Chương 17: Vạch trần bí mật

Khương Quán cười lạnh một tiếng, vả thẳng một cái vào mặt Thẩm Thiên, xuống tay không hề nương tình một chút nào, mà tiểu bá vương vừa rồi còn ở trong tay nàng đã sớm bị ném đến trước mặt lão phu nhân rồi.

“Đại tẩu!”

Tống Thần đi qua với vẻ bất mãn nhưng lại bị Tống Cửu Trì chặn lại: “Đường ca, chuyện của nữ nhân cứ để nữ nhân bọn họ tự mình giải quyết đi.”

Có nói thế nào thì nữ nhân tâm cơ Khương Quán này cũng đều là vì đại ca của hắn ta, một điểm này, Tống Cửu Trì chắc chắn vẫn có thể phân được rõ ràng.

“Quán Quán nói đúng đấy, suy cho cùng cũng không phải con đẻ, mẫu thân không thể công bằng thì ta cũng có thể hiểu được.”

Đột nhiên Tống đại nương tử nói với vẻ bi thương: “Nhưng mẫu thân có thể nể mặt Uyên Nhi đã bảo vệ con cháu ngươi nhiều năm như vậy mà giúp hắn một lần được không?”

“Ngươi nói lung tung cái gì!”

Trong mắt lão phu nhân lóe lên vẻ chột dạ: “Còn nữa, chúng ta cũng không thể giúp được gì, có thể gắng gượng qua được hay không còn phải xem mệnh của Uyên Nhi!”

“Ha…” Tống đại nương tử đã hoàn toàn lạnh lòng, lập tức nói ra bí mật đã bị lão phu nhân che giấu suốt nhiều năm như vậy.

“Ngươi không xứng làm tổ mẫu của các con ta, năm đó chẳng qua ngươi chỉ là một thị thϊếp sinh con, nếu không phải phụ thân sủng thϊếp diệt thê thì cái chức lão phu nhân này cũng không đến lượt ngươi làm đâu!

Con cái ta mới là dòng chính đích thực, còn con cái của ngươi chẳng qua cũng chỉ là con vợ lẽ, nếu không phải phụ thân chiều ngươi thì ngươi có tư cách gì mà hưởng thụ vinh hoa phú quý do con trai ta mang lại?”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Tống lão phu nhân tức giận dậm chân, đây chính là bí mật mà bà ta đã che giấu rất nhiều năm nay, vì trước kia bà ta chẳng qua chỉ là một nha hoàn rửa chân ở trước mặt phu nhân.

Một đêm đắc sủng, thậm chí còn khiến chủ mẫu của nhà này tức chết, vốn bà ta còn tưởng người biết rõ chân tướng chuyện này đều đã chết hết cả rồi, nhưng không ngờ đứa “con trai ngoan” kia của bà ta lại nói hết chuyện này ra cho nương tử nhà mình biết.

Tống đại nương tử cười mỉa mai: “Ngươi lợi dụng con ta nhiều năm như thế, bây giờ không còn giá trị nữa lại còn kêu con ta chết đi, đồ lòng dạ độc ác…”

Nàng ta cười mà nước mắt chảy hết cả ra, bộ dáng đó thoạt nhìn vô cùng đáng thương, Khương Quán hất bay Thẩm Thiên đi, đỡ Tống đại nương tử đang lảo đảo.

Lúc này, Tống Cửu Ly đã phản ứng lại cũng cùng Khương Quán, một trái một phải đỡ Tống đại nương tử.

Người phòng hai và phòng ba đều kinh sợ đến ngu người, mẹ của bọn họ lại từng là một tiểu thϊếp sao?

Chẳng trách, chẳng trách lúc cha chết vẫn muốn kéo đại ca qua, cầu xin hắn ta tha thứ cho lão, cầu xin hắn ta hiếu kính với mẹ.

Mà tam nương tử Hứa thị thì lại nhắm mắt lại với vẻ đau khổ, nàng ta là một quý nữ vậy mà lại gả cho con trai do thϊếp sinh ra, đáng kiếp, tất cả đều là đáng kiếp cả!

Ngoại trừ bọn họ ra, một vài người bị lưu đày khác cũng nhìn qua với ánh mắt tò mò, Tống lão phu nhân bị vạch trần cả người lập tức run lên, tròng mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

“Mẹ!”

“Tổ mẫu!”

Người phòng hai và phòng ba nháo nhào vây quanh lại, Thẩm Thiên vẫn chưa đánh được Khương Quán cũng đảo tròng mắt, hình như lại bắt được nhược điểm gì đó.

“Khương Quán, ngươi xem ngươi hại tổ mẫu tức thành ra thế nào rồi đi!”

Lời này thành công khiến người của phòng hai và phòng ba lại đổ hết oán hận lên đầu Khương Quán, nhưng Khương Quán chỉ tiến lên một bước với vẻ mặt rất bình tĩnh, trong sơn động không được sáng sủa cho lắm, nàng phát hiện ra đầu ngón tay của lão phu nhân hơi run lên.

“Ha…”

Nàng khẽ cười một tiếng: “Nếu đã là ta khiến người ta tức thành ra như thế vậy ta cũng phải chịu trách nhiệm vậy.”

Mọi người còn chưa kịp hiểu câu này của nàng có ý gì thì nàng đã đi đến trước mặt lão phu nhân, ngón tay đặt lên nhân trung của bà ta rồi nhéo mạnh một cái.

“Á!”

Tống lão phu nhân đau đến mức nhảy bật dậy, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra nhân trung của bà ta bị móng tay sắc bén của Khương Quán nhéo ra cả máu.

“Khương thị, ngươi muốn hại chết ta có đúng không?”