Chương 2: Xin chào, chúng ta có thể kết hôn không?

Hiện trường hôn lễ suýt chút nữa biến thành hiện trường tai nạn.

Tống Ninh căn bản không biết dùng từ gì để diễn tả sự hỗn loạn của đám cưới này, hoặc dùng một từ để hình dung là drama.

Trước khi bắt đầu, mọi thứ vẫn rất bình thường. Tống Ninh không thích nơi đông người, nửa đoạn đầu đi rước dâu coi như không nói, hắn không đi theo mà chỉ ở lại khách sạn đợi cô dâu chú rể đến.

Mục đích hôm nay của hắn rất rõ ràng - xem cô dâu chú rể kết hôn, ăn cơm, về nhà.

Chỉ có ba bước này.

Bạn bè hắn quen biết đều đi theo đoàn xe rước dâu để tạo không khí, trong khi Tống Ninh một mình vui vẻ tự tại. Hắn tùy ý tìm một chiếc ghế trong góc ngồi xuống, cúi đầu nghịch điện thoại, đợi đội quân đón dâu quay lại.

Con ngươi đen nhánh như mực phản chiếu một chút ánh sáng từ di động. Làn da của hắn gần như trắng bệch, toàn thân tự nhiên mang theo chút cảm giác khó gần.

Điện thoại di động của Tống Ninh không có trò chơi nào, bình thường hắn gϊếŧ thời gian bằng cách đọc các loại tài liệu, sách tham khảo.

*文献: tạp chí, sách báo có ý nghĩa lịch sử hoặc giá trị nghiên cứu.

Nhưng hiển nhiên ở nơi ồn ào như này không thích hợp xem mấy cái đó, hơn nữa lại trông có vẻ làm màu. Thế là hắn bèn tải Candy Crush về chơi.

*消消乐: trò chơi kiểu giống như Candy Crush, chọn mấy cái giống nhau để ăn.

Chơi đến cửa thứ 5, cổ Tống Ninh hơi khó chịu, lúc ngẩng đầu lên hoạt động cổ, hắn phát hiện có mấy người trong khách sạn đang nhìn hắn, khi ánh mắt hắn nhìn qua phía đó, họ cũng đồng loạt dời mắt đi.

Đồng đều đến mức tưởng như họ đã từng tập luyện qua.

Tống Ninh mím môi, giờ hắn mới chậm chạp nhận ra hình như mình không nên ngồi đây. Hắn sờ sờ túi, hôm nay phải tham gia đám cưới nên không mang theo khẩu trang.

Hắn đang do dự nên rời đi hay ra ngoài tìm khẩu trang để đeo, mà chỉ trong mấy giây đó, đã có một dì trông ôn hòa cười tủm tỉm bước lại đây, thành thục ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn và hỏi: "Chàng trai trẻ, đã kết hôn chưa?"

Tống Ninh lắc đầu, nói chưa.

Giọng nói của hắn cũng rất hay, không nhanh không chậm, giống như dòng suối nhỏ đầu xuân róc rách chảy.

Nghe vậy dì cười càng ôn hòa, lại hỏi: "Con là người ở đâu, tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?..."

Tống Ninh không thể chống lại sự nhiệt tình của dì, hắn giả vờ mượn cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài hít thở không khí.

Ngay lúc Tổng Ninh vào nhà vệ sinh chuẩn bị trốn một lúc thì có một giọng nói vang lên từ phía sau hắn.

"Xin chào, tôi muốn hỏi một chút..."

Khi Tống Ninh Quay đầu lại, vẻ mặt người đó dường như còn ngạc nhiên hơn cả hắn, như thể nhìn thấy ai đó quen thuộc, nhưng chỉ trong nháy mắt cảm xúc đã bị che giấu đi.

Khuôn mặt không có gì che chắn của người đó lộ ra trước mắt Tống Ninh, mái tóc mềm mại xõa tung, có chút lộn xộn, làm Tống Ninh bất giác nghĩ tới chim đang làm tổ. Còn ngũ quan gương mặt thì lại càng hoàn hảo, lông mày sắc nét anh tuấn, đôi môi khe khẽ mỉm cười, cùng với lông tơ li ti trên má.

Giống như động vật nhỏ nào đó.

Do câu hỏi vừa nãy, bọn họ đã phá bỏ khoảng cách xã giao thông thường.

Tống Ninh lịch sự lùi lại nửa bước, hỏi: "Chúng ta có quen nhau không?"

Ánh mắt của người trước mặt giống như họ đã từng gặp mặt, nhưng nếu đã từng gặp qua, hắn không thể nào không có chút ấn tượng nào.

Tống Ninh lục lọi trong trí nhớ một vòng, xác định bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng không phải người quen thân gì.

