Chương 113-2: Hạn Bạt bị bất ngờ 2

Hai tay Phượng Lạc tạo thành kết ấn, pháp ấn chuẩn bị từ ngàn năm trước cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành, sát khí bên trong linh hồn của Lâu Minh lúc này được chia làm sáu phần, bay về phía sáu Linh Khí.

“Hả???”

một

nguồn sát khí khổng lồ nhanh như chớp trút vào cơ thể Trần Ngư, mặc dù là Trần Ngư nhưng



cũng cảm thấy

không

chịu nổi. Loại cảm giác này khác hẳn với khi



chủ động hấp thu sát khí

trên

người Lâu Minh, loại cảm giác này làm



tưởng tượng mình như

một

cái khí cầu, sát khí

không

ngừng bơm vào, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Trần Ngư cắn răng chịu đựng vài phút, cuối cùng

không

chịu nổi, phịch

một

cái quỳ xuống đất.

“Nhóc con, con sao vậy?” Ông Ngô thấy Trần Ngư khác lạ, lại phát

hiện

sát khí

không

ngừng bay lại đây rót vào cơ thể Trần Ngư, lập tức lo lắng hỏi “Tại sao sát khí lại cứ liên tục bay vào người con vậy?”

“Ư!” Trần Ngư khó chịu rên lên tiếng, trong đầu ong ong như là có

một

cái chày

đang

liên tục gõ vào đầu

cô, làm cho



cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể bất tỉnh.

“Ông nội … Con khó chịu quá …” Trần Ngư khó khăn ngẩng đầu,

nói

đứt quãng “… Con …

không

phải là … con

không

sợ sát khí sao?”

Kiếp trước của Trần Ngư là công chúa Linh Cơ

đã

từng là Hạn Bạt nên khi chuyển thế cơ thể



có thể chất đặc thù

không

sợ sát khí, nhưng dù thể chất có đặc thù như thế nào

đi

nữa

thì

dù sao



cũng chỉ là người bình thường. Khi sát khí thực

sự

của

một

Hạn Bạt hung hãn truyền vào cơ thể

một

người bình thường, cho dù là Thiên Sư có công đức lớn như thế nào

đi

nữa cũng chưa chắc

đã

chịu được, huống gì bản thân Trần Ngư là

một

trong sáu món Linh Khí cần thiết khi chia lìa sát khí cho Lâu Minh.

Trong khoảng khắc Phượng Lạc chia sát khí, thân thể Trần Ngư và năm món Linh Khí đều giống nhau,

không

có cách nào từ chối đều phải hấp thu sát khí

trên

người Lâu Minh.

“Đó là cái gì? Là ánh sáng công đức phải

không?” Hoa Diệp chân nhân chỉ về hướng Lâu Minh kêu lên kinh ngạc, mọi người đều quay đầu nhìn lại rồi liên tục kêu lên kinh ngạc.

“Ánh sáng công đức này mạnh quá!”

Ông Ngô quay đầu nhìn lại, thấy đầu Lâu Minh bỗng xuất

hiện

một

vòng ánh sáng vàng chói, lấy Lâu Minh làm trung tâm, sát khí bàng bạc bị chia làm sáu, phân tán ra ngoài.

Đây là

đang

chia lìa sát khí? Sáu Linh Khí

đã

đủ rồi sao?

Lẽ nào … Thi Thi là Linh Khí thứ sáu?

Ông Ngô

không

thể tin suy đoán của mình được, thế nhưng

sự

thật

đang

bày ra trước mắt làm ông

không

thể nào

không

tin.

“Tiểu thư Trần Ngư,



làm sao vậy?” Điền Phi thấy Linh Khí lại bay ra ngoài, tuy rằng kinh ngạc nhưng vì lúc trước

anh

ta

đã

gặp qua

một

lần nên cũng

không

ngạc nhiên lắm. Ngược lại, đột nhiên

anh

ta thấy Trần Ngư quỳ rạp xuống đất

thì

kêu lên

một

tiếng rồi theo bản năng định đưa tay ra đỡ.

