Chương 116: Phiên ngoại 2

Phòng khách nhà họ Trần

Tuy rằng cảnh vệ viên mang súng máy

đã

ra khỏi cửa nhưng

không

khí trong phòng vẫn rất căng thẳng,

không

phải,

không

chỉ là căng thẳng đơn thuần mà còn có vẻ quái dị.

Thị trưởng Trần ngồi

trên

ghế sô pha đối diện với Lâu Minh, tuy ông

đã

theo nghiệp chính trị mấy chục năm nhưng cũng chẳng có cách nào làm tâm tình ông bình tĩnh được.

Lâu Minh là ai? Là con trai út của bộ trưởng Lâu? Đúng thế, nhưng thân phận này của

anh

chưa đủ để làm thị trưởng Trần khϊếp sợ mà điều khiến ông kinh hãi chính là bản thân Lâu Minh.

Lâu Minh, nhà khoa học trẻ tuổi nhất của quốc gia, từ 15 tuổi

đã

bắt đầu thiết kế vũ khí, 18 tuổi trở thành chuyên gia thiết kế vũ khí bậc nhất của Bộ quốc phòng, chỉ dùng ba năm

đã

đưa lực lượng chuẩn bị chiến đấu của quốc gia nhảy lên xếp hàng top thế giới, và vẫn luôn duy trì cho đến nay.

đã

từng có người chắc chắn, chỉ cần có Lâu Minh

thì

địa vị số

một

thế giới của quốc gia

sẽ

không

thể lay chuyển được

(chém quá!)

Điều này

nói

lên điều gì? Điều này có nghĩa là, quốc gia vì bảo vệ Lâu Minh có thể trả giá hết tất thảy.

Điểm này, thị trưởng Trần

không

có gì dị nghị, nhưng nếu đối phương muốn con

gái

nhỏ

ngây thơ nhà ông vất vả mới tìm được về được

một

năm

thì



“Lâu Minh, ăn trái đây

đi

con.” Mẹ Trần ân cần chuyển đĩa trái cây đến gần Lâu Minh.

“Dạ, cám ơn dì.” Lâu Minh nhận lấy, hơn nữa còn lễ phép cầm

một

miếng cam lên ăn.

“Cậu …” Giọng thị trưởng Trần

không

vui vẻ là bao “Cậu và Thi Thi quen biết khi nào?”

“Cháu với Thi Thi quen nhau từ lâu rồi ạ.” Lâu Minh cười trả lời.

“Đúng rồi, hôm Thi Thi mới về nhà, cậu

đã

nói

trợ lý Hà mang quà đến tặng.” Vì là ngày đầu tiên con

gái

trở về nhà nên mẹ Trần nhớ rất

rõ.

Lâu Minh cười gật đầu.

“Ý ba tôi là, sau khi Thi Thi về nhà

thì

hai người quen biết nhau khi nào?” Cùng sắc mặt với ba mình, Trần Dương nhịn

không

được bổ sung.

không

có biện pháp, mẹ già

đã

trầm mê với sắc đẹp của Lâu Minh, chỉ có thể dựa vào hai cha con bọn họ.

Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Dương, tầm mắt của Trần Dương vừa đối diện với Lâu Minh

thì

tự giác

anh

ngồi thẳng sống lưng, tự nhiên hồi hộp hẳn lên.

“Khi đại học Đế Đô khai giảng, cháu

đã

đi

tham dự buổi lễ.” Lâu Minh trả lời.

Sớm như vậy sao?

Mọi người

đang

nói

chuyện trong phòng khách,

trên

lầu hai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ba Trần biến sắc.

Trần Dương nhíu mày lại.

Mẹ Trần quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Vẻ mặt Lâu Minh vui vẻ, theo tầm mắt của mọi người cũng nhìn về hướng cầu thang.

anh

biết, tiếng động này, nhất định là Thi Thi-mê ngủ

đã

tỉnh dậy.

Quả nhiên …

Hai giây sau đó, Lâu Minh liền nhìn thấy Trần Ngư-tóc tai bù xù trong bộ quần áo ngủ in hình

một

bộ phim hoạt hình nào đó- từ

trên

lầu chạy xuống. Trần Ngư liếc mắt thấy Lâu Minh

đang

ngồi trong phòng khách, ngay sau đó nở nụ cười tươi rói, xuyên qua mấy người nhà họ Trần nhào vào lòng Lâu Minh.

“Em xin lỗi

anh

Ba, em ngủ quên.” Giọng Trần Ngư mềm nhũn mang theo áy náy, nghe giống như

đang

làm nũng.

