khi sát khí bùng nổ,

anh

sẽ

mất

đi

lí trí,

không

thể khống chế hành vi của bản thân mình.

anh

cũng

không

thể thanh trừ hoàn toàn sát khí, bởi vì thời gian

không

còn kịp nữa rồi, hơn nữa …

“Hừ!” Linh khí

trên

người Lâu Minh chợt lóe, cùng với

sự

lập lòa của linh khí, hai mắt của Lâu Minh cũng đỏ vằn lên, tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng hai mắt vằn đỏ của Lâu Minh

không

thể tránh được đôi mắt của Hạn Bạt.

“Mày là Hạn Bạt sống sao?” Hạn Bạt cười ha ha “không

thể tưởng tượng được là Thiên Sư cũng hóa thành Hạn Bạt. Đúng thế, làm Thiên Sư làm gì? Biến thành Hạn Bạt, mày

sẽ

có năng lực bất tử, có được sức mạnh có thể phá hủy tất cả.”

“Câm miệng!” Giọng

nói

của Hạn Bạt quá lớn, Lâu Minh sợ Trần Ngư

sẽ

nghe thấy,

anh

bất chấp việc sát khí

trên

người

đã

có dấu hiệu bất ổn mất khống chế, múa thanh kiếm đồng tiếp tục tấn công.

“Xoẹt! xoẹt, xoẹt!”

Hạn Bạt vừa dùng trường đao chống đỡ đợt tấn công của Lâu Minh, vừa cười cợt

nói

“Mày vẫn chưa hoàn toàn thành Hạn Bạt, căn bản

không

phải là đối thủ của tao. Tao nể mặt mày là đồng bọn duy nhất

trên

đời này, có thể tao

sẽ

không

gϊếŧ mày.”

Đương nhiên là Lâu Minh cũng hiểu



điều này, với sức của

anh

bây giờ

thì

không

phải là đối thủ của Hạn Bạt, Hạn Bạt căn bản chẳng cần phải làm gì,

hắn

chỉ cần giữ cường độ tấn công như này

thì

sát khí trong cơ thể Lâu Minh

sẽ

bị kí©h thí©ɧ phát ra.

“Tam thiếu?” Điền Phi mang theo

một

cái cặp, vội vàng chạy lên sườn núi, khi cậu ta nhìn thấy hình dáng của người nào đó

đang

nhanh nhẹn, mạnh mẽ di chuyển, chiến đấu ác liệt với cương thi

thì

trong khoảng khắc cậu ta

không

dám nhận.

không, phải

nói

là từ khi Lâu Minh bỗng nhiên ra lệnh ngừng xe, chạy ra phía sau xe cầm thanh kiếm đồng chạy nhanh như bay đến ô tô cũng

không

đuổi kịp

thì

Điền Phi

đã

cảm thấy Tam thiếu nhà cậu ta có gì đó khác lạ.

“Trợ lý Điền.” Trần Ngư nhìn thấy Điền Phi

thì

nhịn

không

được hỏi “anh

cùng với

anh

Ba ra sân bay rồi mà? Sao mọi người lại quay trở lại?”

“Tiểu thư Trần Ngư,



không

sao chứ.” Điền Phi thấy cả người Trần Ngư tơi tả

thì

quan tâm hỏi.

“Tôi

không

sao.” Trần Ngư lắc đầu “anh

Ba đuổi tới đúng lúc cứu tôi.”

Điền Phi sửng sốt rồi trong nháy mắt nhận ra, tại sao lúc nãy Tam thiếu lại muốn xuống xe chạy lên núi “Khi chúng tôi

đi

được nửa đường

thì

Tam thiếu bỗng ra lệnh quay xe lại.”

“Kiếm Linh Cơ!”

một

giọng nữ bỗng vang lên trong đầu Trần Ngư.

“Cái gì?”

một

đoạn ký ức của công chúa Linh Cơ vẫn tồn tại trong đầu Trần Ngư, chỉ trong điều kiện đặc biệt, nàng ấy mới xuất

hiện. Nên tuy là thỉnh thoảng Trần Ngư vẫn cảm thấy trong đầu mình có nhiều hơn

một

thứ gì đó nhưng đây là lần đầu tiên



đang

ở trong trạng thái tinh thần tỉnh táo mà công chúa Linh Cơ

nói

chuyện với

cô.

“Tôi

nói



đi

được nửa đường

thì

Tam thiếu ra lệnh cho mọi người quay lại.” Điền Phi tưởng Trần Ngư

không

nghe



nên nhắc lại lần nữa.

Trần Ngư tập trung lại nhưng

không

nghe thấy công chúa Linh Cơ lên tiếng lần nữa,



do dự

một

chút, ánh mắt rơi lên chiếc cặp Điền Phi mang lên theo.