“Đừng chạm vào nó!” Ông Ngô lập tức đẩy Điền Phi ra, với sát khí

trên

người Trần Ngư như bây giờ ngay cả ông cũng

không

dám chạm vào nữa là người bình thường như Điền Phi.

Lúc này Mao đại sư cũng hiểu

rõ, sắc mặt ông trắng bệch quay đầu nhìn ông Ngô, tuy rằng ông cũng hi vọng sát khí

trên

người Lâu Minh được thanh trừ hoàn toàn, nhưng

không

phải là lúc này, càng

không

phải là ngay thời điểm biết Trần Ngư là Linh Khí thứ sáu. Như vậy, cho dù Lâu Minh có hoàn toàn thanh trừ được sát khí

thì

anh

cũng chẳng vui vẻ gì.

“Làm sao bây giờ?” Mao đại sư bất lực hỏi.

Sắc mặt ông Ngô càng khó nhìn, nếu ông biết phải làm thế nào

thì

đã

sớm làm, còn phải đứng đây nhìn làm gì.

Vì có ánh sáng công đức bao phủ, hơn nữa sát khí trong cơ thể Lâu Minh

đã

được tách ra rất nhiều, thần trí Lâu Minh

đã

dần tỉnh táo lại, hai mắt đỏ ngầu

đã

khôi phục lại

sự

trong trẻo. Sau khi

anh

tỉnh táo, lọt vào tầm mắt là vẻ mặt sợ hãi của Hạn Bạt

đã

bị hút

đi

nửa sát khí.

Hạn Bạt vẫn điên cuồng giãy dụa để thoát khỏi

sự

kiềm chế của Lâu Minh, nhưng khi

hắn

còn đủ sát khí còn

không

tránh thoát được nữa là bây giờ

đã

mất

đi

nửa sát khí.

Tại sao

anh

lại tỉnh táo?

Lâu Minh nghi hoặc, đồng thời cũng cảm nhận được

một

nguồn năng lượng ấm áp lưu chuyển trong linh hồn

anh, nguồn năng lượng này vô cùng thoải mái nhưng lại làm Lâu Minh cảm thấy lạnh run. Bởi vì,

anh

nhận thấy, dưới tác dụng của nguồn năng lượng ấm áp này, sát khí trong cơ thể

anh

đang

từng chút từng chút biến mất.

“Phượng Lạc, Phượng Lạc.” Ý thức được gì đó, Lâu Minh bỗng nhiên nôn nóng gọi to.

đang

thực

hiện

chia lìa sát khí, Phượng Lạc nghe tiếng Lâu Minh gọi nên từ trong cơ thể Lâu Minh bay ra ngoài,

anh

ta nhíu mày nhìn thoáng qua Hạn Bạt

đang

đứng trước Lâu Minh, lo lắng

nói

“Tôi

không

đảm bảo được là sáu Linh Khí

sẽ

chịu đựng được sát khí của hai Hạn Bạt hay

không

đâu.”

“anh

dừng lại, dừng lại

đi!” Trong nháy mắt Lâu Minh nhìn thấy Phượng Lạc

thì

hiểu được suy đoán của mình

đã

đúng, quả nhiên là Phượng Lạc tỉnh lại khi thực

hiện

chia lìa sát khí,

anh

nôn nóng lên tiếng “không

cần chia lìa sát khí nữa,

anh

mau ngừng lại.”

“Vì sao? Đây

không

phải là tâm nguyện hàng nghìn năm nay của chúng ta sao?” Phượng Lạc khó hiểu.

“Thi Thi, Thi Thi là Linh Khí thứ sáu.” Lâu Minh kêu to.

Thi Thi? Phượng Lạc khó hiểu nhăn mày.

