Chương 10

Khi Tô Yên xuất hiện

tại tập đoàn Giang thị, cũng có cao tầng lãnh đạo mật báo cho ông Giang, cho nên không đầy một lát từ trên xuống dưới nhà cũ Giang gia đều biết

Tô Yên đi đưa cơm cho Giang Cảnh Xuyên.

Ông Giang cùng bà Giang

đều phi thường thích Tô Yên, lúc trước cũng là bọn họ cực lực thúc đẩy

một mối hôn nhân môn không đăng hộ không đối này, dù cho tướng mạo Tô

Yên có xuất chúng, nói đến cùng gia cảnh lại trái ngược với Giang gia,

vẫn là không đủ nhìn, đều nói ông Tô đã từng cứu ông Giang, người sau vì hồi báo mới làm như vậy, nhưng người sáng suốt đều biết, Giang gia sau

này sẽ là của mình Giang Cảnh Xuyên, cho dù nghĩ báo ân, cũng không đến

mức đem người thừa kế góp vào đi.

Dưới dây leo cây nho nhà cũ Giang gia, hai người già đang ngồi ở trên ghế mây ung dung thong thả nằm tán gẫu.

”Tôi xem như có thể để xuống một chuyện trong lòng, Tiểu Xuyên cùng Tiểu Yên quan hệ tốt, về sau liền không cần lo nữa.” Bà Giang cảm khái nói:“Tính tình Tiểu Yên hiển nhiên là có chút ít lạnh, nhưng đứa nhỏ này tâm địa thiện lương, gia phong Tô gia cũng ngay ngắn, lão già, tôi nói với

ông, đối với Tiểu Yên tôi thật là đau.”

Nói đến phần sau, bà Giang có chút nghẹn ngào.

Ông Giang cảnh giác nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện không có người,

mới buông lỏng chân mày, “Không nhắc tới cái này, đợi lát nữa bà dẫn dắt Tiểu Yên, tôi cũng gõ Tiểu Xuyên, tuy nói đứa nhỏ này đứng đắn, nhưng

những lời đồn gần đây càng lúc càng ác, mấy ngày nữa để Thiệu Diễn đi

thăm dò một chút, nếu có manh mối, nhanh chóng xử lý sạch sẽ.”

”Tính cách Tiểu Xuyên ông còn không biết? Nó không phải loại người đó.” Đối

với nhân phẩm cháu trai nhà mình, bà Giang còn là phi thường nắm chắc.

Khi Tô Yên đứng trước cửa nhà cũ Giang gia, càng thêm xác định Giang gia có tiền, tòa nhà này nhìn hơi có chút tuổi, tuy thua kém biệt thự sáng

ngời, nhưng cho người ta một loại cảm giác lịch sử nặng nề, chỉ là đứng

bên ngoài tòa nhà, cũng nhịn không được kính trọng ngưỡng mộ, cô đi theo phía sau Giang Cảnh Xuyên xuyên qua hành lang dài, khi sắp đi đến

ngưỡng cửa, có hai người phụ nữ trung niên bước đi như bay lao đến,

không nói hai lời giúp bọn họ cầm đồ trong tay.

Đi vào đại sảnh,

liền ngửi được một mùi thơm cực nhạt, không phải đàn hương, nhưng khiến

tinh thần con người yên ổn rất nhiều, lúc này, một phụ nữ búi tóc mặc

sườn xám khí chất ung dung xuống cầu thang, trước kia ở trong cung Tô

Yên gặp qua không ít mỹ nhân, có thể hầu hạ trước mặt hoàng thượng tự

nhiên là đẹp, nhìn mỹ nhân trước mắt tựa như năm tháng đều chưa từng lưu lại vết tích trên mặt bà, Tô Yên cũng không đến mức nhìn sững sờ.

Giang Cảnh Xuyên dẫn đầu tiến lên một bước, đỡ mỹ nhân, gọi: “Mẹ.”

Có người từng nói, với bề ngoài của Giang Cảnh Xuyên tiến vào giới giải

trí cũng có thể trà trộn bay cao, một chút cũng không kém so với cái gọi là nam thần quốc dân, ở loại hào môn thế gia này là phi thường ít thấy, toàn bộ phải quy công cho gen mạnh mẽ của mẹ Giang, nếu như bộ dạng

Giang Cảnh Xuyên giống ba Giang, vậy thì thật là bình thường không có gì lạ.

Tô Yên cũng cùng gọi một tiếng, “Mẹ.”

Mẹ Giang ngược

lại hiếu kỳ nhìn Tô Yên một cái, khi phát hiện Tô Yên cũng đang nhìn bà, không khỏi nghiền ngẫm cười, “Khí sắc Tiểu Yên ngày càng tốt.”

Khi còn không rõ ràng tính cách người nào đó đến cùng là như thế nào, Tô

Yên còn không nghĩ mù quáng ôm bắp đùi, cho nên dứt khoát không lên

tiếng, chỉ là ngại ngùng cười.

