Chương 3: Có thể

Xin chào, chúng ta có thể kết hôn không?

Có thể kết hôn không?

Kết hôn không?

Nếu trước mặt có một cái công tắc có thể quay ngược thời gian trở lại một phút trước, Văn Thù nhất định sẽ nhấn điên cuồng.

Tại sao lại không có thứ như là đảo ngược thời gian? Và tại sao cậu lại nói sai vào thời điểm quan trọng như vậy!

Tống Ninh từ từ mở miệng "Hả?" một tiếng.

Hắn cúi xuống nhặt đôi đũa rơi dưới đất lên, lại suy nghĩ ngắn ngủi về lời nói của Văn Thù.

Mặc dù có rất nhiều người tỏ tình với anh ta, đủ mọi thể loại.

Nhưng thực sự chưa có ai vừa mở lời đã nói đến chuyện kết hôn.

Từ một mức độ nào đó mà nói, điều này cũng rất điên rồ. Ai lại vừa tỏ tình đã nói chúng ta có thể kết hôn không? Cùng lắm thì chỉ nói một câu "Tôi muốn có một mối quan hệ yêu đương rồi tiến tới kết hôn với anh", như vậy đã là rất chân thành rồi.

Nhưng Văn Thu đang đối mặt không phải là người bình thường, mà là người hành động không theo lẽ thường - Tống Ninh.

Ba mẹ Tống vẫn luôn giục hắn kết hôn, mặc dù Tống Ninh hãy còn trẻ, chỉ mới 26 tuổi, nhưng so với rất nhiều người bằng tuổi đã kết hôn sinh con thì cũng xem như là muộn rồi.

Nhưng suốt bao năm qua, Tống Ninh chưa từng yêu ai, chứ nói gì kết hôn, đến cái bóng còn chẳng có.

Cho đến sau này, ba mẹ Tống dò hỏi hắn: "Con à, con có phải là đồng tính không? Không thì kiếm cho ba mẹ một đứa con rể cũng được. Chúng ta không kén chọn, miễn là con có người bầu bạn là được."

Dù bây giờ hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, nhưng bố mẹ tiến bộ như vậy vẫn khiến Tống Ninh kinh ngạc.

Cậu từ chối yêu cầu tìm con rể của ba men, và ném lại cho họ một cuốn luận văn nghiên cứu, ý đồ dùng khoa học chứng minh rằng việc hắn không kết hôn là bình thường.

Chỉ cần nghĩ đến việc cùng ai đó hẹn hò, yêu đương rồi cầu hôn, kết hôn các kiểu là hắn lại thấy sợ hãi.

Hắn không thể tưởng tượng mình sẽ làm một loạt những việc này với một người lạ, không gian của mình bị xâm chiếm bởi một người không quen biết. Điều này đối với một người đã quen sống độc lập mà nói thực sự khó thích nghi.

Chuyện này còn khó khăn hơn cả việc bảo anh ngay bây giờ chuyển sang nghiên cứu một lĩnh vực mới.

Mặc dù anh cũng rất muốn tìm một người bạn đời, nhưng bản tính sợ xã hội đã chiến thắng ý nghĩ đó.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến một đám cưới đầy rắc rối như vậy, Tống Ninh cảm thấy mình vẫn nên độc thân thì hơn.

Nhưng lời nói của Văn Thù đã cho anh một hướng suy nghĩ mới.

Hắn suy nghĩ rất nhiều trong đầu, nhưng bên ngoài chỉ vài giây trôi qua, rồi hắn gật đầu, khi Văn Thù còn định giải thích gì đó, thì hắn đã đồng ý.

"Được thôi."

"Vừa rồi tôi — gì cơ? Được thôi?!" Văn Thù suýt nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt, mừng rỡ đến mức muốn nhảy dựng lên.

Văn Thù thực sự không dám tưởng tượng Tống Ninh sẽ nói ra hai chữ đó, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm. Cậu hỏi: "Anh đang đùa à?"

Tai của Tống Ninh hơi đỏ lên, nói ra những lời này vẫn khiến hắn có chút ngượng ngùng, may mắn là âm nhạc đủ lớn để át đi giọng nói của họ.

Hắn mím môi, "Nếu cậu đang đùa, thì tôi cũng đang đùa."