"Không quen, xin lỗi, tôi nhận nhầm người." Văn Thù sửng sốt một lát, rất nhanh khôi phục tinh thần.

Cậu không ngờ lại gặp được Tống Ninh ở đây.

Theo bản năng cậu bắt đầu muốn nhìn xem hôm nay mình ăn mặc thế nào, khoảnh khắc ngước mắt nhìn vào gương lại bị mạnh mẽ ép trở lại.

Không được, trông cậu như này thật kỳ lạ.

Hơn nữa Tống Ninh không quen biết cậu, cậu phải để lại cho hắn một ấn tượng thật tốt.

Một Văn Thù thản nhiên trò chuyện vui vẻ trước vô số phóng viên đã biến mặt, toàn thân câu bắt đầu trở nên không được tự nhiên.

Đáng lẽ ra hôm nay ra ngoài nên đổi mấy phụ kiện đẹp hơn? Đôi giày này liệu có hợp với bộ quần áo đang mặc?

Rõ ràng đã kiểm tra trang phục vô số lần trước khi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại cảm thấy chỗ nào cũng không hài lòng.

Cuối cùng, cậu hỏi một câu: "Anh có biết sảnh số 2 ở đâu không?"

Không sai.

Sau khi chuẩn bị một đống lời muốn nói, cuối cùng Văn Thù lại hỏi đường.

Tống Ninh gật đầu, hắn mới vừa ra khỏi sảnh số 2, nói với Văn Thù: "Rẽ trái, tới ngã rẽ đầu tiên tiếp tục đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ phải là tới."

"Được, cảm ơn."

Thanh niên trước mặt khẽ mỉm cười, không biết là do đèn trong nhà vệ sinh quá sáng hay là do ánh mắt của cậu vốn đã rất sáng, tóm lại khiến cho Tống Ninh sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Hệt như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.

Chắc là ảo giác rồi.

Tống Ninh tránh khỏi ánh mắt của cậu, nói "không có gì."

Vốn tưởng rằng tới đây là xong, Tống Ninh khe khẽ thở phào, muốn ra ngoài đi dạo hóng gió.

Không ngờ cậu thanh niên không hề có ý định rời đi mà ngược lại còn nhếch khóe miệng, hỏi hắn: "Anh cũng là khách mời tới tham gia đám cưới đúng không? Anh là người bên nhà trai hay nhà gái?"

Đúng vậy, đây mới là một màn mở đầu hợp lý. Văn Thù nghĩ, trước tiên nên khơi gợi đề tài để nói chuyện, sau đó làm quen với Tống Ninh một chút, ít nhất phải quen thuộc hơn người lạ một chút, cuối cùng -- thuận theo lẽ tự nhiên mà trao đổi phương thức liên hệ.

Tống Ninh: "Nhà trai."

"Ồ, trùng hợp thật đấy..." Văn Thù vừa định nói chúng ta cùng qua đó đi thì nghe thấy Tống Ninh nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, tôi ra ngoài đi dạo một chút."

Văn Thù: ...

Kế hoạch chết non ngay từ bước đầu tiên.

-

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, đoàn xe đón dâu cũng chạy tới.

Tiếng pháo hoa giấy vang lên hai bên, cơn mưa hoa giấy lả tả trút xuống. Bạn bè, người nhà reo hò nghênh đón cô dâu chú rể.

Người đầu tiên bước xuống xe là bạn thân của Tống Ninh - chú rể Vương Sơ, hôm nay cậu ta ăn mặc cực kỳ đẹp, mặc áo vest, trên ngực còn cái một bông hoa.

Dù có cố gắng hết sức để che giấu khóe môi nhếch lên, nhưng cũng không thể che đậy được niềm vui sướиɠ trên mặt cậu ta.

Cậu ta đến trước mặt cô dâu, cúi người xuống chuẩn bị một màn bế cô dâu lãng mạn như trên phim.

Mọi người xung quanh ồn ào náo động, cô dâu ngại ngùng che mặt, camera nhắm chuẩn hai người họ, ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào.

Ngay khi Vương Sơ bế cô dâu lên, điều gì đó nhanh chóng hiện lên trên gương mặt, cậu ta đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, lâu đến nỗi cô dâu không khỏi dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta, rốt cục xảy ra chuyện gì.

Vương Sơ hít vào một hơi thật sâu, nghiêng đầu nói gì đó với phù rể đứng bên cạnh.

Phù rể "hả?" một tiếng, "Anh nói to lên, em không nghe rõ!"

"Anh nói, anh trật eo rồi!" Vương Sơ hét lớn.

