Chương 6: Không gặp sẽ tốt hơn

Tác giả: Thập Thanh Diểu

Dịch: Hạ Hằng

Chương 6: Không gặp sẽ tốt hơn

Bắc Giang dầm mưa cả buổi sáng, quả nhiên tối hôm đó sốt cao.

Cái này cũng là do Nam Chỉ phát hiện ra.

Tối đó Nam Chỉ ở lại nhà Bắc Giang, tại Bắc Giang quá bướng nên Nam Chỉ đành ở trong phòng còn Bắc Giang ngủ ngoài sofa cả đêm.

Nam Chỉ vẫn rất lo lắng, liệu Bắc Giang có sốt không nên nửa đêm tỉnh dậy đến phòng khách ngó xem sao.

Không xem thì không biết mà xem rồi thì giật mình, trán Bắc Giang nóng hầm hập.

Nam Chỉ vội vàng lay Bắc Giang: "Bắc Giang, Bắc Giang."

"Hửm....Sao vậy chị?" Bắc Giang muốn nhổm dậy.

Nam Chỉ đỡ cậu ngồi dậy: "Em khó chịu không?"

"Có hơi."

"Em bị sốt rồi! Nhanh nhanh, đi vào phòng ngủ nằm nào."

Bắc Giang bị sốt đến mức choáng váng, mơ mơ màng màng đi theo Nam Chỉ vào phòng sau đó lại bị nhét nhiệt kế vào miệng.

Nam Chỉ hết tìm thuốc lại loay hoay đi nấu trà gừng. Đến lúc mang thuốc hạ sốt vào phòng, Bắc Giang đã gục xuống ngủ thϊếp đi.

Cô đi tới, nói khẽ: "Uống thuốc xong rồi hãy ngủ nào."

"Em không muốn uống thuốc đâu, muốn ngủ cơ." Sau khi sốt, Bắc Giang rất mệt mỏi, giọng cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường.

"Chị đút cho em uống, ngoan, uống thuốc nào."

Có lẽ trong cơn mộng mị nghe thấy chị dỗ mình nên Bắc Giang cố gắng nhổm dậy để Nam Chỉ đút từng thìa thuốc.

Uống thuốc xong hình như Nam Chỉ muốn ra ngoài.

Bắc Giang cố gắng mở mắt ra, đúng lúc thấy Nam Chỉ đứng lên.

Cậu lập tức đưa tay níu lấy Nam Chỉ: "Chị đừng đi."

Nam Chỉ quay người lại, dỗ cậu: "Không sao, chị không đi đâu hết."

Bắc Giang lẩm bẩm: "Chị đừng đi, em không muốn chị đi." Miệng cậu cứ lặp đi lặp lại câu này, Nam Chỉ cũng đành phải thôi không ra phòng khách lấy đồ nữa, cô tìm được miếng hạ sốt trong ngăn kéo phòng ngủ dán lên trán cho Bắc Giang, sau đó đứng cạnh cửa sổ không đi đâu cả.

Tình trạng này kéo dài đến tận gần sáng, Nam Chỉ ghé lên giường ngủ quên mất.

Cô bị giấc mơ của chính mình đánh thức, cô nằm mơ thấy một đám c.ương t.h.i đuổi theo sau đó giật mình tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, cô cảm giác được bàn tay Bắc Giang trong tay mình cũng run lên bèn vội vàng giơ tay vỗ nhẹ, đắp chăn cho cậu.

Cô đo nhiệt độ cho Bắc Giang, sau khi uống thuốc Bắc Giang cũng đã hạ sốt, tình trạng bây giờ đã ổn định hơn, ngủ ngon lành.

Cơn mưa ngoài kia đã ngừng, ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ.

Dưới ánh trăng lờ mờ, cô nhìn Bắc Giang ngủ ngon lành.

Chuyện Bắc Giang thích cô, không phải cô không cảm nhận được.

Dù là ai cũng có thể cảm nhận được, cậu biểu hiện rõ ràng như thế mà.