“Thanh Linh,

anh

nhớ Thanh Linh

không? Thi Thi chính là đời này của Thanh Linh.” Lâu Minh cũng

không

biết là Phượng Lạc này có nhớ được Thanh Linh

không. Bởi vì hơn ngàn năm trước, vì bảo đảm có thể hấp thu hoàn toàn sát khí của Thanh Linh, Phượng Lạc chỉ phân ra

một

phần

nhỏ

linh hồn để làm khắc ấn, khắc ấn này chỉ có phương pháp thanh trừ sát khí thôi.

“Thanh Linh?” Phượng Lạc nghi hoặc nhắc lại lần hai, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, nhưng

không

có cách nào nhớ được.

“anh

mau dừng lại!” Trong lòng Lâu Minh hiểu

rõ, sáu Linh Khí

không

thể nào chịu được sát khí của cả

anh

và Hạn Bạt.

“không

có cách nào dừng lại được, pháp ấn

đã

thực

hiện, trừ khi Linh Khí vỡ vụn, còn

không

có cách nào dừng lại được.” Phượng Lạc lắc đầu.

“Cái gì?” Linh Khí vỡ vụn?

không

thể dừng được? Chẳng lẽ Thi Thi

sẽ

bị chính

anh

gϊếŧ chết hay sao?

Có lẽ nỗi tuyệt vọng trong lòng Lâu Minh quá sâu, đến nỗi linh hồn cũng phải rung động. Phượng Lạc đành phải cảm nhận phương hướng của sáu Linh Khí rồi tìm được Linh Khí đặc biệt nhất,



gái

mang hơi thở có chút quen thuộc.

sự

quen thân này làm Phượng Lạc nổi lên ham muốn bảo vệ,

anh

ta nhíu mày, nhìn Hạn Bạt

đang

đứng trước Lâu Minh.

Mà lúc này, sát khí

đã

được sáu Linh Khí hấp thu hơn

một

nửa, sát khí bao phủ núi Thanh Mang cũng loãng

đi

không

ít, ông Ngô ngưng tụ linh lực toàn thân, phóng về phía Lâu Minh.

“Tôi có thể chuyển sát khí

trên

người



gái

kia lên người tên Hạn Bạt này.” Phượng Lạc bỗng nhiên lên tiếng “Nhưng như vậy, Hạn Bạt

sẽ

càng mạnh hơn trước.”

Lâu Minh vốn tưởng rằng chính

anh

là người gϊếŧ chết Trần Ngư, lại nghe Phượng Lạc

nói

có phương pháp chuyển sát khí

trên

người Trần Ngư lên Hạn Bạt, ngay lập tức

không

do dự

nói

“anh

làm

đi.”

“Vậy Hạn Bạt

thì

sao?” Như là bản năng của Thiên Sư, Phượng Lạc hỏi.

“Đem sát khí còn lại của tôi chuyển hết lên Hạn Bạt

đi, chỉ cần

trên

người tôi

không

còn sát khí, tôi có thể sử dụng Huyền Môn Tịnh Sát Quyết.” Lâu Minh

đã

suy tính xong.

Chỉ cần

không

có sát khí, với ánh sáng công đức trong linh hồn của

anh

đúng lúc có thể sử dụng Huyền Môn Tịnh Sát Quyết.

Phượng Lạc nhìn thoáng qua ông Ngô

đang

chạy đến gần, lập tức dời mắt, ống tay áo khẽ vỗ về nguồn sát khí

đang

bay về phía Trần Ngư, trong nháy mắt sát khí đổi hướng, bay về phía Hạn Bạt.

đang

sắp hôn mê, Trần Ngư bỗng cảm thấy toàn thân buông lỏng, theo đó sát khí cũng từ từ biến mất,



dần tỉnh lại.

“Sao sát khí của Hạn Bạt lại mạnh hơn trước vậy?”

đang

quan sát kĩ càng, các vị đại lão lập tức phát

hiện.