“Tối qua em thức khuya học bài à.” Lâu Minh chú ý đến ánh mắt

không

vui của thị trưởng Trần và

anh

trai Trần,

không

dấu vết mà buông lỏng Trần Ngư để



ngồi bên cạnh

anh.

“Dạ,

không

phải. Vì em nghĩ hôm nay

anh

sẽ

đến nhà nên vui quá

không

ngủ được. Lúc sắp sáng em mới ngủ lại được,

không

ngờ chớp mắt

một

cái là ngủ quên luôn.” Trần Ngư thành

thật

trả lời.

Nghe Trần Ngư đáp, Lâu Minh nhịn

không

được mà bật cười, tay

không

tự chủ cầm lấy tay Trần Ngư

đang

để ở bên người.

Thị trưởng Trần nheo mắt: Rụt rè đâu, rụt rè đâu, còn có, cậu cho rằng cậu trộm nắm tay con

gái

tôi mà tôi

không

nhìn thấy phải

không? Cậu nghĩ là tôi mù à?

Mẹ Trần: Sao lại chưa rửa mặt, chải đầu, chưa thay quần áo mà

đã

chạy xuống gặp bạn trai thế này.

Trần Dương

thì

không

thể nhẫn nhịn, đứng vụt dậy,

đi

qua đem em

gái

đang

cười ngây ngô kéo qua

một

bên, sau đó ấn



ngồi giữa

anh

và mẹ Trần.

“anh

Hai,

anh

làm gì thế?” Trần Ngư khó hiểu nhìn Trần Dương.

“Em ngồi đây.” Trần Dương hùng hổ

nói.

“Ngồi đây chật lắm, em sang ngồi với

anh

Ba là được mà.” Trần Ngư

nói

xong lại định đứng dậy

đi

qua.

Thị trưởng Trần cảm giác ngực mình có chút buồn bực.

Trần Dương kéo em

gái

lại,

nói

“Để

anh

qua, em ngồi đây

đi.”

Trần Dương

nói

xong, hai ba bước đến bên Lâu Minh, dưới ánh nhìn bật cười của Lâu Minh, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.

“A, em biết rồi.” Mắt Trần Ngư sáng lên “anh

Ba,

anh

biết

không?

anh

trai em là fan hâm mộ của

anh

đó,

anh

ấy rất thích

anh,

nói

thiết kế vũ khí của

anh

là nhất thế giới.”

“Ồ, thế à.” Lâu Minh buồn cười nhìn Trần Dương.

Mặt Trần Dương đỏ lên, nghẹn

một

lúc mới

nói

“Đó là lúc trước, bây giờ

không

còn nữa.” Từ giờ trở

đi,

anh

quyết định

không

hâm mộ Lâu Minh nữa.

Tôi coi

anh

như thần tượng, vậy mà

anh

dám theo đuổi em

gái

tôi.

“Vì sao?” Đâu tiên Trần Ngư sửng sốt, rồi lập tức như chợt hiểu ra “Em biết rồi, chờ mai mốt em với

anh

Ba kết hôn, chúng ta chính là người

một

nhà, cũng

không

cần hâm mộ tới hâm mộ

đi.”

“Em/Con

nói

bậy bạ cái gì đó?” Ba Trần, Trần Dương đồng thời cùng quát lên.

Lâu Minh thở dài, quả nhiên

không

phải là ảo giác của

anh, thị trưởng Trần và Trần Dương

không

thích

anh.

Mắt Trần Ngư mở to, ấm ức nhìn thị trưởng Trần, vô cùng thành

thật

“Con

nói

bậy chỗ nào chứ?”

“Con …” Thị trưởng Trần nhìn khuôn mặt bánh bao ấm ức của con

gái

yêu, trong giây lát cảm thấy đau tim hơn “Con lên thay quần áo

đi, để ba

nói

chuyện riêng với Lâu Minh

một

chút.”

“Con cũng muốn nghe.” Trần Ngư lắc đầu.

“Thi Thi, con

đi

rửa mặt chải đầu trước

đi, tóc tai lộn xộn thế này nhìn

không

đẹp chút nào.” Mẹ Trần cũng khuyên.

“anh

Ba

không

chê con đâu.” Trần Ngư tự tin

nói

“Đúng

không

anh

Ba?”

“Ừ.” Lâu Minh cười gật đầu, sau đó

nói

thêm “Nhưng mà nếu em đói bụng

anh

sẽ

đau lòng,

đi

rửa mặt chải đầu trước

đi, sau đó

đi

ăn sáng nha.”

Trần Ngư vừa mới ngủ dậy, chắc chắn là chưa ăn sáng.