”Ông nội, bà nội đâu?” Giang Cảnh Xuyên hỏi.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh mẹ Giang đáp: “Ông cùng bà tản bộ phía sau, đã cho người thông báo.”

”Con đi đón ông nội, bà nội ăn cơm.” Mẹ Giang đẩy Giang Cảnh Xuyên một cái.

”Dạ.”

Rất nhanh đại sảnh chỉ còn lại mẹ Giang còn có Tô Yên, sau trầm mặc ngắn

ngủi, mẹ Giang đột nhiên mở miệng, “Tiểu Yên, đoạn hôn nhân này của con

cùng Tiểu Xuyên cũng không có trưng cầu ý kiến các con, cho nên tương

lai cho dù con làm ra lựa chọn như thế nào, mẹ sẽ gắng sức như con mong

muốn.”

Tô Yên không biết nên trả lời ra sao, cũng không muốn

trước lúc còn không biết rõ ràng tình trạng liền mù quáng biểu hiện

quyết tâm, chỉ chần chờ gật đầu.

”Khi mẹ vừa mới gả cho ba Tiểu

Xuyên, cũng là không chấp nhận được sinh hoạt hoàn toàn bất đồng trước

kia, bây giờ cũng chậm rãi thích ứng, đương nhiên, mẹ cũng không phải

nói con thỏa hiệp, bởi vì mẹ cũng không phải thỏa hiệp, tóm lại, con

phải hiểu mình muốn gì, đây mới là quan trọng nhất.”

Mẹ Giang

nhìn Tô Yên liền nghĩ đến tình cảnh mình năm đó, nghiêm khắc mà nói, nhà bà còn không khá bằng Tô gia, là gia đình phi thường bình thường, nhưng không chịu nổi ba Giang theo đuổi, u mê hồ đồ liền gả vào, tuy rằng

trong đó không thiếu lòng hư vinh quấy phá, nhưng nói đến cùng vẫn là có tình cảm, khi đó bà cũng luống cuống chân tay, nhìn Tô Yên bây giờ, cho dù ngay từ đầu bà cũng không tán thành đoạn hôn nhân không giải thích

được này của con trai, nhưng trong lòng đối với thiếu nữ này cũng có

đồng tình cùng thương tiếc.

Tô Yên đối với lời của mẹ Giang đồng ý mười phần, không phải sao, trên thế giới này, người có thể biết rõ ràng mình muốn gì quá ít, cô xem như là một người, khi ở trong cung, cô muốn địa vị chí cao vô thượng, không muốn người khác khống chế sinh tử của

mình, cô muốn khống chế người khác, bây giờ cô muốn cuộc sống thoải mái

nhất, muốn sống an bình tiêu sái, khi ở trong cung như giẫm băng mỏng,

cô vẫn có được thứ mình muốn, tình huống bây giờ tốt xa lúc đó, liền

càng muốn được như ước nguyện.

Rất nhanh ông Giang cùng bà Giang cũng trở về, sau khi trải qua một phen hàn huyên, liền ngồi vào chuẩn bị ăn cơm.

Tô Yên ngồi bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, bà Giang từ ái nhìn Tô Yên, đối với người phụ nữ trung niên một bên nói: “Đem thịt gà xào đậu phộng để

trước mặt Tiểu Yên, con bé thích ăn cái này.”

Ba Giang mẹ Giang

đối với loại tình huống này đã thấy nhưng không thể trách, bởi vì thái

độ bà Giang còn có ông Giang đối với Tô Yên, dù cho cô cùng Giang Cảnh

Xuyên quan hệ không hòa thuận, một vài thân thích dòng bên Giang gia

thấy Tô Yên cũng không dám có mảy may khi dễ.

Tô Yên có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, sau bữa cơm, Tô Yên nghi

ngờ cùng mờ mịt càng sâu, bởi vì hai người già này đối với cô thật sự là quá nhiệt tình, trước khi ăn cơm, trong lòng Tô Yên đối với gia cảnh

nguyên thân cũng có hỏi thăm đại khái, nói thế nào cũng không thể vượt

qua Giang gia, thái độ mẹ Giang đối với cô là bình thường, không gần

cũng không xa, vừa đúng, Tô Yên nhìn khuôn mặt hiền lành của bà Giang,

thầm nghĩ, không phải nguyên thân hằng ngày thường làm tăng độ hảo cảm

của hai người già đi?

Cái này đối với Tô Yên mà nói lại là tin

tức phi thường tốt, nếu như đây là ở trong cung, Giang Cảnh Xuyên chính

là hoàng thượng, bà nội chính là thái hậu, về phần ba Giang cùng mẹ

Giang đã bị Tô Yên xem nhẹ.

Độ hảo cảm của hoàng thượng là muốn

tăng, thái hậu cũng không thể bỏ sót, bây giờ cô tương đối lượm được

tiện nghi lớn, bởi vì bắp đùi này cô đã sớm ôm được.