Văn Thù nghĩ đi nghĩ lại ý nghĩa của câu này, thử thăm dò hỏi: "Nếu tôi không đùa thì sao?"

Tống Ninh lời ít ý nhiều: "Vậy thì là thật."

"Được!"

Mặc dù đường đi gian nan, nhưng tương lai xán lạn vượt ngoài sức tưởng tượng của Văn Thù.

Cậu bật điện thoại lên: "Trước tiên thêm phương thức liên hệ nhé, tôi quét anh."

"Được." Tống Ninh lấy điện thoại ra, hiển thị mã QR của mình.

Ảnh đại diện của Tống Ninh rất đơn giản, trời xanh mây trắng, tên hiển thị là Tống Ninh, danh bạ không có nhiều người. Tiếng "tít" vang lên, yêu cầu kết bạn nhanh chóng được gửi đi, tên của Văn Thù là W, ảnh đại diện là một con mèo mập lười biếng.

Sau khi thêm liên lạc, Văn Thù vẫn cảm thấy như đang mơ: "Đợi khi đám cưới kết thúc, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện nhé?"

"Bên cạnh có một quán cà phê, chúng ta có thể đến đó."

Tống Ninh khẽ thở ra một hơi, ngón tay anh vô thức gõ nhẹ lên ghế. Mặc dù bây giờ trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng một lát nữa còn rất nhiều chuyện cần thảo luận.

Cả hai trên mặt trông đều rất bình tĩnh, người ngoài hoàn toàn không biết rằng trong vài phút ngắn ngủi, họ đã quyết định một chuyện hệ trọng cả đời.

____

"Văn tiên sinh."

Hương cà phê đậm đặc lan tỏa khắp mọi ngóc ngách căn phòng, cây xanh tươi tốt, chủ quán đặc biệt nhấn mạnh rằng phòng riêng này có cách âm, không lo bị quấy rầy, rất phù hợp cho bạn bè tụ hội, nghỉ ngơi.

"Cứ gọi tôi là Văn Thù." Văn Thù mỉm cười, cậu có vẻ ngoài rất đẹp, khí chất tự nhiên cao quý, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, trong giới giải trí cũng là một gương mặt nổi bật, khiến người ta chú ý.

"Tôi tên là Tống Ninh." Tống Ninh chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo, liền bổ sung vài câu nhạt nhẽo sau tên mình.

"Hai mươi sáu tuổi, không có thói xấu, gia cảnh đơn giản, bố mẹ đều khỏe mạnh."

"Hai mươi sáu tuổi, lớn hơn tôi hai tuổi." Văn Thù khuấy cà phê, nói: "Tôi năm nay hai mươi tư tuổi, có thể gọi anh là anh không?"

"À... chuyện này..." Tống Ninh do dự một chút, ánh mắt rơi xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Được thôi."

Trước đây trong phòng thí nghiệm, rất nhiều người gọi hắn là sư huynh hoặc sư đệ, nhưng chưa ai gọi hắn là anh cả.

Điều này khiến Tống Ninh cảm thấy hơi không thoải mái.

"Được, vậy từ giờ em sẽ gọi anh là anh Ninh."

Tống Ninh khẽ ho một tiếng, đẩy điện thoại qua: "Cậu xem cái này đi, lúc nãy ăn cơm, tôi viết sơ qua vài điều về việc chúng ta... kết hôn."

Trong ghi chú, Tống Ninh không viết quá nhiều, chủ yếu là phân chia tài sản và một số việc lặt vặt khác.

Nhà hắn có tiền, có bất động sản và tiết kiệm, so với người khác thì không quá giàu có nhưng cũng thuộc dạng khá giả, trong mắt người ngoài cũng được coi là giàu có.

Nhưng Văn Thù đã ra mắt nhiều năm như vậy, tài sản tích lũy được vượt qua hắn nhiều, điểm này chủ yếu là suy nghĩ cho đối phương.

(*editor: ảnh green ngắt luôn)

"Còn một chuyện nữa —" Tống Ninh theo bản năng muốn đẩy gọng kính lên, nhưng đột nhiên nhớ ra đây không phải là phòng thí nghiệm, liền thả tay xuống.

