Chương 4: Có thể mạo muội chuyển tiền cho em không?

Tất Thạch luôn cảm thấy mình có phần may mắn.

Khi còn trẻ, anh chuyển nghề từ trợ lý sang làm người quản lý, dù không phải nghệ sĩ nào anh dẫn dắt cũng nổi tiếng rực rỡ, nhưng ít nhất cũng đã hot một thời gian.

Ngay sau đó, các nghệ sĩ do anh quản lý lần lượt giải ước hợp đồng với công ty và đầu quân cho các quản lý khác.

Trong lúc Tất Thạch đang thất vọng, thì anh gặp được Văn Thù.

Anh đến đón cháu tan học, tại cổng trường quốc tế, anh nhìn thấy bạn cùng lớp của cháu trai - Văn Thù.

Lúc đó, Văn Thù hơn mười tuổi, lưng đeo ba lô, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu, dù mặc đồng phục nhưng vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông.

Theo con mắt nhiều năm kinh nghiệm của anh, đứa trẻ này chắc chắn sẽ nổi tiếng!

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Ông trời ơi, cơ hội xoay chuyển của Tất Thạch ta đã tới rồi!

Tất Thạch lấy danh thϊếp ra, lao tới muốn làm quen với Văn Thù, suýt nữa bị bảo vệ trường đẩy ngã xuống đất, tưởng là phần tử khủng bố.

Ngay sau đó, vệ sĩ của nhà Văn Thù cũng đến đè anh xuống, nếu không phải cháu của Tất Thạch chạy tới gọi lớn "Chú ơi!", thì anh đã bị giải đến đồn cảnh sát rồi.

Nhưng điều này vẫn không làm nguội đi sự nhiệt tình của Tất Thạch với Văn Thù. Anh kiên trì "tình cờ gặp" Văn Thù suốt hơn một tháng, đến khi Văn Thù bị bám đến phiền mà đồng ý.

Ai có thể ngờ rằng, từ lần đó cậu ấy đã nổi tiếng suốt hơn mười năm.

Hơn mười năm qua, Tất Thạch chẳng tốn tâm cũng chẳng mất sức, không có nghệ sĩ nào dễ dẫn dắt hơn Văn Thù.

Không có đối tượng mập mờ, không có scandal, đời tư sạch sẽ, học vấn cao, có giáo dưỡng, có diễn xuất... Tất Thạch có kể ưu điểm của Văn Thù suốt mười ngày mười đêm cũng không hết.

Ồ, trừ một điểm - mấy năm nay Văn Thù luôn chỉ nửa năm đến một năm mới nhận quay một bộ phim. Từ sau khi cậu ấy quay bộ phim điện ảnh "Nghi Tội" năm ngoái, năm nay cậu ấy đã nghỉ suốt một năm.

Tất Thạch đã rất hài lòng, vì dù sao Văn Thù cũng bằng tuổi cháu trai anh, đều đang bận rộn với việc học. Người trẻ học nhiều một chút cũng tốt.

Gần đây anh đã chọn được một kịch bản hay, do một đạo diễn nổi tiếng gửi đến, hy vọng Văn Thu có thể thử vai nam chính.

Đáng tiếc Văn Thù lại mất liên lạc rồi, gửi bao nhiêu tin nhắn cũng không trả lời.

Anh nhấp một ngụm trà, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị nước trà trôi vào cổ họng, ghế nằm đung đưa qua lại, cực kỳ thư thái.

Mỗi năm, Văn Thù sẽ luôn mất tích hai ba bốn lần, hơn nữa bên cạnh cậu ấy còn có vệ sĩ đi theo, qua vài ngày Văn Thù tự nhiên sẽ trả lời tin nhắn của anh.

Chiếc điện thoại đặt không xa đột nhiên kêu "ting" một tiếng.

Đó là âm thanh thông báo đặc biệt mà Tất Thạch đặt cho Văn Thù.

Nhìn xem, đây không phải là trả lời tin nhắn rồi sao?

Tất Thạch ung dung bước tới, còn không quên bưng theo tách trà nhỏ, nhấp một miếng.

