Chương 7: Sự Thật Được Phơi Bày

"Chủ kênh, cô nói vậy là có ý gì? Dĩ nhiên những gì tôi nói đều là thật!”

"Sau khi Mộng Mộng chết, tôi phải mất một thời gian rất lâu mới có thể buông tay cô ấy, nhưng Mộng Mộng lại không muốn. Ngày nào cô ấy cũng đến quấy rầy tôi. Tôi gần như sắp phát điên vì sự tra tấn của cô ấy.”

"Tôi đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của TY. Lúc đó, tôi biết cô có khả năng giúp tôi, xin hãy giúp tôi, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, hahahaha giúp đỡ. . . . . . ...Hahaha vớ vẩn! Hahaha......",

Một, Hai, Ba, Bốn đột nhiên có gì đó không ổn, khuôn mặt anh ta lập tức hướng về phía máy quay, nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng cong lên một cách kỳ lạ.

[Mẹ ơi! Đáng sợ quá!]

[Chuyện gì vậy?]

[Hu hu, tôi sắp khóc rồi.]

[Tốt nhất là không nên xem loại phát sóng trực tiếp này, tôi thà đi xem mỹ nữ khiêu vũ, cứ thế này một ngày nào đó tôi sẽ sợ chết khϊếp mất!]

Một, Hai, Ba, Bốn chậm rãi cất giọng nói rất lạ:

"Cô muốn giúp hắn? Vậy tôi sẽ tới tìm cô."

Màn hình lại nhấp nháy đen kịt, tôi không kịp phản ứng, lần này ngay cả phòng phát sóng trực tiếp của tôi cũng bị ngắt kết nối.

Tôi: "...."

Tôi hình như cũng không hứa sẽ giúp anh ta? Tại sao cô ấy lại đến tìm tôi?

Lâm Mộng Mộng, dường như cô ấy có oan khuất rất lớn…

Tôi thực sự không giỏi trong việc bắt ma.

Tôi im lặng xoa sợi dây màu đỏ, cố gắng gọi Đường Thanh đến giúp đỡ.

Sợi dây đỏ cọ xát được một nửa, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Bùm bùm."

"Bùm bùm."

"Bùm bùm bùm bùm."

Giống như là đòi mạng vậy, tôi sợ đến mức hai tay run lẩy bẩy, sợi dây màu đỏ rơi xuống đất.

Tới nhanh như vậy sao? Đến rồi còn biết gõ cửa? Thật lễ phép.

Tôi siết chặt lá bùa trong tay, từ từ dán vào cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đèn ngoài cửa bật sáng, hành lang không có ai, từ cửa nhà tôi có thể nhìn thẳng đến thang máy.

Cũng không có ai.

Một bóng người cũng không có.

Lâm Mộng Mộng hiện tại đang nhập vào người Một, Hai, Ba, Bốn, nên không thể che giấu cơ thể của mình được.

Vì vậy, tôi đoán, lúc này cô ấy đang nằm trên mặt đất hoặc treo trên trần nhà, chờ tôi mở cửa sẽ dọa tôi.

Tôi đang định lùi lại khỏi mắt mèo thì đột nhiên một con ngươi đỏ ngầu đầy tia máu chạm vào đầu kia của mắt mèo, da đầu tôi tê rần, tôi lùi lại mấy bước.

"Chết tiệt! Vẫn giở trò cũ đáng sợ này!"

Ngoài cửa vang lên những tràng cười nham hiểm.

"Chủ kênh, tôi là Triệu Thành, cô mở cửa đi, tôi tới tìm cô.”

"Mở cửa, mở cửa”

"Mở cửa cho tôi đi!"

Tôi: "..."

"Cô giả bộ cũng giả quá đi, cười thật là khó nghe, có im đi không?”

Ngoài cửa nhất thời yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.

Giống như muốn tông sập cửa nhà tôi vậy.

Thật may, khu chung cư của tôi nằm ở vùng ngoại ô, người đến ở không nhiều, hàng xóm ở lầu trên và dưới đều không thường xuyên ở đây.

Nếu không, với động tĩnh này, ngày mai chắn chắn tôi sẽ bị khiếu nại.

Tôi sốt ruột nói:

"Nhỏ giọng đi, phiền người khác quá."

Sau khi nghe tôi nói, Lâm Mộng Mộng càng đập dữ dội hơn.

"Đã nói là nhỏ tiếng chút đi, phiền phức quá!"