"Cậu là người nổi tiếng, như này không sao chứ?" Tiếng hò hét của sư muội dường như vang vọng bên tai Tống Ninh. Nếu fan hâm mộ của giới giải trí đều cuồng nhiệt như sư muội, Tống Ninh đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Văn Thù lắc đầu: "Không sao đâu."

"Nói chính xác hơn, tôi là diễn viên, không giống mấy thần tượng kia, họ chủ yếu thu hút fan bạn trai, bạn gái, nên không thể hẹn hò."

"Những năm qua, trọng tâm của tôi đã chuyển sang việc học hành nhiều hơn, công việc trong ngành giải trí cũng đã ít đi nhiều."

Điều này Văn Thù không nói sai. Cậu đã ra mắt hơn mười năm, tác phẩm cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi tác phẩm đều là tinh hoa.

Mấy năm gần đây, cậu vẫn luôn học hành, số lượng phim cậu nhận càng ngày càng ít. Năm nay, cậu thậm chí còn chưa xuất đầu lộ diện trong giới giải trí, cơ bản đã ở trong trạng thái nửa lui giới.

Nếu không phải Văn Thù tự có độ thảo luận, mỗi lần xuất hiện hoạt động đều gió tanh mưa máu, hơn nữa tác phẩm còn bày ở đó, fan vừa đông lại vừa sẵn sàng chi tiền, có lẽ đã chẳng tìm thấy người này trong giới giải trí nữa rồi.

"Ồ, vậy thì tốt quá," Tống Ninh hiểu được.

"Còn có điều này nữa," Tống Ninh bổ sung, "Văn tiên sinh..."

"Là Văn Thù," Văn Thù ngắt lời hắn.

Tống Ninh bất đắc cong môi cười, "Văn Thù, tôi không biết cậu muốn kết hôn với tôi vì lí do gì, nhưng giờ khi chúng ta đã ở đây, tôi muốn xác nhận lại một lần nữa với cậu, cậu xác định và chắc chắn không phải đang đùa chứ?"

"Tôi cũng định hỏi anh Ninh," Văn Thù nhấp một ngụm cà phê, bên trong thêm rất nhiều sữa để hòa tan bớt vị đắng chát nguyên bản: "Câu trả lời của anh có phải là đùa không?"

Tống Ninh hơi sửng sốt, "Tất nhiên là không phải."

"Vậy thì tôi cũng không phải," Văn Thù ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi tự giới thiệu một chút.Tôi tên là Văn Thù, năm nay 24 tuổi, và ước muốn của tôi là xây dựng một gia đình với ai đó."

Cậu nói hơi có vẻ khéo léo, sợ sẽ dọa người chạy mất.

Kỳ thực, điều cậu mong muốn là - kết hôn với Tống Ninh.

Ai mà ngờ chuyện mà Văn Thù đến nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, vậy mà hôm nay lại thành hiện thực.

"Được rồi, Văn Thù. Trước đây tôi vẫn luôn đau đầu suy nghĩ nên làm sao bỏ qua các bước yêu đương để có một người bạn đời, nhưng rất may mắn đã gặp được cậu. Chúng ta có mục tiêu chung - xây dựng gia đình."

"Vậy căn cứ vào động cơ kết hôn đặc biệt của chúng ta và suy xét đến nghề nghiệp của cậu." Tống Ninh cố gắng nói quá trình đơn giản chút, "Trước khi đăng ký kết hôn, tôi sẽ nhờ luật sư soạn một phần hợp đồng để bảo vệ quyền lợi của cả hai bên."

Văn Thù gật đầu, không có ý kiến với vấn đề này.

"Còn có một số điều kiện bổ sung không thể viết vào hợp đồng, chỉ có thể trực tiếp nói rõ với cậu." Tống Ninh do dự một chút, hắn cảm thấy những lời mà mình sắp nói ra đây, nếu nói ra có lẽ mối hôn nhân còn chưa ký kết của họ sẽ có nguy cơ tan vỡ mất.

Nhưng những điều này không nói rõ thì thực sự không tốt lắm đối với Văn Thù.

Văn Thù uống một ngụm cà phê, "Điều kiện nào tôi cũng có thể chấp nhận."

"Cậu vẫn nên nghe tôi nói đã." Tống Ninh nói.

