Chương 9.1: Đừng đi mà

Thời điểm Lâm Gia Bảo tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau. Cô bò dậy, toàn thân nhức mỏi, cả người cơ hồ muốn tan thành từng mảnh.

Trên người chỉ có một cái chăn mỏng, cô cúi đầu thấy trên người trải đầy dấu vết. Đôi vυ" bị chính mình nắm đến đỏ bừng, giữa hai chân cũng là một mảnh sưng đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn đến vách tường thịt bên trong.

Nhưng cũng may hạ thân sạch sẽ, chắc chắn là Cố Tử Ngang giúp đỡ rửa sạch, cô còn nhớ rõ tối hôm qua cuối cùng mình chịu đựng không được, ngất đi.

Lâm Gia Bảo che mặt, thật thẹn thùng.

Cô lần đầu tiên biết, không ngờ ngày thường anh cao lãnh cấm dục nhưng khi mất khống chế, uy lực không thua gì đạn pháo.

Lúc trước cô nghĩ đến Cố Tử Ngang rồi tự an ủi, hoàn toàn chỉ là một phần ngàn của đêm qua.

Loại cảm giác này vừa kí©h thí©ɧ lại vừa tốt đẹp, đáng sợ lại làm người khác trầm mê, bản năng muốn kháng cự rồi lại khát vọng càng nhiều.

Cô thật may mắn, lần đầu tiên là cùng với Cố Tử Ngang, kịch liệt sung sướиɠ, tràn ngập nhiệt tình, hơn nữa có thể sau này bọn cô sẽ còn làm vô số lần.

Nhớ đến Cố Tử Ngang, Lâm Gia Bảo cẩn thận quan sát, phát hiện trong phòng không có một bóng người, trong lòng có chút mất mát, không cao hứng chu miệng lên.

Anh thật sự liền đi như vậy sao, một chút cũng không lưu luyến? Rõ ràng cô đã nỗ lực câu dẫn anh, cư nhiên còn không thỏa mãn!

Hay là cô biểu hiện không tốt, khiến Cố Tử Ngang không thoải mái?

Không đúng, cô ngẫm lại.

Lâm Gia Bảo bắt đầu hồi tưởng biểu hiện tối hôm qua của mình, cô quả thực muốn hít hà một hơi.

Lúc ấy làm với anh, căn bản không dừng được cũng không nghĩ muốn dừng, hiện tại dần dần lấy lại tinh thần, Lâm Gia Bảo càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.

Khi đó cưỡi trên người Cố Tử Ngang tác oai tác oái như nữ bá vương, thế nhưng là cô!

Trời ạ, rõ ràng cô muốn lúc nhẹ lúc manh, mê hoặc anh, làm anh ăn một lần là nghiện, khó có thể quên được!

Như thế nào cô lại dâʍ đãиɠ như thế chứ, cưỡng bức Cố Tử Ngang?!

Thật là sắc đẹp hại người! Sắc đẹp hại người a!

Đang nghĩ ngợi, Cố Tử Ngang đẩy cửa vào.

Xong đời, không còn mặt mũi gặp anh nữa! Lâm Gia Bảo chui đầu vào trong chăn.

“Dậy đi, ăn sáng.” Cố Tử Ngang để đồ ăn lên bàn, tay chân nhẹ nhàng đi lên phía trước, vỗ vỗ người đang giả dạng làm đà điểu.

Lâm Gia Bảo buồn bực ở trong chăn dùng sức lắc đầu, “Không cần, tớ muốn bình tĩnh lại đã, hiện tại tớ không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.”

Ngữ khí của Cố Tử Ngang không có một tia phập phồng: “Vậy bây giờ tớ sẽ rời đi, để cậu bình tĩnh một chút, được không?”

“Không được!” Lâm Gia Bảo sửng sốt, theo bản năng từ trong chăn vươn đầu ra, một phen giữ chặt tay anh, “Cậu không được đi.”

“Không phải nói muốn bình tĩnh?” Cố Tử Ngang nhẹ nhàng gỡ tay cô.

Lâm Gia Bảo khẩn trương nhìn chằm chằm anh, muốn từ vẻ mặt của anh nhìn ra một chút gì đó, nhưng Cố Tử Ngang cố tình quay đầu không cho cô nhìn.

Cô ngồi dậy, nửa quỳ ở trên giường, duỗi tay ôm eo anh, đầu ở trên cổ anh cọ cọ, rầu rĩ mà nói: “Tớ đã bình tĩnh rồi.”

Cố Tử Ngang rũ mắt xuống, ngăn chặn ý cười nơi khóe miệng.

Chẳng lẽ cậu ấy tức giận? Khẳng định là việc cô làm rất quá đáng.

Lâm Gia Bảo có chút sốt ruột, nhẹ nhàng lắc tay anh, “Cậu đừng nóng giận nha.”

“……” Cố Tử Ngang trầm mặc không đáp lại.

“Tớ sai rồi, tớ không nên cưỡi cậu, không nên kêu cậu là ngựa con, không nên……” Lâm Gia Bảo đếm trên đầu ngón tay, liên tục liệt kê tội trạng của mình.

Càng nói càng hoảng hốt, như thế nào nhiều cái không nên như vậy, cô muốn khóc rồi.

“Đầu óc đều suy nghĩ cái gì vậy?” Cố Tử Ngang nghe lời cô nói, tức khắc cạn lời, nhịn không được dùng sức búng trán cô.

Không phải cái này sao, vậy anh giận vì chuyện gì?

Lâm Gia Bảo che lại cái trán, nhất thời không nghĩ ra được, nhưng cũng may cô có thái độ nhận sai tuyệt vời.

Cuối cùng chỉ chỉ chính mình, thẳng thắn nói: “Dù sao, tớ sai rồi, tớ chính là tội nhân.”