Chương 1: Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Xem Nhân Duyên



Tôi mở phòng phát sóng trực tiếp trên mạng để xem nhân duyên.

Tình cờ kết nối với một diễn viên nổi tiếng.

Anh ta yêu cầu tôi xem cho hai vợ chồng anh ta.

Tôi: "Quá nhiều mối quan hệ, quá phức tạp, không có một mối quan hệ nào tốt đẹp, phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sự nghiệp sẽ bị tổn hại."

Nửa tháng sau, ảnh đế bị vạch trần từng lừa dối nhiều người trước khi kết hôn.

Sự nghiệp trong nháy mắt rơi vào vực thẳm.

Phòng phát sóng trực tiếp của tôi bùng nổ.

Lời tiên tri đã trở thành sự thật, thu hút rất đông quần chúng ăn dưa đến xem.

Quà tặng hàng loạt đang nổi khắp màn hình.

Tất cả là để cầu tôi có thể giúp họ xem nhân duyên.

Lúc này tôi đang ngồi trước màn hình, vùi đầu ăn mì gói.

Thính Phong Minh Nguyệt: [Mọi người có chắc chắn đây là phòng phát sóng trực tiếp không? Cô gái này giống một blogger ẩm thực hơn!]

Tôi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không phải giới thiệu ẩm thực, chỉ là tôi đói thôi.”

Thính Phong Minh Nguyệt: [ Ôi trời, Đại sư, cô không ngẩng đầu lên nhìn mà biết tôi đang nói gì?]

Tôi húp một ngụm canh: “Bởi vì trên đỉnh đầu tôi có một con mắt.”

Thính Phong Minh Nguyệt: [ Còn giả thần giả quỷ.]

Tôi cười: “Mắt tôi còn thấy, đỉnh đầu anh [ngựa đang phi nước đại trên đồng cỏ xanh]”.

Thính Phong Minh Nguyệt: [Ý cô là gì?]

Tôi ăn miếng mì gói cuối cùng: “Về thăm nhà một chút đi, tiểu tóc xanh.”

Khu bình luận: [Hahaha, Đại sư nói là anh đội nón xanh đó], Thính Phong Minh Nguyệt ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp. (đội nón xanh: bị cắm sừng)

Tôi tên Khương Hảo.

Hàng trăm năm trước, tôi là sợi dây tơ hồng dưới tay Nguyệt Lão.

Sau khi chuyển thế thành người, tôi có một khả năng đặc biệt, đó là có thể nhìn thấy được nhân duyên của người khác.

Nguyệt Lão báo mộng cho tôi.

Nếu như tôi ở nhân gian kết hợp được một trăm mối nhân duyên , và chặt đứt được năm mươi nghiệt duyên thì tôi có thể quay trở về làm sợi dây tơ hồng như trước. Tự do tự tại, không lo cơm ăn áo mặc.

Vì vậy, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi đã mở phòng phát sóng trực tiếp để xem nhân duyên cho người ta.

Hơn nữa, bằng cách nhận quà của họ, tôi có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc khi tôi là con người.

Minh Nguyệt Thính Phong rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp chưa được vài phút.

Tôi nhanh chóng nhận được yêu cầu kết nối từ một người có tên “Tìm Nàng”, tôi còn nhận được rất nhiều quà của anh ta.

Các hiệu ứng đặc biệt của quà tặng bay khắp màn hình.

Tôi lau miệng và nhanh chóng kết nối với anh ta.

Đó là một anh chàng đẹp trai, trông còn rất trẻ, mặc áo phông trắng, nụ cười rạng rỡ.

"Chủ kênh, cô có thể giúp tôi xem nhân duyên được không?"

“Có thể.” Tôi gật đầu, “Anh đã có đối tượng chưa?”

Thấy tôi đồng ý, anh ta cúi đầu và lấy trong ba lô ra một quyển sách tranh.

Ở trang đầu tiên, là một người phụ nữ trong bộ váy cưới cổ trang, đầu hơi cúi xuống, không thể nhìn rõ mặt.

Tìm Nàng nhìn vào quyển sách tranh nói:

"Tôi là sinh viên mỹ thuật, mấy ngày trước đi đến một vùng núi hoang sơ để vẽ phác thảo, vô tình đυ.ng phải một bia mộ."

???

Vẽ phác thảo ở nghĩa địa, anh thật dũng cảm.

Tôi giơ ngón tay cái lên với tất cả sự ngưỡng mộ trong lòng, rồi lắng nghe anh ta tiếp tục nói.

“Tôi không kiềm chế được đã chạm vào bia mộ, khi bình tĩnh lại, tôi hoảng sợ đến mức vội vàng thu dọn đồ đạc, xuống núi về nhà.

"Nhưng kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi không còn bình thường nữa......"

Tìm Nàng đột ngột đóng quyển sách tranh lại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Không hiểu sao đêm nào tôi cũng mơ thấy một người phụ nữ tự xưng là chủ nhân của tấm bia mộ đến bên cạnh tôi, cô ấy mặc váy cưới và ngủ cùng tôi, cho tôi biết tên cô ấy, còn hỏi tại sao tôi không đến hỏi cưới cô ấy.

Tìm Nàng vừa dứt lời, ngay lập tức, cư dân mạng sôi sùng sục.

[Không phải chứ, anh nằm mơ thấy ma sao, anh hai à, có phải là do anh quá cô đơn không?]

[Có câu nói, sau khi cô đơn quá lâu, thậm chí chỉ cần nhìn thấy trinh nữ là sẽ thấy sự xinh đẹp]

[Chủ kênh, đây không phải kịch bản do cô dàn dựng chứ? Có phải hơi thái quá rồi không?]

Tôi không có phản ứng, nhưng vẫn tiếp tục hỏi Tìm Nàng: "Cô ấy tên gì?"

Tìm Nàng: "Liễu Yên."

Tôi: "Vậy anh muốn tôi xem nhân duyên cho anh và cô ấy?"

Tìm Nàng: "Đúng vậy, nếu như chúng tôi có duyên, tôi nhất định sẽ đi tìm cô ấy."

Tôi ngước mắt lên và thấy một sợi dây màu đỏ quấn quanh đầu Tìm Nàng, ánh sáng lan tràn, kéo dài đến phương xa.

Rất nhanh…sẽ tìm được thôi.

Tôi cười nhạt gật đầu: "Có nhân duyên."

"Thật tốt!"

Tìm Nàng nhìn rất vui vẻ.

"Nhưng anh cần đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố nơi anh ở vào Chủ nhật tới để lấy số thứ tự và gặp bác sĩ tâm lý duy nhất trong ngày hôm đó.”

"Hãy kể cho cô ấy nghe về những giấc mơ anh đã gặp.”

Cư dân mạng ồn ào trở lại.

[Tôi không hiểu, ý của chủ kênh là anh trai này bị bệnh tâm thần?]

[Tôi không…hahaha..phải cười nhạo anh đâu…hahaha!]

Tìm Nàng nét mặt sa sầm.

"Tôi không có bệnh tâm thần!"

"Tôi biết." Tôi bất đắc dĩ xoa xoa trán: "Đừng nghe bọn họ nói nhảm, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói, nhất định nhân duyên sẽ đến, Sau khi chuyện thành chỉ cần tìm tôi thông báo là được.”