Nhưng hiện thực có quá nhiều thứ lo ngại khiến cô chẳng biết có nên đối diện với mối tình này không.

Cô thật sự sẽ không rung động à?

Trước đây đều là cô quan tâm Bắc Giang, bây giờ thì ngược lại, Bắc Giang quan tâm cô.

....

Bắc Giang thích Nam Chỉ không phải vì sự mới mẻ.

Lúc bạn cậu lải nhải bên cạnh than bạn gái ngày nào cũng gọi điện kiểm tra phiền phức, cậu chỉ thắc mắc tại sao lại thấy phiền phức? Nếu ngày nào Nam Chỉ cũng gọi điện cho cậu thì cậu còn lâu mới ở từ sáng đến tối với đám đực rựa này.

Đối với cảm xúc mới mẻ này, Bắc Giang còn hào hứng hơn cả Nam Chỉ, mỗi lần các cặp đôi có trend gì đấy mới mới, Bắc Giang luôn là người bắt trend đầu tiên.

Cậu vẫn đi nửa tháng một lần như cũ nhưng sau hai tháng bị Nam Chỉ chê siêng đến quá rồi bị cô cản lại.

Sau cậu chuyển thành một tháng một lần, mỗi lần đến đều xách theo đồ mua cho Nam Chỉ.

Nam Chỉ cũng về gặp cậu nhưng chẳng qua số lần không nhiều bằng cậu thôi.

Nhớ buổi tan trường ngày hôm ấy, cậu nhìn thấy Nam Chỉ đứng ở phía đối diện trường, hình như cô không thấy cậu, tay còn đang cầm điện thoại gọi điện.

Bắc Giang ném ngay quả bóng cho thằng bạn: "Tao không đi nữa."

Thằng bạn nghi ngờ: "Sao không đi?"

Bắc Giang nói: "Bạn gái tao, đến, đón, tao, kìa."

Thằng bạn: "..."

Kể từ khi Bắc Giang và Nam Chỉ yêu nhau, chưa từng giây từng phút nào cậu giấu, cậu tự hào đến nỗi hận không thể nói cho tất cả mọi người biết.

Sau do có một người bạn nói "đừng có nhắc tên bạn gái nhiều, dễ chia tay lắm đấy" thì Bắc Giang mới nín, từ đó cái tên Nam Chỉ rất ít xuất hiện, thỉnh thoảng mới gọi một hai câu.

Bắc Giang bỏ lại đám bạn thân, vui vẻ chạy tới bên cạnh Nam Chỉ.

Vừa đúng lúc Nam Chỉ cúp điện thoại, nhìn thấy cậu bèn mỉm cười: "Tan học rồi hả?"

"Vâng, sao chị đến đây?"

"Về thăm em rồi tối chị phải đi luôn."

Bắc Giang tiếc nuối: "Sao vội thế ạ?"

Cậu hỏi: "Nãy chị gọi điện với ai thế?"

Nam Chỉ nói: "Là em trai chị, chị vừa từ nhà đến đây thôi."

Bắc Giang gật đầu: "À, sao chị không ở cạnh người thân nhiều hơn? Cũng lâu rồi chưa về mà."

Nam Chỉ cười, giơ tay lên xoa đầu cậu: "Khó khăn lắm mới về nhà một lần, lẽ nào lại không ở bên em à?"

Mặt Bắc Giang đỏ bừng lan đến tận mang tai, nhìn vô cùng đáng yêu.

Cậu thầm trả lời trong lòng: "Được chứ."

.....

Bắc Giang mượn xe đạp điện của bạn học chở Nam Chỉ đi chơi khắp nơi.

Do khoảng cách về địa lý nên Bắc Giang luôn quý trọng những giây phút ở bên Nam Chỉ.

Hai người không đi xem phim hay đi dạo trong các cửa hàng trang sức ở trung tâm thương mại đông đúc mà chọn đi dạo bên bờ sông, mười ngón tay đan nhau, chậm rãi rảo bước quanh hồ, xung quanh ngoại trừ người qua đường thì thỉnh thoảng có cò trắng sà xuống mặt hồ.