Anh mở tin nhắn của Văn Thu gửi đến.

"Keng --"

Tách trà quý giá của anh rơi xuống đất vỡ tan, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.

Tất Thạch không thèm để ý, đôi môi run run, tắt điện thoại, lẩm bẩm tự nhủ: "Chắc là mình già rồi mắt mờ nên nhìn nhầm, đúng, nhìn nhầm -- xem lại lần nữa."

Anh hít một hơi thật sâu, tay run rẩy không ngừng, phải bấm mấy lần mới mở được WeChat.

Tin nhắn không gửi nhầm, chính là Văn Thù gửi.

【W:Ngày mai tôi kết hôn, thông báo cho anh một tiếng [vui vẻ cười lớn.jpg]】Xin Chào, Anh Có Thể Kết Hôn Với Tôi Không? - Chương 4: Có thể mạo muội chuyển tiền cho em không?Anh nhìn chằm chằm vào [vui vẻ cười lớn.jpg] ở trên, tức giận gào lên.

"Văn Thù!!!"

"Ting."

Lại một tin nhắn nữa đến.

【W: Mau đến chúc tôi kết hôn vui vẻ, hahahahaha! ! [vui vẻ cười lớn.jpg]×2】

-

Sổ hộ khẩu của Tống Ninh để ở trong thành phố.

Do thời gian gấp gáp, đầu tiên hắn gọi điện liên hệ với luật sư từng hợp tác trước đây, nhờ anh ấy tới giúp soạn thảo một bản hợp đồng kết hôn, yêu cầu sẽ gửi sau.

Sau đó hắn đặt vé quay về thành phố, sáng chủ nhật về, chiều quay lại.

Vì trước đây không có nhu cầu kết hôn, hộ khẩu của Tống Ninh vẫn để chung với bố mẹ và chưa tách ra.

Việc này có hơi khó xử, Tống Ninh khẽ nhíu mày, không biết khi hắn về bố mẹ có ở nhà hay không.

Đột nhiên có một cuộc gọi đến, là của bố Tống.

Bố Tống lúc trẻ làm nghề lái xe khách, sau đó cùng người khác làm công trình, tích cóp được ít tiền thì mở công ty làm bất động sản, đúng vào thời kỳ đỉnh cao của ngành này, làm ăn phất lên như gió. Sau khi kiếm được tiền, ông nghe một thầy phong thủy nói rằng số mệnh của ông không giữ được tiền, định sẵn sẽ thất thoát tài sản, nên ông điên cuồng mua nhà, mua khắp nơi trên cả nước.

Sau này cảm thấy mua đủ nhà rồi, cũng đến lúc tận hưởng cuộc sống, liền chuyển nhượng công ty, cùng mẹ Tống bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới.

Có thể nói bố Tống bao năm nay dãi nắng dầm mưa, việc gì cũng từng trải qua, là một người đàn ông cứng rắn tuyệt đối.

Bình thường Tống Ninh đã quen với giọng điệu cứng rắn của bố, trước giờ ông nói năng hào sảng thẳng thắn, không dây dưa dài dòng. Nhưng hôm nay khi anh vừa nghe điện thoại, suýt chút nữa thì nổi da gà.

"Ninh à, bố có một người bạn..." Thậm chí ông còn cố ý bóp giọng.

Tống Ninh vặn nhỏ âm thanh của tai nghe, thì thầm nói: "Bố, bố nói bình thường chút đi, thế này con không quen, muốn con làm gì thì cứ nói thẳng."

Cảnh vật ngoài cửa sổ tàu lướt nhanh qua, Tống Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là đến thành phố.

"Bạn của bố, con trai ông ấy là một người đồng tính." Bố Tống hạ thấp giọng khi nói đến ba chữ "người đồng tính", trông có vẻ lét lút.

Ôi trời ơi, ông ấy đã hơn năm mươi rồi, còn muốn tìm hiểu kiến thức về chuyện đồng tính, thực sự là khiến ông thấy hơi mất mặt.