Lúc này không chỉ phù rể nghe thấy, mà tất cả mọi người đều nghe thấy, ngay cả những cánh hoa giấy đang chậm rãi rơi xuống dường như cũng dừng lại trong giây lát.

Tống Ninh đứng ở phía sau đám người, không nỡ nhìn thẳng, chầm chậm hít sâu.

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, nếu là mình đứng ở giữa đám đông thì sẽ xấu hổ đến mức nào.

May mắn thay, các phù rể xung quanh ứng phó rất linh hoạt, nhao nhao yêu cầu camera-man xóa đoạn đó đi. Cô dâu cũng là một cô gái hào phóng, nhảy xuống khỏi người chú rể, tỏ vẻ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy, mọi chuyện lại tiếp tục.

Vẫn chưa đến giờ chính thức bắt đầu lễ cưới, cô dâu chú rể đi vào trong sảnh phụ chuẩn bị. Hội trường hôn lễ đã được bố trí chỉnh tề, Tống Ninh ngồi ở bàn bạn bè của cô dâu chú rể, cách bàn chính không xa không gần.

Hắn tìm đến vị trí có ghi tên mình ngồi xuống, yên lặng chờ đợi thời gian buổi lễ tới. Một lát sau, chiếc ghế bên cạnh hắn bị kéo ra, có một người ngồi xuống.

Tống Ninh luôn rất nhạy cảm đối với ánh mắt của người bên cạnh, hắn quay đầu, Văn Thù kinh ngạc nói: "Thật trùng hợp, anh cũng ngồi ở đây à."

Tống Ninh nghĩ, quả thực rất trùng hợp.

Nhưng tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, nếu đều là bạn bè của cô dâu chú rể, thì xác suất ngồi cùng bàn rất lớn.

Ở đây có rất nhiều người, đặc biệt là giới trẻ, số người đu idol hay tiếp xúc tin tức giải trí cũng không ít.

Lúc Văn Thù ngồi xuống, đã có một cô gái cách đó một bàn nhìn chằm chằm cậu mấy lần liền.

Cô gái lấy điện thoại ra, thì thầm to nhỏ với cô bạn bên cạnh, cô gái bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn cậu một cái, cuối cùng dường như đã xác định được gì đó, hai người dứt khoát rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có phải Văn Thù không?

"Là tôi." Văn Thù cười với cô, nói: "Tôi đến tham dự đám cưới bạn."

"Thật sự là cậu ấy?!"

"Aaaa!" Một cô gái định hét lên, nhưng may đã tỉnh táo lại và kịp thời bịt miệng lại.

"Vậy, vậy cậu có thể ký tên cho chúng tôi được không?" Một cô gái khác gò má ứng hồng, hưng phấn đến mức không biết phải nói gì: "Tôi và bạn tôi đều là fan của cậu, phim của cậu chúng tôi đều xem hết rồi, bộ "Nghi tội" thật sự rất xuất sắc aaa!"

Nói một hồi lại suýt nữa quên mất hoàn cảnh mà muốn hét lên, Văn Thù kịp thời dựng một ngón tay lên trước môi ra hiệu cho cô im lặng.

Cậu nở một nụ cười thương mại tiêu chuẩn: "Có giấy không?"

"Có có có!" Bọn họ tìm một vòng cũng chẳng thấy tờ giấy nào, dứt khoát rút 2 tờ giấy ăn từ trong hộp khăn giấy ra: "ký vào đây, ký vào đây".

Văn Thù sờ túi, cau mày, quay người hỏi Tống Ninh: "Anh có mang theo bút không? Hôm nay tôi ra ngoài vội, không mang theo bút."

Tống Ninh đưa cho cậu cây bút đen trong túi.

Phải nói rằng thật không hổ là minh tinh, dù chỉ là một tờ giấy ăn, cậu cũng có thể ký được nét chữ rồng bay phượng múa.

May mắn thay, tiếng nhạc trong hội trường vang lên cắt ngang sự săn đuổi cuồng nhiệt của hai bạn fan.

Cô dâu chú rể bước vào.

Không biết bọn họ ở bên trong dùng phương pháp chữa trị gì, từ thế bước đi của Vương Sơ rất bình thường, hoàn toàn không nhận ra đã bị trật eo.

MC thật quá giỏi ăn nói, hồi tưởng kể lại câu chuyện tình yêu của hai người cảm động đến mức khiến người ta nước mắt rơi lã chã.

Tống Ninh không hiểu mới quen nhau có 3 ngày liền kết hôn chớp nhoáng, đến hiện tại còn chưa quen nhau được 1 tuần thì có chuyện gì để mà hồi tưởng. Vì thế hắn có chút nhàm chán, hơi cúi đầu, đếm số hoa văn của đồ sứ trên bàn.