“Gào!” Hạn Bạt khôi phục sức mạnh

một

lần nữa, gào rống thoát khỏi

sự

kiềm chế của Lâu Minh, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào

đang

cuồn cuộn trong cơ thể, cười ngông cuồng “thật

là năng lượng tốt, ha ha ha …”

Lâu Minh cũng

không

đuổi theo Hạn Bạt,

anh

đứng tại chỗ, chờ Phượng Lạc tách ra chút sát khí cuối cùng trong cơ thể mình.

Còn 10%, 5%, 3%, 1%, xong!

Lâu Minh vứt kiếm đồng xuống, nhìn thoáng qua Hạn Bạt nay có hơi thở còn mạnh hơn trước kia, hai tay giơ lên, linh lực vận chuyển, rất nhanh tạo thành

một

pháp ấn.

Huyền Môn Tịnh Sát Quyết!

Ông Ngô

không

nhìn nhầm, tối hôm qua ông còn lấy ra luyện vài lần, đó là Huyền Môn Tịnh Sát Quyết.

Cùng với pháp ấn do Lâu Minh thực

hiện

đã

được tạo ra, hình ảnh của Phượng Lạc cũng mờ dần, quanh người Lâu Minh phát ra ánh sáng vàng chói, ánh sáng công đức từ trong linh hồn tràn ra.

“Đinh linh linh …”

Theo tiếng chuông trong trẻo vang lên,

một

cái chuông vàng chói bất ngờ từ

trên

cao chụp xuống đầu Hạn Bạt, biến cố bất ngờ làm Lâu Minh sửng sốt: Chuông chiêu hồn?

Vèo!

Ông Ngô nhân lúc Lâu Minh

đang

còn sững người, nhanh chóng vọt vào phạm vi của chuông chiêu hồn, hai tay nhanh chóng tạo pháp ấn, trong chớp mắt Huyền Môn Tịnh Sát Quyết được tạo thành.

Ông Ngô mặc áo bào màu xám trắng xung quanh bao phủ

một

tầng ánh sáng công đức vàng, tầng ánh sáng này tuy kém hơn ánh sáng công đức

trên

người Lâu Minh

một

chút nhưng cũng vô cùng chói mắt.

“Ông Ngô?” Biến cố trước mắt làm Lâu Minh sửng sốt, rồi lập tức biến sắc “Ông Ngô, ông mau dừng lại.”

“Cắt, cậu cho rằng chỉ có mình cậu biết loại thuật pháp cao cấp này sao?” Ông Ngô

nói, động tác tay

không

ngừng, ánh sáng công đức quanh người hóa thành

một

thanh kiếm dài đâm về phía Hạn Bạt phía trước.

“Gào!” Hạn Bạt đau đớn gầm lên,

hắn

cảm thấy vô cùng đau đớn “không

thể nào,

trên

đời này cũng có thứ có thể làm ta bị thương sao?”

“Ông Ngô, ông dừng lại

đi, ông

không

thể gϊếŧ chết được nó đâu.” Hạn Bạt này ngoài sát khí của bản thân nó còn hấp thu sát khí

trên

người Lâu Minh, công đức của ông Ngô căn bản

không

thể áp chế được nó.

“Ta biết công đức của ta

không

đủ, nếu cậu

không

muốn ta hi sinh vô ích

thì

mau đem công đức cho ta mượn.” Ông Ngô vừa cố gắng triển khai pháp quyết, vừa cắn răng

nói.

Lâu Minh sửng sốt, trong

một

chốc

không

biết phải làm thế nào cho phải,

anh

không

muốn ông Ngô gặp chuyện gì nhưng lại

không

có cách nào ra tay giúp đỡ.

