Chương 3: Duyên Âm



Có lẽ, bạn đã nghe nói về duyên âm?

Trong huyền học, duyên âm chính là bị người khác phái đã chết dây dưa bám lấy, gây ra ảnh hưởng xấu đến thân thể.

Nhưng tôi không biết huyền học, vì vậy tôi chỉ có thể nói theo thuật ngữ của người bình thường.

Tức là "Nó" sẽ trở thành người tình trong mộng của bạn, yêu bạn say đắm, khiến bạn cũng yêu “Nó” sâu đậm mà không hối hận, sau đó nhớ mãi không quên, phải đi tìm “Nó” và cuối cùng là đi cùng với “Nó”.

Nhắc mới nhớ, giấc mơ của người kết nối tên “Tìm Nàng” rất giống với giấc mơ này.

May thay, số phận của anh ta không giống như vậy.

Nhưng TY thì không có được may mắn đó.

Tôi không biết thứ đó đã lừa cô ta đến thôn Vu Ngõa bằng cách nào.

Nhưng tôi biết giờ Hợi đêm mai, cô ta sẽ kết âm hôn với thứ đó.

Nếu ngay từ đầu TY nói chuyện tử tế với tôi.

Có lẽ cô ta không phải đến thôn Vu Ngõa.

Bây giờ tôi phải tốn thời gian để cứu cô ta, thật phiền phức.

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc.

Mọi người đang theo dõi đều khϊếp sợ.

[Tại sao màn hình lại tối đen, hình như tôi nhìn thấy một bóng đen trong khu rừng phía sau TY, mọi người có thấy không?]

[Tôi thấy rồi, thật đáng sợ!]

[Hu hu hu, tôi không nên tham gia phát sóng trực tiếp này, vốn chỉ muốn đi hóng chuyện thôi, kết quả giờ nhà vệ sinh tôi cũng không dám đi]

[Giả thần giả quỷ, báo cáo]

[Sợ quá!]

[Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân xin hãy phù hộ cho tôi!]

Thái Thượng Lão Quân?

Lão già đó cả ngày luyện đan, không có thời gian chúc phúc cho các người đâu.

Thực ra, tôi nghĩ thiên linh linh, địa linh linh, giờ phút này sợi dây tơ hồng xinh đẹp là tôi ban phước cho anh ta phù hợp với tình huống này hơn.

Tôi nhìn lên màn hình, cười toe toét và trấn an họ.

"Bảo bối đừng sợ, đây chẳng qua là tôi tìm được một tiết mục hiệu quả, cũng chỉ làm cho bầu không khí náo nhiệt hơn thôi. Hom nay phát sóng trực tiếp đến đây kết thúc. Hẹn mọi người lần sau gặp lại!”

Tôi vừa nói xong, ở khu bình luận: [Không tin, cô lừa gạt quỷ thần sao?].

Tôi không nói gì, đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.

Haizz, thời gian không còn nhiều, cứu người là quan trọng nhất.

Thôn Vu Ngõa không xa nơi tôi sống.

Nếu bây giờ tôi lái xe đến đó, tầm khoảng 8 hoặc 9 giờ tối sẽ đến nơi.

Thật không may, tôi không có xe hơi.

Cho nên, tôi đứng trước cửa khu chung cư nói chuyện rất lâu với người tài xế của ứng dụng đặt xe qua mạng, thêm 200 tệ tiền xe, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý chở tôi đi đến đó.

Địa điểm trả khách nằm ngay bên cạnh khu rừng nơi TY kết nối với tôi lần cuối.

Tài xế khi lùi xe chạy đi còn không quên nhắc nhở tôi:

"Cô gái, buổi tối không có việc gì thì đừng chạy tới nơi này, nếu bị người khác bán đi cũng không tìm được người đến cứu đâu.”

Người lái xe nói xong thì chạy đi mất.