Sau đó, ông lại nâng cao giọng, "Ông ấy nhìn thấy ảnh con, muốn làm quen với con, bố nghĩ cũng tốt, con đi gặp thử xem. Nếu không hợp thì làm bạn cũng được. Thằng nhóc đó bố gặp rồi, là một chàng trai tốt, gặp bố là gọi chú ngay."

"Bố." Tống Ninh bất lực xoa xoa sống mũi, hắn bình tĩnh hỏi, "Ai gặp bố mà không chào một tiếng chú?"

Bố anh tuổi đã lớn, có người còn gọi ông nữa kìa.

"Cái này..."

"Hơn nữa." Tống Ninh lại thản nhiên quăng một quả bom lớn, "Con không phải là --" Hắn vừa định nói mình không phải là gay, chợt nhớ ra mình đang trên đường chuẩn bị đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Được rồi, khí thế của Tống Ninh cũng xẹp xuống.

Hắn ngồi thẳng người dậy, mím mím môi, trong lòng có hơi căng thẳng và bối rối không biết nên nói thế nào.

Dù sao thì việc thú nhận với bố mẹ rằng mình là người đồng tính và sắp kết hôn, là lần đầu tiên Tống Ninh phải làm.

Hắn dừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn từ. "Bố, con có hai chuyện muốn nói."

"Ồ ồ, con nói đi."

"Chuyện đầu tiên, con là người đồng tính."

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng hét lớn của bố Tống: "Vợ ơi, em mau đến đây! Con trai nói nó là người đồng tính!"

"Gì cơ? Con trai nói nó là người đồng tính!" Mẹ Tống vui vẻ chạy tới, ở đầu dây bên kia nói, "Đồng tính tốt mà, đồng tính tốt mà, chỉ sợ chẳng yêu ai."

Trước đây Tống Ninh chỉ say mê yêu nghiên cứu khiến hai ông bà lo lắng chết đi được, giờ thì được rồi, chỉ cần thích người là được, họ ở tuổi này cũng chẳng mong gì hơn.

"Chuyện thứ hai là, ngày mai con sẽ kết hôn, hôm nay con về nhà lấy sổ hộ khẩu, hiện giờ đang trên đường về."

Đầu dây bên kia im lặng một cách kỳ lạ, so với chuyện thứ hai, chuyện thứ nhất chẳng là gì.

"Là nam hay nữ?"

"Con thật sự chắc chắn chứ?"

Hai người đồng thời lên tiếng.

Bố Tống bị mẹ Tống nhéo mạnh một cái, "Đã nói là đồng tính rồi, chắc chắn là bạn trai rồi."

"Chắc chắn. Hiện tại mối quan hệ của chúng con rất ổn định (ý chỉ việc cả hai có mục đích giống nhau đều muốn kết hôn), sống chung hòa thuận (ý là cuộc trò chuyện tại quán cà phê rất hòa hợp), và bây giờ chúng con đồng lòng quyết định sẽ kết hôn."

(*editor: đoạn trong ngoặc này của tác giả nhé.)



Quá trình Tống Ninh về nhà lấy sổ hộ khẩu không suôn sẻ như anh tưởng, nhưng cũng không gặp phải trở ngại gì lớn.

Anh biết theo quan niệm truyền thống của bố mẹ, họ khó có thể lý giải việc anh và Văn Thù chỉ mới quen biết nhau một ngày đã quyết định kết hôn. Giống như Vương Sơ và người yêu của anh ấy chỉ quen nhau ba ngày mà đã kết hôn chớp nhoáng, suýt thì bị bố mẹ hai bên mắng chết. Vì vậy, anh cố tình kéo dài thời gian quen biết của hai người một chút.

"Chúng con quen nhau đã hai, ba tháng rồi, người ấy rất tốt, là một ngôi sao rất nổi tiếng, chắc bố mẹ cũng biết, tên là Văn Thù."

"Vâng, đúng vậy, cần phải giữ bí mật."

"Bây giờ có chút ngại ngùng, trước tiên đi đăng ký, sau đó sẽ đưa cậu ấy về nhà."

Tống Ninh nói với vẻ nghiêm túc: "Con biết rõ mình đang làm gì."