Bọn họ trò chuyện câu được câu chăng, cuộc nói chuyện đều về mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày.

"Em trai chị muốn đi ngắm biển, nhưng vì chân của nó cùng với vấn đề trong gia đình chị nên nguyện vọng này mãi chưa thành hiện thực." Nói đến đây, Nam Chỉ có vẻ hơi tiếc nuối.

Bắc Giang nghe Nam Chỉ kể em trai cô học tiểu học bị t.ạ.i nạ.n giao thông phải ngồi xe lăn cả đời.

Lúc Bắc Giang nghe Nam Chỉ kể biến cố gia đình, cậu không biết phải an ủi cô như nào, cậu không muốn chị đau lòng.

Nghe thấy Nam Chỉ nói thế, Bắc Giang bèn bảo: "Chị ơi, đợi em thi Đại học xong, chúng ta cùng nhau đưa em trai chị ra biển chơi nhé?"

Nam Chỉ sững sờ, Bắc Giang nói câu này chứng tỏ cậu muốn yêu đương nghiêm túc.

Cô mỉm cười: "Được."

...

Vé của Nam Chỉ là 10 giờ tối, Bắc Giang lái xe đạp điện chở Nam Chỉ ra ga cao tốc.

Trước khi đi Nam Chỉ xõa mái tóc đuôi ngựa ra, tháo dây buộc tóc xuống đưa cho Bắc Giang: "Này."

Bắc Giang sững sờ: "Dạ?"

Nam Chỉ cười, hỏi: "Chẳng phải em bảo các cặp đôi ở trường đều đang có trend đeo dây buộc tóc à?"

Đúng là Bắc Giang có nói qua chuyện này với Nam Chỉ, dạo gần đây cái trend này đang hot, nữ sinh đưa dây buộc tóc của mình cho nam sinh, nam sinh đeo trên tay thể hiện rằng anh đây đã có chủ.

Lúc ấy Bắc Giang nói như nào nhỉ? Cậu muốn lắm nhưng cậu biết chị không quan tâm tới mấy chuyện này đâu, nên đành bảo: "Lần sau chị đưa cho em một cái dây buộc tóc nhé, có như thế thì những nữ sinh khác mới biết em là người của chị." Cậu nói vớ vẩn thế thôi nhưng không ngờ chị cũng nhớ.

Nam Chỉ nói: "Cầm lấy đi, giờ em là hoa đã có chủ rồi, lần sau mua cho chị cái đáng yêu hơn."

Mặc dù chênh lệch mấy tuổi nhưng Nam Chỉ luôn quan tâm tới cảm xúc của cậu, cùng cậu làm bất cứ chuyện gì cậu muốn làm ở độ tuổi này.

Nam Chỉ xoa đầu Bắc Giang: "Cố gắng lên, học hành cho tốt để sớm ngày đậu Du đại nhé."

....

Không ai ngờ chuyện tình yêu này lại suôn sẻ tới vậy.

Bạn học biết Bắc Giang hẹn hò với một chị hơn mấy tuổi, ban đầu không ai ôm hi vọng về chuyện tình yêu của hai người họ cả, nghĩ trong bụng sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Nhưng không ngờ Bắc Giang vẫn hẹn hò với Nam Chỉ suốt từ lớp 10 đến lớp 12.

Gia đình cũng biết chuyện Bắc Giang yêu nhưng Bắc Giang đâu có chịu nói cho họ biết cô gái kia là ai, cả nhà hỏi dò mãi cũng chỉ biết nhà gái hơn Bắc Giang vài tuổi.

Bắc Hòa cũng gọi điện cho Nam Chỉ dò la, hỏi xem Bắc Giang có kể chuyện của mình cho cô biết không, dẫu sao thì thằng em trai này từ bé đã thân thiết với Nam Chỉ.

Nhưng Nam Chỉ đâu có nói người kia là mình, với câu hỏi của Bắc Hòa cô cũng chỉ ậm ờ cho qua.