Trước khi đi, anh ấy không yên tâm còn để lại cho tôi số điện thoại, bảo tôi khi quay lại không thấy xe thì cứ gọi cho anh ấy.

Người tài xế này cũng là người tốt, tôi không có gì để cảm ơn, cho nên tôi chúc anh ấy độc thân đến năm bốn mươi tuổi.

Tôi lặng lẽ kéo sợi dây đỏ trên đầu người tài xế, thay đổi nhân duyên của anh.

Tôi không phải là đang trù yểm người tài xế này.

Không có tôi, anh ấy sẽ độc thân đến năm bốn mươi lăm tuổi.

Tôi đã giúp cho nhân duyên của anh ấy đến sớm hơn trước thời hạn năm năm.

Ha ha, tôi cũng lợi hại thật đấy.

Thôn Vu Ngõa không lớn.

Xung quanh khu rừng này tổng cộng chỉ có hơn chục hộ dân.

Bây giờ chưa đến chín giờ.

Nhà dân nơi đây cũng đã tắt đèn và đóng cửa.

Tuy nhiên, người dân trong thôn thường đi ngủ sớm, đó là điều dễ hiểu.

Vào đến thôn, tôi nhìn thấy một ngôi nhà ở phía Bắc có giăng đèn đỏ và treo đèn l*иg trắng, trên cửa dán giấy đỏ, vòng hoa bên cửa dán hai chữ “Hỉ” thật to, tạo thành sự tương phản rõ nét.

Cửa mở, trong sân có hai chiếc quan tài, phía trước quan tài có buộc một tấm vải đỏ.

Đám cưới hay đám tang, đều cũng phải bái.

Tôi đứng ở lối vào sân và nhìn vào bên trong.

Trong sân trống rỗng không có người, giấy vàng xen lẫn giấy đỏ, giấy trắng đầy dưới đất, gió đêm thổi qua, thật là dọa người.

Chỉ cảnh này thôi, cô gái TY mà nhìn thấy chắn chắn sẽ không khỏi kinh hãi.

Thật may, bây giờ cô ta đang nằm trong quan tài, không biết gì cả.

Tôi cẩn thận bước vào sân và đi vòng quanh quan tài vài lần.

Chuẩn bị khi đưa TY ra khỏi quan tài còn nhanh chóng tìm đường chạy.

Người nhà có lẽ đã đến nghĩa trang để đào huyệt, nếu để họ quay lại thì càng rắc rối hơn.

Xưa nay, theo định luật nam tả nữ hữu, có lẽ TY nằm ở quan tài bên phải.

May mắn thay, các tấm ván quan tài không bị đóng đinh.

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng đẩy được nắp quan tài ra, tôi choáng váng và đứng chết trân tại chỗ.

Cái quái gì vậy?

Tại sao quan tài trống rỗng?

TY đâu???

Có chuyện kỳ quái gì diễn ra ở đây.

Tôi không từ bỏ đẩy luôn nắp quan tài bên cạnh.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông trong bộ đồ cưới đang ôm chặt TY trong lòng. Cô ấy cũng mặc một bộ đồ cưới màu đỏ.

Tôi:"...."

Tôi liền hét lên: “Đồ biếи ŧɦái, trước khi cưới mà dám ôm con gái người ta vào lòng, có biết xấu hổ không? Tên đàn ông này chết rồi cũng còn bất lương! Xui xẻ!”

Tôi kéo TY ra khỏi quan tài.

Miệng tôi vẫn không ngừng mắng chửi.

Tôi cõng TY trên lưng và chuẩn bị chạy, đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không bình thường.

Những ngọn nến đỏ và trắng trước quan tài đã tắt từ lúc nào.

Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Tôi lặng lẽ bấm ngón tay tính toán.

Ôi không.

Hóa ra thứ đó bị tôi mắng đến mức muốn ngồi dậy đánh tôi…

Ôi, đúng là đồ hẹp hòi.