Anh nói với giọng rất bình thường: "Dù sao thì con làm việc, bố mẹ lúc nào cũng rất yên tâm, lần này cũng hãy yên tâm nhé."

Tống Ninh từ trước đến nay không phải là đứa trẻ khiến bố mẹ phải lo lắng, khi bố mẹ khởi nghiệp, anh chưa bao giờ giống những đứa trẻ khác khóc lóc đòi hỏi sự quan tâm của bố mẹ.

Anh trưởng thành sớm, từ nhỏ đã bắt đầu tự lo liệu mọi việc của mình, cho đến khi lớn lên thành người.

Bố mẹ anh luôn cảm thấy vì bận kiếm tiền mà không dành nhiều thời gian bên cạnh Tống Ninh, nên họ có chút áy náy với hắn, nhưng Tống Ninh đã cảm thấy rất tốt rồi.

Nhờ những ba mẹ cung cấp cho hắn những điều kiện tốt nhất, 18 tuổi, hắn đã có thể tận mắt nhìn thấy địa hình núi lửa độc đáo của quần đảo Galápagos, và sau đó mỗi năm anh đều dành thời gian để tự mình khám phá các dãy núi và sông ngòi có địa hình đặc biệt trên khắp thế giới.

Anh giàu có hơn rất nhiều người trên thế giới, đã nhận được tình yêu của cha mẹ, sự quan tâm của thầy cô, sự ban tặng của tri thức.

Vì vậy, việc kết hôn cũng không cần họ phải lo lắng.

Tống Ninh có thể cảm nhận được rằng Văn Thù là một người rất tốt, cũng là một đối tượng kết hôn rất tốt. Nếu không có gì ngoài ý muốn, họ sẽ cùng nhau đi tiếp chặng đường còn lại.

Quyết định này giống như mỗi quyết định mà Tống Ninh đã từng làm trước đây, anh chỉ tự mình lựa chọn, sau đó thông báo quyết định của mình cho cha mẹ, rồi nói với họ: "Không cần lo lắng."

Mẹ Tống cảm thấy mũi cay cay, "Ừ" một tiếng, sau đó khi Tống Ninh sắp đóng cửa rời đi, bà lớn tiếng hỏi: "Tiền còn đủ không? Cha nó, chuyển thêm cho Ninh Ninh một triệu đi!"

*editor: 1 triệu tệ tương đương 3,5 tỏi mà dì cứ như cho 30k đi ăn bát phở ấy nhỉ

"Ninh Ninh, đó là tiền cho bạn trai của con, bố mẹ chưa gặp cậu ấy, nhưng quà gặp mặt không thể thiếu, con phải đưa cho người ta nhé."

"Được, con biết rồi."

Tống Ninh thành công lấy được sổ hộ khẩu, ngồi lên chuyến tàu trở về.

Dù tinh thần rất sung mãn, sau một vòng bận rộn hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hắn đeo tai nghe nghe nhạc, chưa lên tàu được bao lâu thì bố Tống đã chuyển khoản tới, còn nhiều hơn năm trăm nghìn, tổng cộng là một triệu năm trăm nghìn. (editor: ~5,3 tỷ luôn áu áu)

【Bố: Đừng để người yêu của con phải thiệt thòi, dù người ta là nam thì cái gì cần có cũng phải có.】

Tống Ninh mỉm cười, cúi đầu gõ chữ: 【Con biết rồi, những điều này con đều hiểu.】

Sau khi trả lời bố Tống xong, ngón tay của Tống Ninh do dự một chút trong khung trò chuyện với Văn Thù, con mèo béo lớn màu cam trắng cạnh ngón tay hắn cười tít cả mắt, cái đuôi vểnh lên, nhìn lâu lại thấy giống với Văn Thù đến hai ba phần.

Cuối cùng anh vẫn nhấn vào khung trò chuyện, gửi một tin nhắn: "Em gửi anh số tài khoản ngân hàng đi."

【W: Anh cần cái này để làm gì?】

【Tống Ninh: Tuy rằng nói thế này có chút mạo muội, nhưng anh muốn chuyển tiền cho em.】