“Roẹt!”

một

âm

thanh vang lên, tay phải của Lâu Minh bị khí đao quét trúng làm bị thương, máu tươi đỏ thẫm rất nhanh nhuộm đỏ bộ quần áo màu trắng của

anh.

“Máu tươi à, lâu lắm rồi tao

không

thấy máu tươi.” Hạn Bạt bỗng nhiên có chút hưng phấn “Để tao giúp mày

một

chút, rất nhanh là mày

sẽ

không

chảy máu nữa, dù có bị thương cũng

không

cảm thấy đau đớn gì.”

Hạn Bạt cười ha hả, lập tức bầu sát khí

đang

bao phủ nặng nề cả vùng rừng núi Thanh Mang bị giọng cười mang này làm rung lên

một

cái, sau đó lấy

một

tốc độ

không

thể tưởng tượng được mà rút hết vào thân thể Hạn Bạt.

“Sát khí biến mất rồi?” Nghiêm Sùng Minh nhìn trời

nói.

“Chuyện gì xảy ra vậy kìa?” Thẩm Thanh Trúc nghi ngờ

nói.

Ông Ngô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm về phương hướng Lâu Minh và Hạn Bạt

đang

chiến đấu. Ông phát

hiện

khi sát khí trong người Hạn Bạt tăng lên

thì

sát khí trong cơ thể Lâu Minh cũng tăng theo.

một

ý nghĩ lóe lên, ông kêu lên kinh hãi “không

được rồi, Hạn Bạt muốn kí©h thí©ɧ sát khí trong người Lâu Minh bộc phát.”

“Cái gì?” Mặt Mao đại sư trắng bệch, vội vàng kiểm tra sát khí

trên

người Lâu Minh, quả nhiên phát

hiện

sát khí trong người Lâu Minh

đang

tăng lên với tốc độ

không

tưởng, hơn nữa cường độ sát khí

đã

sớm vượt qua cường độ lúc

anh

bộc phát sát khí mấy lần trước.

Đồng thời với

sự

phát

hiện

của mấy người ông Ngô, Lâu Minh cũng nhận ra biến đổi của cơ thể mình.

không

phải, phải

nói

là chính

anh

đã

bỏ qua việc áp chế sát khí trong cơ thể mình, bởi vì

anh

hiểu

rõ, nếu như

anh

bị Hạn Bạt đánh bại

thì

những người còn lại căn bản

không

phải là đối thủ của

hắn.

Ánh mắt Lâu Minh sắc bén lên, thanh kiếm đồng đâm về phía Hạn Bạt, Hạn Bạt lập tức vung trường đao đỡ lại, hai nguồn sát khí cực đại lại va chạm với nhau,

không

ai nhường ai.

“Ha ha ha … Mắt của mày

đang

dần dần đỏ lên rồi.” Hạn Bạt hưng phấn cười vang, rất nhanh thôi, người Thiên Sư

đang

vô cùng muốn gϊếŧ chết

hắn

này cũng

sẽ

trở thành giống

hắn.

“Mày có biết … Sát khí của tao từ đâu mà có

không?” Lần đầu tiên Lâu Minh mở miệng

nói

chuyện với Hạn Bạt.

“Sao?”

hắn

có thể trở thành Hạn Bạt, đầu tiên là trải qua

một

cái chết vô cùng thê thảm, sau đó lợi dụng oán khí để hóa thành cương thi, rồi lại mượn ‘thiên thời địa lợi’ để tu luyện thành Hạn Bạt. Nếu

hắn

biết phương pháp biến người sống thành Hạn Bạt

thì

làm gì mà lãng phí nhiều thời gian như vậy, thế gian này

đã

sớm bị hủy hoại trong tay

hắn.

“Sát khí

trên

người tao … là do hấp thu từ người

một

Hạn Bạt khác đó.” Lâu Minh

nói, đồng thời đưa tay trái lên cầm lấy tay Hạn Bạt.

“Mày

đang

làm cái gì thế?” Nhận thấy sát khí

trên

người mình

đang

không

ngừng

không

ngừng chảy vào trong cơ thể người đàn ông trước mắt này, Hạn Bạt hoảng sợ muốn vùng ra thoát khỏi

sự

kiềm chế của đối phương. Thế nhưng, Lâu Minh –

đã

hoàn toàn buông lỏng mình, làm cho sát khí hoàn toàn bùng nổ bỗng nhiên có sức lực vô cùng to lớn,

anh

giữ

thật

chặt cánh tay của Hạn Bạt làm

hắn

không

thể nhúc nhích dù chỉ

một

chút.

