Chương 14

May người phục vụ đúng lúc bê đồ ăn ra, cuối cùng 2 người ăn no căng, Tống Linh Thư vuốt bụng đi ra khỏi cửa.

Mới vừa đi được vài bước thì điện thoại vang lên, nàng tìm 1 cái ngõ vắng người rồi nhận cuộc gọi.

“Alo, Tần Tấn à, đồ ăn làm xong hết rồi, sao con còn chưa về nữa?” Ngu Chính Hổ hỏi.

Quan Duyệt đi bên cạnh nàng, đột nhiên nhìn thấy nàng dựa vào ven tường, trán nổi gân xanh lên, sắc mặt đau khổ ôm bụng, nói vào điện thoại: “Con đau bụng quá, đi không được, làm sao giờ?”

“Bụng bị sao? Con về nhanh đi, mọi người đưa con đi bệnh viện xem.”

“Bây giờ con đang ở bệnh viện nhân dân, còn chưa trả tiền viện phí nữa. Mọi người trực tiếp lại đây đi, không nói nữa, đau quá.” Tống Linh Thư giãy giụa nói.

“Em sao vậy?” Quan Duyệt kinh ngạc nhìn nàng, lại thấy sau khi nàng cúp điện thoại thì làm như không có chuyện gì xảy ra mà phủi tóc mái trên trán.

“Không sao, chỉ là đang phát huy khả năng diễn xuất thôi.” Tống Linh Thư bình tĩnh nói.

“Bụng em...” Quan Duyệt nhìn nàng từ trên xuống dưới.

“Không sao cả, lừa gạt thôi.” Tống Linh Thư lại gọi điện thoại cho mẹ Ngu Tần, tiếp tục diễn như vậy lần nữa, còn thêm cả mồ hôi. Cho dù không có gọi điện video nhưng cũng đạt tới hiệu quả chán thật, làm Quan Duyệt đứng 1 bên xem choáng váng.

“Gọi cho ba mẹ tôi đó.” Tống Linh Thư lắc lắc điện thoại, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, nàng cười nói: “Nếu tối nay trong 2 người họ có 1 người đến bệnh viện tìm tôi thì tôi sẽ cho cả 2 người họ tiền dưỡng lão cả đời.”

Quan Duyệt đoán được lý do đại khái, nhưng chuyện này riêng tư liên quan đến gia đình người khác, nên không cố hỏi, cô chỉ mãi xác nhận lại: “Em thực sự không sao à?”

“Yên tâm đi, sao mà có việc gì được.” Tống Linh Thư vỗ vỗ ngực, thấy thời gian cũng trễ rồi nên trở lại biệt thự quay chụp chương trình.

2 người theo gió đêm đi đến bãi đỗ xe, nàng bước nhanh đến bên cạnh xe máy, hưng phấn sờ soạng nó. Bỗng trước mặt xuất hiện 1 cái mũ bảo hiểm màu đen.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Quan Duyệt tự đội mũ của cô, cái còn lại chắc chắn là chuẩn bị cho nàng!

“Tư lệnh Quan, sao chị tốt bụng vậy!” Tống Linh Thư hận không thể ôm cô ngay lập tức.

“Tôi không muốn bị cảnh sát giao thông rượt theo phạt tiền nữa.” Quan Duyệt ra vẻ bình tĩnh nói.

Tống Linh Thư đội mũ lên, vui vẻ ngồi phía sau, rồi ôm lấy eo cô, không nhịn được mà lấy tay đo đạc: “Uầy! Eo chị gầy thật!”

“!”

Cơ thể Quan Duyệt cứng đơ lại, cô quay đầu nhìn nàng: “Bớt động tay động chân.”

“Đã rõ!” Tống Linh Thư làm động tác chào, sau đó ngoan ngoãn ôm eo cô, nghe thấy tiếng động cơ rầm rầm, sau đó gió xung quanh bay nhanh.

Ống tay áo bị thổi bay lên, gió đêm phất vào người, rất mát mẻ, nhưng đột nhiên bụng quặn lên đau đớn.

Nàng gọi 1 tiếng tư lệnh Quan, nhưng gió lớn quá, hơn nữa 2 người còn đội mũ bảo hiểm nên Quan Duyệt không nghe thấy.

Nàng lại siết eo Quan Duyệt, đối phương hình như cũng không muốn phản ứng nàng.

Lúc này xe chạy ngang 1 khu đất xóc nẩy, Tống Linh Thư cảm thấy bản thân sắp ói ra ngay nên trong tình trạng cấp bách, nàng giơ tay đè ngực trái Quan Duyệt.

Giây tiếp theo xe đã phanh gấp ở ven đường.

Sắc mặt Quan Duyệt vừa hồng vừa trắng, cô cởi mũ ra, tóc xõa trên vai, cô quay đầu lại định chất vấn đối phương thì thấy nàng hoảng loạn xuống xe, chạy đến bên cạnh gốc cây, suy yếu ngã xuống.

Quan Duyệt giật mình, vội vàng đi lại gần nhìn thử, thấy nàng chảy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt và nôn khan thì lập tức gọi 120.

Đưa đến bệnh viện kiểm tra 1 phen thì được chẩn đoán chính xác là viêm dạ dày cấp tính.

Lăn lộn 1 phen thì thời gian cũng đã trễ, Tống Linh Thư nhìn chai nước biển treo trên đầu giường, oán hờn nói: “Đồ ăn vặt tối nay ăn đều lãng phí.”

“Em còn không biết ngại mà nói à, ăn nhiều thứ như vậy. Tôi đã nói với em là đừng ăn đồ ven đường.”

“Xin lỗi mà, làm phiền chị, chị đi về trước đi.” Tống Linh Thư hơi áy náy nói.

“Em ở đây 1 mình?”

“Ừm không sao hết, tôi hay đến bệnh viện 1 mình.”

Quan Duyệt rời khỏi phòng, Tống Linh Thư nằm xuống nghĩ, rốt cuộc là ăn bậy thứ gì nhỉ?

Ngay khi nàng định hỏi hệ thống có mục khôi phục sức khỏe không thì nghe thấy tiếng bước chân, Quan Duyệt đem 1 cái giường gấp vào.

“Chị làm gì?”

“Im lặng đi.” Quan Duyệt nhíu mày, dọn cái giường bên cạnh nàng, sau đó nằm xuống và nhìn trần nhà: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi sẽ đi.”

“Tư lệnh, chị tốt bụng như vậy tôi cũng không biết nên cảm ơn chị như nào.” Tống Linh Thư hết sức cảm động vươn 1 tay khác ra để cầm tay cô: “Chị yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử tốt với chị.”

“...” Sao càng nghe càng thấy sai sai.

Quan Duyệt sợ làm tay truyền nước biển của nàng bị thương nên không động đậy, tùy tiện cho nàng nắm. Cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tư thế nắm tay rất kì cục nhưng cô không nói.