Cô không chắc gia đình Bắc Giang có chấp nhận mình không, thật ra thì một gia đình bình thường đều rất khó chấp nhận hoàn cảnh gia đình cô, nhưng cô lại rất thích Bắc Giang.

Cô và Bắc Hòa là bạn học, chuyện này lại càng khó xử.

Rất nhiều năm về sau, vào một ngày nào đó, Bắc Giang nghe thấy Nam Chỉ nói: "Nếu biết không có kết quả thì năm ấy đã không lựa chọn cách trốn tránh."

Đã cuối cấp nên Nam Chỉ ra lệnh cho Bắc Giang không được tới Du Hiệp hàng tháng nữa. Cô nói cách hai tháng cô sẽ về thăm cậu một lần để cậu tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.

Thật ra Bắc Giang cũng không muốn để cho Nam Chỉ chạy đôn chạy chạy đáo khắp nơi, vì cô còn phải thi nghiên cứu sinh nữa.

Nhưng chuyện khó vẹn đôi đường, thời gian thấm thoát thoi đưa, một năm lại trôi qua, Bắc Giang thi Đại học.

Ngày Bắc Giang thi Đại học, Nam Chỉ cố ý đến điểm thi chờ Bắc Giang.

Hết giờ thi, cô nhìn thấy Bắc Giang bước ra từ trong biển người.

Có lẽ là thần giao cách cảm nên Bắc Giang cũng chỉ vừa liếc một cái đã chú ý tới Nam Chỉ đang đứng ở một góc. Mắt cậu sáng lên, định chạy tới thì thấy Nam Chỉ xua tay, chỉ chỉ bên cạnh cậu.

Cậu nhìn theo hướng Nam Chỉ chỉ, gia đình cậu đang đứng dưới bóng cây trò chuyện.

Cậu hiểu ý của Nam Chỉ, cô bảo cậu tới chỗ người nhà, đừng qua chỗ cô.

Bắc Giang mím môi, trong lòng khó chịu.

Tại sao? Bọn họ yêu nhau đâu có làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, hà cớ gì phải giấu giấu giếm giếm?

Cậu lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay gõ lạch cạch mấy chữ trên bàn phím, sau đó cầm điện thoại chạy tới chỗ Nam Chỉ.

Nam Chỉ thấy cậu chạy qua đây, có hơi sợ: "Chị bảo em tới chỗ bố mẹ cơ mà? Sao em lại chạy tới đây?"

Bắc Giang nắm lấy tay Nam Chỉ, không hề giấu giếm ánh mắt mọi người xung quanh: "Chị, em thi xong Đại học rồi."

Nam Chỉ mỉm cười: "Chị biết! Chị đang đứng đây chờ em mà!"

Bắc Giang thấy thế cũng cười theo, nắm tay cô chạy về phía trước, Nam Chỉ không kịp chuẩn bị đã bị cậu kéo đi nên loạng choạng hai bước nhưng vẫn bắt kịp bước chân cậu, cùng nhau chạy về phía trước.

Hai người chạy đến ngã tư đầu phố, bấy giờ Bắc Giang mới dừng lại.

Ở đây ít người qua lại hơn chỗ cổng trường, Nam Chỉ dừng lại thở hổn hển: "Sao thế?"

Đột nhiên Bắc Giang nắm vai cô: "Chị."

"Hả?"

"Em thi Đại học xong rồi, em trưởng thành rồi."

Sinh nhật Bắc Giang vào mùng 8 tháng 6, cùng ngày thi Đại học.

Nam Chỉ bật cười: "Chị biết mà."

"Em không phải yêu sớm nữa rồi." Nam Chỉ còn chưa load kịp, tay Bắc Giang đã đặt sau đầu cô, mặt cậu cũng đưa sát lại gần Nam Chỉ.

Cô nhìn ngũ quan trên mặt cậu dần dần phóng đại, cánh môi nóng lên, em ấy hôn mình.

Lông mi Nam Chỉ khẽ run, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Bọn họ hôn môi giữa biển người.