“Dạ.” Trần Ngư nghe lời đứng lên, nhảy nhót chạy lên

trên

lầu.

Ba người nhà họ Trần lại

một

lần nữa nhìn Lâu Minh với vẻ mặt phức tạp.

Lâu Minh bất đắc dĩ cười cười “Chú Trần, chú muốn hỏi con điều gì?”

Vốn dĩ thị trưởng Trần có vài phần dè chừng Lâu Minh, nay lại thấy con

gái

của mình



ràng

đã

bị tên nhóc này ‘lừa gạt’

không



phương hướng

thì

vô cùng mất hứng

nói

“Sáng sớm mà cậu mang theo cảnh vệ, vác súng, mặc quân trang đến cửa nhà chúng tôi là muốn thị uy sao?”

“Kiến Huân?” Mẹ Trần thấy ông xã hơi nặng lời

thì

vội nhắc nhở.

Lúc này tâm trạng thị trưởng Trần

đang

bực bội nên chẳng hề để ý. Hừ, cha mẹ ruột

nói

thì

không

nhúc nhích, thằng nhóc này mới

nói

mấy câu

thì

chạy ngay

đi.

“Chú Trần, chú hiểu lầm rồi.” Lâu Minh giải thích “Cảnh vệ là do ba cháu sắp xếp, khi cháu ra ngoài

thì

dù đến đâu, cảnh vệ cũng phải mang theo súng

đi

theo. Còn việc mặc quân trang, cháu cảm thấy, đây là lần đầu tiên cháu tới cửa

thì

cũng phải trang trọng

một

chút ạ.”

Trang trọng

một

chút, nào chỉ có

một

chút, tôi đoán nếu

đi

gặp ngài chủ tịch nước

thì

cậu cũng chỉ ăn mặc được đến mức này mà thôi.

“À, ra thế, vậy mà dì còn tưởng là cháu tới nhà cầu hôn nữa đó.” Mẹ Trần thở dài

một

hơi.

Thị trưởng Trần và Trần Dương liếc nhau, còn

không

phải sao? Mấy

anh

chàng lính trong quân đội

không

phải là đều thích mặc quân trang đến nhà người ta cầu hôn hay sao?

Hai người quay phắt đầu lại, hai cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lâu Minh như muốn đốt thủng hai lỗ

trên

người

anh.

“Dì Trần cứ

nói

đùa, nếu như đến cầu hôn, cháu đâu thể nào làm đơn sơ thế này ạ.” Lâu Minh lễ phép trả lời.

Cậu ta vậy mà nghĩ tới

thật

kìa? Tôi

đã

đồng ý cho hai đứa

yêu

đương rồi sao? (Con cua: người ta

đang

tới xin phép nè)

“… Hai người các cháu … bắt đầu như thế nào? Ai theo đuổi ai trước vậy?” Mẹ Trần tò mò hỏi.

Ba Trần/Trần Dương: Nhất định là thằng nhóc này lừa gạt Thi Thi.

Lâu Minh do dự

một

chút, trong giây lát cũng

không

biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ

một

chút rồi trả lời “Lần đầu tiên cháu nhìn thấy Thi Thi, cháu

đã

rất thích



ấy, ở bên



ấy rất vui vẻ ạ.”

Ba Trần/Trần Dương: Quả nhiên là tên nhóc nhà cậu

đã

lừa gạt Thi Thi.

Mắt mẹ Trần sáng lên “Có nghĩa là cháu theo đuổi Thi Thi trước hả?”

Khi Lâu Minh

đang

định cam chịu thừa nhận

thì

trên

lầu bỗng truyền đến giọng

nói

của Trần Ngư “Là con theo đuổi

anh

Ba trước đó.”

Cái gì?

Tập thể ba người nhà họ Trần quay đầu, thấy Trần Ngư

đã

thay quần áo,

trên

mặt còn ướt đẫm nước, khuôn mặt như

một

quả vải mới được bóc vỏ, trắng nõn mà hồng hào,

đang

từ

trên

lầu hai chạy xuống.

“Thi Thi à, con … theo đuổi Lâu Minh trước à?” Mẹ Trần cảm thấy

không

đáng tin, con

gái

nhà mình



ràng còn ngây thơ lắm mà.

“Dạ, vâng.” Trần Ngư chen mông ngồi giữa Lâu Minh và

anh

trai.

“Con … mới bao lớn chứ. Lúc trước ngay cả thích là gì con cũng

không

biết, mà còn biết chuyện chủ động theo đuổi …” Thị trưởng Trần

không

nói

nổi nữa.