"Khi cậu có người mà cậu muốn kết hôn, cậu có thể kết thúc mối quan hệ hôn nhân giữa chúng ta bất cứ lúc nào."

"Vậy còn anh?" Văn Thù nghi hoặc.

Tống Ninh nói, "Cho đến nay, chưa từng có ai làm tôi rung động. Dựa trên kinh nghiệm 26 năm qua, tôi dự đoán sau này cũng sẽ không có."

Vì vậy, nếu Văn Thù không đề nghị ly hôn, họ có thể duy trì mối quan hệ hôn nhân đến lúc già, có thể nói là rất ổn định.

Được rồi, điểm này thì OK.

"Còn một điều nữa, tôi có hơi lạnh đạm trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, hy vọng sau khi chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn vẫn giữ nguyên trạng thái như trước khi kết hôn." Giọng của Tống Ninh không nhanh không chậm, trong phòng riêng vô cùng rõ ràng, không để Văn Thu có cơ hội nghe nhầm.

"Phụt —— Khụ khụ ——" Văn Thu suýt bị sặc cà phê, tay chân lúng túng cầm khăn giấy, lau lau khóe miệng, mắt trợn to.

"Ý anh là gì? Trạng thái trước khi kết hôn của chúng ta chẳng phải là như bây giờ sao? Một người lạ vừa mới quen biết."

"Cũng có nghĩa là chúng ta sẽ không sống cùng nhau, cũng không liên lạc với nhau, mà tiếp tục là người lạ?"

"Cái này với không kết hôn có gì khác nhau?" Văn Thù tuyệt vọng nghĩ, không kết hôn còn có thể làm bạn tốt kìa, kết hôn rồi chỉ có thể làm người lạ."

"Không, cậu hiểu lầm rồi." Tống Ninh lắc đầu, ánh mắt anh có chút lảng tránh, hơi cúi mắt nhìn vào hoa văn trên cốc cà phê trước mặt, ngượng ngùng nói, "Ý tôi là chúng ta sẽ sống cùng nhau, nhưng tôi và cậu có thể không thể làm một số việc thân mật..."

Nói xong, tai và má hắn đều đỏ bừng.

Tai của Văn Thu cũng đỏ lên, anh lắp bắp nói: "Ồ, cái, cái này, tôi đồng ý, chẳng phải giống như kết hôn giả sao?"

Hai người lấy danh nghĩa kết hôn, thực chất là làm việc của riêng mình.

Hơn nữa còn có thể sống cùng Tống Ninh, trong đầu Văn Thu không khỏi hiện lên những câu như "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."*

"Đại khái chính là như vậy, nhưng chúng ta sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn thật, có hiệu lực pháp lý." Tống Ninh nghiêm túc nói, "Vì vậy cậu phải cân nhắc kỹ, một khi ly hôn --"

"Phì phì phì, sẽ không có chuyện đó đâu." Văn Thù cười tủm tỉm nói, "Chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao, khi nào đi đăng ký? Ngày mai được không?"

"Ngày mai là Chủ Nhật, nhân viên không làm việc." Tống Ninh suy nghĩ một chút, "Thứ Hai thì sao?"

"Được." Văn Thu ước gì càng nhanh càng tốt.

"Vậy hôm nay thì sao?"

Tống Ninh nói: "Hôm nay tôi tôi sẽ đi tìm luật sư để soạn hợp đồng, ngày kia gặp lại, Văn Thù."



*“近水楼台先得月" (Jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè) là một thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa của thành ngữ này là người ở gần hoặc có mối quan hệ tốt với những người có quyền lực hoặc tài nguyên thì sẽ có lợi thế và cơ hội nhận được sự giúp đỡ hoặc cơ hội tốt trước người khác.

Đặt trong ngữ cảnh tình cảm, thành ngữ này có ý nghĩa tương tự với thành ngữ "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" của Việt Nam. Cả hai đều nhấn mạnh việc ở gần gũi và thường xuyên tiếp xúc sẽ dễ dàng phát sinh tình cảm hoặc tạo nên mối quan hệ gần gũi hơn.

*editor: Bản dịch có sự hỗ trợ rất lớn của anh bạn Chat GPT, khiến tốc độ edit nhanh gấp 3-4 lần hehe =))))