“Buông tay, mày mau buông tay tao ra!”

hắn

đã

trải qua

không

biết bao nhiêu năm tháng tu luyện mới thành Hạn Bạt được, kết quả vừa mới tỉnh dậy

đã

bị con nhóc ở kia phong ấn dưới nền đất mấy trăm năm.

hiện

giờ vất vả lắm mới thức tỉnh lại lần nữa, chẳng lẽ lần này là bị người ta gϊếŧ chết.

Hạn Bạt vô cùng khủng hoảng và

không

cam lòng,

hắn

rít gào, sát khí trong

không

khí

đã

bị hấp thu sạch

sẽ

lại cuồn cuộn nổi lên làm cho các Thiên Sư bốn phía rối rít lùi xuống.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mọi người thi nhau hỏi.

“Sát khí của Lâu Minh bị mất khống chế rồi.” Mao đại sư kêu lên.

“Lâu Minh

đã

không

áp chế sát khí của mình nữa.” Khi linh khí bao phủ quanh người Lâu Minh biến mất, ông Ngô

đã

biết Lâu Minh muốn làm gì rồi.

“Lâu Minh …” Mao đại sư

không

thể tin nhìn về phía Lâu Minh, rất nhanh hiểu



vì sao Lâu Minh lại làm như thế, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể gϊếŧ chết được Hạn Bạt.

Hai mắt Lâu Minh

đã

hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, sát khí trong người

anh

đang

từng bước từng bước cắn nuốt sát khí trong người Hạn Bạt, đồng thời lý trí của

anh

cũng từ từ, từ từ tiêu tán.

Lâu Minh muốn quay đầu lại nhìn Trần Ngư, bởi vì

anh

không

thể xác định được, sau khi

anh

hấp thu sát khí của hai quái vật Hạn Bạt,

thì

chút công đức của bản thân

anh

có đủ để

anh

luân hồi chuyển thế nữa hay

không, nếu

không

có đời sau, vậy

thì

anh

khó có thể gặp lại Trần Ngư.

Nhưng

anh

lại

không

dám quay đầu lại,

anh

sợ khi

anh

nhìn thấy Trần Ngư

thì

anh

sẽ

không

còn giữ được tinh thần hi sinh này nữa.

“Mày điên rồi sao?!” Hạn Bạt gầm thét giãy dụa nhưng

không

thể thoát khỏi

sự

kiềm chế của Lâu Minh.

Trong nháy mắt khi lý trí của Lâu Minh hoàn toàn biến mất, sâu trong linh hồn

anh,

một

tia sáng vàng chói lóe lên, Phượng Lạc chậm rãi mở mắt.

Mà ở ngoài vòng chiến đấu, Trần Ngư rút kiếm Linh Cơ trong rương ra.

Xa cách nghìn năm, kiếm Linh Cơ lại lần nữa trở về trong tay chủ nhân, nó vui sướиɠ phát ra từng trận từng trận

âm

thanh vù vù, uy lực của rồng phát ra phá tan sát khí.

“Long khí?” (Khí của rồng) Ông Ngô cảm nhận được long khí, lập tức quay người lại, phát

hiện

cháu

gái

nhà mình cầm

một

thanh kiếm dài phát ra uy lực của rồng, mũi kiếm dày đặc khí lạnh, phát ra ánh sáng lành lạnh.

“Kiếm Linh Cơ?” Mao đại sư phát

hiện

Trần Ngư rút kiếm Linh Cơ

thì

lắp bắp kinh hãi. Phải biết rằng, trước đó ông

đã

cùng rất nhiều nhà nghiên cứu huyền học

đã

nghiên cứu và kết luận,

trên

thân kiếm Linh Cơ này

đã

bị phong ấn, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể rút ra, vì sao Trần Ngư lại rút nó ra

một

cách dễ dàng như vậy?

Nhận ra kiếm Linh Cơ, ngoài Mao đại sư, còn có Phượng Lạc.

Trần Ngư cảm nhận được nguyện vọng của kiếm Linh Cơ,

không

tự chủ mà truyền linh lực vào kiếm Linh Cơ, rồi quay đầu

nói

với ông Ngô “Con

đi

giúp

anh

Ba.”

“Vù vù …”

Trong khoảng khắc Trần Ngư truyền linh lực vào kiếm Linh Cơ, cây sáo

đang

nằm yên tĩnh trong rương cũng run lên

một

cái rồi bay ra ngoài.

Chiếc xe hơi

đang

đậu dưới chân núi, trường thương cũng xuyên qua cốp xe bay ra ngoài.

trên

đỉnh núi, linh châu

đã

được Trần Ngư đưa xuống lòng đất để củng cố phong ấn cũng từ dưới đất bay vọt lên.

Vẻ mặt Phượng Lạc cứng lại

một

lát rồi lập tức lộ ra

một

nụ cười

nhẹ: vậy là sáu Linh Khí

đã

tập hợp đầy đủ rồi.