“Lúc đầu là vì con muốn phụ trách, sau đó con phát

hiện

mình rất thích

anh

Ba.” Trần Ngư thoải mái quăng

một

quả đạn ra.

“Phụ trách?!!!” Đều là đàn ông, thị trưởng Trần và Trần Dương hoảng sợ từ ghế sô pha nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía Lâu Minh quả

thật

có thể gϊếŧ người.

Lâu Minh nhịn

không

được mà duỗi tay nâng trán, càng

nói

càng loạn rồi.

“Thi Thi à, con … con …” Ngay cả mẹ Trần cũng

không

chịu nổi.

“Mọi người sao lại kinh ngạc thế ạ?

không

phải là mọi người

đã

nói

với con, cường hôn người khác nghĩa là sàm sỡ người khác rồi, là người đàn ông tốt

thì

phải phụ trách đối với



gái

đó.” Trần Ngư

nói

“Con nghĩ, bây giờ nam nữ bình đẳng, con cũng nên phụ trách đối với

anh

Ba.”

Còn tốt, còn tốt, chỉ là cường hôn.

không

đúng, chúng ta

nói? Chúng ta

nói

khi nào chứ?

“Con

đã

nghĩ kĩ rồi, chờ con đủ hai mươi tuổi

sẽ

kết hôn với

anh

Ba, sau đó sinh mấy bảo bảo, cụ thể mấy đứa con còn chưa nghĩ kĩ nữa.” Trần Ngư đều

đã

lên kế hoạch hết rồi.

Hai mươi tuổi?

Kết hôn?

Sinh mấy bảo bảo?

Thị trưởng Trần che ngực lại, cảm thấy có khả năng ông

đã

mắc bệnh tim.

Mẹ Trần che miệng,

không

thể tin những gì mình nghe được.

Trần Dương chỉ muốn phá tan suy nghĩ của em

gái, kích động

nói

“anh



anh

trai em,

anh

còn chưa kết hôn nữa đó, em

không

được kết hôn trước

anh.”

Tức

thì

thị trưởng Trần cảm thấy đỡ đau ngực hẳn, tán dương nhìn thoáng qua con trai-rất nhanh trí đó.

“Bây giờ đâu phải thời phong kiến, chiêu này của

anh

không

xài được.” Trần Ngư mới

không

mắc lừa.

Lâu Minh thấy người nhà họ Trần sắp bị Thi Thi làm cho tức chết rồi, đành phải lên tiếng “Chú Trần, dì Trần, hôm nay cháu đến gặp chú dì chỉ là muốn gặp mặt chính thức hai người, sau đó bày tỏ với chú dì là cháu

thật

tình rất thích Thi Thi. Còn việc kết hôn, tất nhiên là phải được cả hai gia đình đồng ý, cháu

sẽ

không

…”

“anh

Ba, người nhà

anh

không

thích em sao?” Trần Ngư nghe Lâu Minh

nói

thì

vẻ mặt khϊếp sợ, đúng rồi,



còn chưa gặp mặt ba mẹ Lâu với tư cách là bạn

gái

anh

Ba nữa đâu.

“Người nhà của cậu

không

thích Thi Thi hả?” Nhất thời thị trưởng Trần cảm thấy

thật

tức giận. Con trai nhà mấy người

đã

lừa gạt con

gái

nhà ông mà lại dám

không

thích con bé.

“Nếu bác Lâu

không

đồng ý, có phải là

anh

không

kết hôn với em

không?” Trần Ngư đau lòng

nói.

“Cậu muốn bội tình bạc nghĩa?” Trần Dương đặt tay lên khẩu súng lục bên hông mình.

anh

chỉ muốn

nói,

anh

sẽ

không

kết hôn nếu chưa được hai gia đình đồng ý, nhưng mà hình như mọi người ở đây đều đồng ý rồi

thì

phải, Lâu Minh biết nghe lời phải, lắc đầu “Khi nào kết hôn

thì

cháu đều nghe Thi Thi.”

Trần Ngư yên lòng, vui vẻ ăn chút trái cây.

Lâu Minh cũng thực vui vẻ,

không

ngừng giúp bà xã tương lai ăn trái cây.

Vẻ mặt phẫn nộ của hai cha con nhà họ Trần vì thái độ của Lâu Minh mới hòa hoãn

một

chút, ngay sau đó liền sửng sốt:

không

phải là ông/anh

đang

phản đối chuyện kết hôn sao? Như thế nào mà lại thành giục hôn thế này!

Hai đồ ngốc này, mẹ Trần quả thực là

không

nhìn nổi.

(Editor: Hai cha con nhà họ Trần dễ bị dụ quá xá!!!)