Đột nhiên một cây bút đen xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Văn Thù nhỏ giọng nói: Hôm nay cảm ơn anh."

"Không có gì."

Tống Ninh nhận lấy chiếc bút đen hãy còn mang theo chút hơi ấm của cậu thanh niên, bỏ vào túi áo.

Hắn liếc mắt nhìn qua sườn mặt Văn Thù.

Trùng khớp với cậu bé trên tấm poster.

Quả nhiên rất hot.

Bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng hét của sư muội trong phòng thí nghiệm: "Anh thì biết cái gì? Văn Thù của chúng tôi là cây đại thụ trong giới giải trí, là đỉnh lưu trong đỉnh lưu. Ai có thể xứng với cậu ấy? Tôi hỏi anh, ai có thể xứng với anh ấy? Cái gì? Nữ chính trong bộ phim trước? Đều không xứng, không xứng, không ai xứng cả!"

Thời gian cách đã lâu, Tống Ninh nhớ lại những lời này vẫn cảm thấy rất ồn ào.

Đây hình như sư đệ nói là độc duy hay gì đó, có nghĩa là fan thì phải? (ý anh chắc là fan only)

Tống Ninh không hiểu lắm.

Nghi thức tiến hành được một nửa, trong tiếng tuyên bố của MC, cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn cưới, bày tỏ tình yêu dành cho nhau.

Phù rể nhí* mang nhẫn tới, hộp nhẫn mở ra, bên trong trống không.

*花童 - Dùng để chỉ các bé từ 4-10 tuổi dẫn đường cho cô dâu chú rể trên sân khấu làm lễ, bé gái nâng váy cho cô dâu hoặc đi trước tung hoa (flower girl); hoặc bé trai mang nhẫn cho chú rể (ring boy).

Bốn mắt nhìn nhau.

Chú rể không dám tin: "Nhẫn đâu rồi?"

Cô dâu mở to mắt: "Không biết."

Tống Ninh lại lần nữa không nỡ nhìn thẳng, từ từ hít sâu một hơi. Dù hắn không phải đương sự, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Bảo sao nói hai người họ có thể kết hôn chớp nhoáng, tính cách quả thật rất hợp nhau.

Cuối cùng, nhờ vào khả năng ứng biến mạnh mẽ của MC mới hoàn thành trọn vẹn buổi lễ.

"Chiếc nhẫn vô hình hóa thành tình yêu hữu hình, xin mời cặp đôi mới cưới trao nhau cái ôm và cảm nhận tình yêu nồng nàn của đối phương!"

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên không dứt, trong đó phụ huynh hai bên vỗ tay nhiệt liệt nhất, chỉ mong sao giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

Cô dâu chú rể ôm nhau, chụp ảnh kỷ niệm, drama đám cưới cũng coi như kết thúc.

Tống Ninh yên tĩnh dùng bữa.

Hắn đã thành công vượt qua được một nửa chặng đường, giờ chỉ cần ăn xong là có thể về nhà.

Vùi mình trong nhà, có thể đọc sách hoặc xem tài liệu, và nghe nhạc mình thích, mọi thứ đều hoàn hảo.

(*editor: đúng, đúng, người hướng nội yêu nhà đồng ý quan điểm này, tui có thể ở nhà cả tháng không ra ngoài mà không thấy chán)

Tư thế ăn uống của hắn rất tao nhã, chỉ chạm vào đồ ăn trước mặt. Khi Văn Thù lần thứ tư lặng lẽ nhìn về phía hắn, Tống Ninh hỏi cậu: "Hình như cậu có gì muốn nói với tôi?"

Lần đầu Văn Thù nhìn sang, hắn đã nhận ra rồi, chẳng qua địch không động ta không động, địch muốn động ta không động, địch vẫn động... Tống Ninh không hiểu tại sao Văn Thù cứ luôn nhìn mình như vậy.

"Trên mặt tôi có dính cái gì sao?" Tống Ninh có chút ngượng ngùng nói.

"À, cái này, không phải, không có."

Văn Thù vò đầu, không ngờ mình lại bị bắt gặp. Chỉ là cậu muốn xin phương thức liên hệ của Tống Ninh, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, nên cứ ngập ngừng hồi lâu.

"Chuyện là..." Văn Thù lắp bắp, đối diện với ánh mắt của Tống Ninh đột nhiên quên mất đang định làm gì.

Cậu vô thức nói: "Xin chào, tôi muốn nói là, chúng ta có thể kết hôn không?"

Lạch cạch

Đây là tiếng đũa trên tay Tống Ninh rơi xuống.

Lạch cạch...

Đây là tiếng sợi dây lý trí trong đầu Văn Thù đang rạn nứt.

Đợi đã, vừa rồi cậu nói cái gì cơ?!"