Tôi cần hai lá bùa rồi bước ra khỏi cửa, vừa định mở cửa nói chuyện với Lâm Mộng Mộng thì Đường Thanh đã nắm lấy tay tôi.

Tiểu Hồng Thằng, ta đã nói với cô rồi, bắt ma không phải là công việc của điện Nguyệt Lão chúng ta, cô mang thứ này về làm gì?”

Hóa ra sợi dây màu đỏ mà tôi ném xuống đất đã tự đốt cháy và triệu hồi Đường Thanh.

Tôi lặng lẽ cất lá bùa hộ mệnh, cảm thấy xót xa.

"Không trách tôi được, là cô ta muốn đến đây.”

"Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi." Đường Thanh kéo tôi ra phía sau, một mình đi ra cửa: "Giao cho tôi."

Đường Thanh đi ra ngoài.

Nhưng một lúc sau, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì.

Ngay sau đó, Đường Thanh đẩy cửa bước vào, một tay lôi Triệu Thành đang ngủ mê man, tay còn lại cầm pháp khí là một quả hồ lô.

Tôi đi vòng quanh Triệu Thành, ngước nhìn Đường Thanh.

"Đánh thức anh ta dậy, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta."

Đường Thanh mặt không cảm xúc đá vào đùi Triệu Thành, Triệu Thành giật mình và lập tức tỉnh dậy.

"Chuyện gì vậy? Chủ kênh? Tại sao tôi lại ở đây?"

Tôi ngồi xổm xuống, đặt một tay lên đầu gối, tay kia nắm lấy cổ áo anh ta.

"Triệu Thành, anh thành thật nói cho tôi biết, là chuyện gì đã xảy ra."

Triệu Thành sửng sốt một lúc, sau đó tiếp tục giả ngu.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi lấy quả hồ lô từ tay Đường Thanh.

"Lâm Mộng Mộng đang ở bên trong, anh tự mình nói cho tôi biết sự thật, hay là tôi thả cô ấy ra ngoài, cho các người tự giải quyết với nhau?”

Tôi lắc hồ lô, tiếng rên đau đớn của Lâm Mộng Mộng phát ra từ bên trong.

Triệu Thành kinh hãi.

"Tôi nói! Tôi nói!"

Thực ra, câu chuyện trước đó không khác với những gì Triệu Thành đã nói trong phòng phát sóng trực tiếp.

Bước ngoặt là ở chỗ khi Lâm Mộng Mộng chạy ra khỏi nhà để tìm Triệu Thành.

Chia tay là giả.

Vụиɠ ŧяộʍ là thật.

Cả hai còn hẹn cùng nhau nhảy lầu để chống lại ánh mắt soi mói của người đời.

Khi bọn họ lên đến sân thượng của tòa nhà, Triệu Thành đã hối hận.

Anh buông tay Lâm Mộng Mộng ra, nhìn Lâm Mộng Mộng rơi từ trên sân thượng xuống dưới, sau đó anh ta chạy về nhà trốn.

Ngay cả xe cứu thương cũng không gọi cho Lâm Mộng Mộng.

Anh ta đã trốn tránh trách nhiệm, đối với cha mẹ của Lâm Mộng Mộng thì giả vờ như không biết, không muốn nói ra sự thật.

Anh ta nói đã chia tay với Lâm Mộng Mộng , là do cha mẹ Lâm Mộng Mộng ép con gái mình phải làm như vậy.

Tôi nhìn Triệu Thành thật lâu, khó trách dây tơ hồng của hắn lại mờ mịt như vậy.

Thằng cặn bã này!

Khi Lâm Mộng Mộng biết mình bị lừa, nỗi oán hận quá sâu, vì vậy cô ấy không ngừng níu kéo Triệu Thành, không chịu đi đầu thai, muốn đưa Triệu Thành cùng rời khỏi thế giới này.

Tôi nhờ Đường Thanh cứu Lâm Mộng Mộng và đưa cô ấy đi đầu thai.

"Sinh mệnh quý giá, bản thân phải biết quý trọng. Đi đi, tôi sẽ nói tất cả mọi việc cho cha mẹ của cô biết.”

Lâm Mộng Mộng rời đi.

Tôi đưa Triệu Thành và bản ghi âm cuộc nói chuyện của anh ta cho cha mẹ của Lâm Mộng Mộng.

Điều gì sẽ xảy ra với anh ta là do pháp luật và cha mẹ của Lâm Mộng Mộng quyết định.