“Ông ấy

nói

đúng đó!” Trong lúc Lâu Minh

đang

do dự, Phượng Lạc

đang

bay lơ lửng ở

một

bên bỗng nhiên

nói. Cùng với tiếng

nói

của Phượng Lạc, ánh sáng công đức

trên

người Lâu Minh

không

bị khống chế bay về phía ông Ngô.

Có Lâu Minh giúp sức, thanh kiếm ánh sáng công đức lập tức lớn mạnh, từng trận khói đen từ ngực Hạn Bạt cuồn cuộn bay ra.

“Ông nội, ông nội!” Lúc này Trần Ngư

đã

tỉnh táo lại, nhìn thấy ông Ngô

đang

giằng co với Hạn Bạt, lại nhìn pháp quyết

trên

tay ông Ngô, khuôn mặt vừa khôi phục được

một

chút lại trở nên trắng bệch,



đứng vụt lên.

“Ông lão, ông làm gì vậy?” Trần Ngư như điên cuồng muốn xông đến kéo ông Ngô ra xa khỏi Hạn Bạt, Lâu Minh thấy thế

thì

lập tức đuổi theo kéo lại.

“anh

Ba,

anh

buông em ra, ông nội, ông ấy

đang

tự sát, ông

đang

tự sát đó!” Trần Ngư giãy dụa muốn ngăn cản ông Ngô.

“anh

biết, nhưng mà …

không

còn kịp nữa rồi.” Lâu Minh ôm chặt Trần Ngư.

“không

thể nào,

không

đâu, ông lão nhà em sợ chết nhất, ông ấy

không

làm như vậy đâu.” Trần Ngư kêu khóc.

“Gào!” Hạn Bạt cảm nhận được nỗi sợ hãi, nổi giận gầm lên

một

tiếng, hấp thu hết sát khí

đang

còn lơ lửng trong núi Thanh Mang, dùng để chống lại ánh sáng công đức.

“Nguy rồi, công đức

không

đủ!” Phượng Lạc hoảng sợ kêu lên.

Trong chớp mắt, cùng với tiếng kêu của Phượng Lạc, ánh sáng từ người Trần Ngư lóe lên,

một



gái

tóc dài mặc đồ cổ trang có hình dáng tương tự Trần Ngư bay ra từ cơ thể

cô.

“Thanh Linh?” Lâu Minh bỗng mở to hai mắt.

Thanh Linh nhìn Lâu Minh mỉm cười, rồi lập tức quay đầu nhìn Phượng Lạc, cái nhìn này vượt qua nghìn năm. Sóng mắt Thanh Linh đưa tình, khóe miệng mỉm cười, cuối cùng hóa thành

một

cơn gió mát bay về hướng Hạn Bạt.

Nàng là dựa vào công đức của Trần Ngư mà lưu lại cho đến nay, bây giờ sát khí của Phượng Lạc

đã

được thanh trừ, nàng

đã

không

còn cần thiết để tồn tại nữa.

“Thanh Linh?” Dường như là bản năng, Phượng Lạc xoay người đuổi theo.

Hai bóng người

một

xanh

một

trắng đồng thời hòa vào thanh kiếm ánh sáng công đức, kiếm công đức bỗng xuất

hiện

ánh sáng vàng chói, kèm theo là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hạn Bạt, cùng với khói đen nồng nặc, tiêu tán trong trời đất.

“Đinh linh linh …”

không

còn linh lực điều khiển, chuông chiêu hồn rớt xuống đất.

Thân thể gầy yếu của ông Ngô cũng ngã xuống đất.

“Ông lão!” Trần Ngư thoát khỏi tay Lâu Minh nhào qua.

“Ông Ngô!”

“Ngô Lễ!”

“Lạc Hà chân nhân!”

Các vị đại lão cũng nhanh chóng chạy đến.

==

Editor: Thế là chỉ còn

một

chương nữa là hết phần chính truyện. Mình

thật

là giỏi quá

đi. he he... Sắp phải chia tay Tiểu Ngư và

anh

Ba rồi, mọi người có buồn

không?