Sau khi cơm

nước xong, bà nội đơn độc mang Tô Yên đi tản bộ, đi trên đường nhỏ đá

cuội, Tô Yên đỡ bà nội chậm rì rì đi, bà nghiêng đầu nhìn Tô Yên một

cái, trong mắt đều là thương yêu, chậm rãi nói: “Tiểu Yên, bây giờ con

cùng Tiểu Xuyên quan hệ như thế nào?”

Tô Yên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Rất tốt.”

Cô chỉ có thể nói nhiều như vậy, có chút chuyện cũng không phải cô trải qua, nói càng nhiều sai càng nhiều.

Bà nội khá vui vẻ yên tâm vỗ vỗ tay cô, thở dài: “Bà nội hi vọng con có

chỗ dừng chân tốt, Tiểu Xuyên là người được chọn thích hợp nhất, tuy

rằng nó nói không nhiều, cũng là đứa nhỏ biết chịu trách nhiệm, nó sẽ

làm con hạnh phúc.”

Tô Yên cảm thấy lời này của bà nội đặc biệt

kỳ quái, cô dù tăng hảo cảm thế nào, cũng bất quá là cháu dâu mà thôi,

thế nào bà đây nói gần nói xa ý không thích hợp như vậy, giống như. . .

Giống như đối với bà mà nói, hạnh phúc của cô càng quan trọng hơn?

Trước kia ở trong cung, mặc kệ thái hậu thích cô thế nào, thái hậu quan tâm nhất vẫn là hoàng thượng, bây giờ đây là thế nào?

Bà nội thấy Tô Yên không lên tiếng, cũng không tức giận, biết tính cách cô là như vậy, liền cứ thế nói tiếp, “Bà nội bảo đảm với con, từ này về

sau người thừa kế Giang gia chỉ có thể là đứa nhỏ của con cùng Tiểu

Xuyên, Tiểu Yên, con hiểu ý bà nội không?”

Đương nhiên hiểu, chính là nói chỉ cần cô sinh đứa nhỏ, về sau chính là chủ Giang gia.

Tô Yên chần chờ gật đầu, lời này của bà nội làm cô cảm thấy quen thuộc

không hiểu, linh quan trong đầu lóe lên, rốt cuộc nghĩ đến, trước kia

hoàng thượng đã nói qua lời tương tự, nói thái tử chỉ có thể là đứa nhỏ

của cô cùng ngài.

Một mặt khác Giang Cảnh Xuyên cũng đang bị ông Giang giáo dục.

”Nếu đã cưới Tiểu Yên, phải đối tốt với con bé, những phụ nữ bên ngoài của

con không cần lại dính vào.” Ông cùng Giang Cảnh Xuyên một người chiếm

một bên vị trí, đang chơi cờ vây, cờ trắng vừa đánh xuống, ông liền trầm mặt lên tiếng.

Giang Cảnh Xuyên có chút mờ mịt, còn có chút ủy

khuất, hắn ở bên ngoài đâu có phụ nữ a, chuyện công ty mỗi ngày liền đủ

cho hắn bận rộn, bất quá trong lòng dù ủy khuất, Giang Cảnh Xuyên cũng

không có quên mình quy tắc, cứ thế không có phản bác, nhịn ủy khuất gật

đầu, “Biết rõ.”

Ai kêu hắn bây giờ đã thành gia lập nghiệp đâu, thế nào lại không biết ngượng ở trước mặt ông nội nói hết ủy khuất?

Ông nội hiển nhiên không có ý định buông tha Giang Cảnh Xuyên, liếc xéo hắn một cái lại tiếp tục nói: “Tiểu Yên không tốt chổ nào? Tướng mạo cùng

nhân phẩm như thế đều là ngàn dặm mới tìm được một, con bé chính là

người thích hợp nhất, ngược lại con nói coi, tới cùng nó chổ nào không

được mắt con?”

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy không thể tiếp tục nhịn

xuống, liền thấp giọng nói: “Con không nói cô ấy không tốt, ông nội, ông yên tâm, về sau con cùng Tiểu Yên nhất định chung sống hòa thuận.”

Dường như từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng nói Tô Yên không tốt chổ nào đi? Quan hệ giữa hai người không tốt toàn để mình hắn cõng nồi? Đây là

người sao?

Ông nội khẽ hừ một tiếng, “Con có thể nghĩ như vậy là

tốt nhất, Tiểu Yên là cháu dâu ông cùng bà nội con đính ước, con phải

đối tốt với nó, còn có, khẳng định ông không có cái phúc khí nhìn chủ

nhân tương lai Giang gia lớn lên, nhưng tối thiểu nhất con phải để ông

và bà nội con thấy đứa nhỏ sinh ra đi?”

Giang Cảnh Xuyên siết chặt con cờ, tới cùng cũng không nói chuyện.

Nồi này hắn thật không nghĩ lại cõng.