Chương 1: Gặp lại

Sáu năm không gặp, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Cố Thung An trong hoàn cảnh này.

Anh mặc áo blouse trắng, ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên. Vốn tầm mắt chỉ là tùy ý đảo qua, sau khi thấy rõ người bước vào là tôi, ánh mắt sau tròng kính dày chợt lạnh hẳn. Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát, giống như đã trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng anh thản nhiên mở miệng nói: “Bệnh nhân này, phiền cô đóng cửa lại.”

Cơ thể tôi bất giác run lên, vô thức muốn chạy trốn. Làm sao có thể là anh ấy được?

Trước khi đến đây tôi cũng đã từng có lần đi khám phụ khoa, vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra lại nhớ về những khoảnh khắc điên cuồng trước kia của chúng tôi, hai chân tôi mềm nhũn.

Gần như đã dồn hết dũng khí trong người, tôi mới miễn cưỡng mở miệng: “Có … có bác sĩ nữ không? Tôi muốn đổi bác sĩ khác.”

Nghe vậy, anh dùng thái độ mất kiên nhẫn đáp lại: “Bác sĩ không phân biệt bệnh nhân là nam hay nữ. Ngồi xuống đi, có chỗ nào không thoải mái?”

Tất nhiên tôi biết bác sĩ không phân biệt nam nữ, nghe nói trong mắt bác sĩ, tất cả bệnh nhân đều như nhau, chẳng qua cũng chỉ là một miếng thịt. Nhưng vị bác sĩ trước mặt tôi là Cố Thung An đó!

Trong lúc tôi đang do dự, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt có chút giễu cợt, lạnh lùng hỏi: “Sao vậy? Em coi thường bác sĩ nam à?

“...”

Làm sao tôi dám chụp cái “nồi” này lên đầu được? Bất đắc dĩ, tôi không còn cách nào khác đành phải cứng ngắc toàn thân, ngồi xuống ghế.

“Không thoải mái chỗ nào?”

“Gần đây cảm giác… nơi đó hơi ngứa.”

“Đã bao lâu rồi?”

“Tầm… hai tháng rồi.”

“Ý tôi là từ lần đầu quan hệ tới giờ là bao lâu rồi?”

Đã bao lâu rồi? Chẳng phải anh ấy là người biết rõ hơn sao? Hay là anh ấy đã sớm quên hết đoạn ký ức kia rồi?

Tôi cảm giác sống mũi mình chua xót, buồn bực mở miệng: “Bảy năm.”

“Em đã kết hôn chưa?”

“Chưa.”

Có lẽ là ảo giác, tôi vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Cố Thung An dường như rất khoái chí. Anh ấy đang vui vẻ cái gì chứ? Đêm mưa đó, rõ ràng chính miệng anh ấy đã nói với tôi, anh hận tôi, càng hận chính mình hơn.

“Em có bạn trai không?”

Nghĩ đến Diệp Hiểu Đông, tôi do dự một chút rồi gật đầu. Lần trước khi chúng tôi cùng nhau ăn tối, anh ấy đã có cảm tình với tôi và hỏi tôi có muốn thử quen với anh ấy không, tôi đã đồng ý. Như vậy tính ra chúng tôi cũng miễn cưỡng xem như người yêu rồi đúng không?

Gần như trong chớp mắt, sắc mặt Cố Thung An trở nên lạnh lùng. Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, ngón tay ngừng lướt trên bàn phím.

“Được rồi, chúng ta sẽ kiểm tra trước, em nằm lên đó đi.”