Chương 2.1: Ngồi cùng bàn

Thân là đứa con gái duy nhất trong nhà, cộng thêm phú nhị đại siêu cấp có tiền, Lâm Gia Bảo từ khi có ký ức, không có cái gì không thể chiếm được, nếu có thì quăng thêm tiền..

Trước mắt xem ra muốn bắt lấy Cố Tử Ngang không có khả năng dựa vào tiền thực hiện……

Cô đã hỏi thăm qua nhà anh, không chỉ có tiền, giống như còn có quyền.

Trước một ngày khai giảng, sơ đồ chỗ ngồi treo lên, cô ngồi cùng bàn với Cố Tử Ngang.

Sáng sớm Lâm Gia Bảo đã tới phòng học, kêu bạn cùng bàn Cố Tử Ngang ban đầu đổi chỗ, sau đó kiêu căng ngạo mạn ngồi vị trí mới của mình, tuần tra lãnh địa xung quanh, cô tỏ vẻ hài lòng.

“Chu cha, trong hai năm học không thấy cậu tới sớm như vậy, vì Cố Tử Ngang, cậu cái gì cũng có thể nha!” Trương Thắng Nam ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Bảo, tấm tắc hề hề dùng cánh tay thọc thọc cô.

“Hừ, cậu tránh ra cho tớ.” Lâm Gia Bảo không phản ứng, cầm sách giáo khoa đặt trên bàn, cô muốn bảo trì hình tượng trước mặt Cố Tử Ngang.

“Cậu thật đủ tâm cơ, còn chọn ngồi phía trong, hắc hắc, về sau ra ra vào vào, các cậu không phải có rất nhiều cơ hội tiếp xúc cơ thể sao?” Đôi mắt Trương Thắng Nam quay tròn xoay chuyển, cười đến vẻ mặt đáng khinh.

“Ai tâm cơ?” Lâm Gia Bảo ưỡn ngực, ngạo kiều nói: “Tỷ tỷ quang minh chính đại, sao nào?”

Trương Thắng Nam cho cô một ánh mắt khinh bỉ.

“Thôi, ngồi đủ rồi, đây là chỗ ngồi của Cố Tử Ngang, cậu ấy sẽ mau tới, nhìn thấy cậu ngồi đây sẽ không cao hứng, nhanh đi đi.” Trong phòng học người càng nhiều lên, Lâm Gia Bảo nghĩ Cố Tử Ngang sắp đến, bắt đầu đuổi người.

“Gia Bảo, nguyên lai cậu là loại người này! Hành vi của cậu khiến tớ giận sôi máu, tớ không còn là Thắng Nam cậu yêu nhất, bạn tốt nhất nữa rồi sao?” Trương Thắng Nam không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt, rõ ràng mới có hai phút, mông còn chưa ngồi nóng!

Lâm Gia Bảo này thấy sắc quên nghĩa, tiểu nhân muốn đuổi cô đi, đã quên là ai mật báo sao? Quả thực tức giận.

“Ha ha, ngượng ngùng, tớ chính là loại người này, cậu cũng không phải ngày đầu tiên quen biết tớ.” Lâm Gia Bảo nâng cái cằm trắng nõn miệt thị Trương Thắng Nam, tiếp tục đuổi người, “Hơn nữa, cậu đã biết, người tớ yêu nhất rốt cuộc là ai.”

“A, nữ nhân!” Trương Thắng Nam nhìn chằm chằm Lâm Gia Bảo một hồi lâu, thấy cô như cũ một bộ dáng thỉnh mau rời khỏi không tiễn, cuối cùng che ngực thở phì phò chạy đi.

Thiếu nữ hay diễn đi rồi, Lâm Gia Bảo tiếp tục đọc sách trên bàn, thời buổi này ai không thích người chăm chỉ? Cô phải làm thiếu nữ nhiệt huyết mang lòng yêu học tập để Cố Tử Ngang thấy.

Làm ra vẻ đọc sách, lỗ tai lại cẩn thận nghe tiếng bước chân phía sau, đợi gần mười lăm phút, mới nghe được tiếng vang quen thuộc.

Đúng vậy, cô thích Cố Tử Ngang, thích hai năm, trừ bỏ điên cuồng thu thập đồ vật của anh, còn quan sát từng cử chỉ của anh, để ý đến mức tiếng bước chân cũng có thể nghe ra được.

Theo bước chân tới gần, tim đập cực nhanh.

Lâm Gia Bảo khắc chế khẩn trương trong lòng, đem vui mừng trên mặt giấu đi, thẳng đến khi Cố Tử Ngang chậm rãi ngồi xuống, mới lộ ra nụ cười xán lạn, ra vẻ hào phóng vươn tay: “Chào cậu, Lâm Gia Bảo, là bạn cùng bàn mới.”

Có trời mới biết hiện tại cô có bao nhiêu thấp thỏm, mới vừa rồi cười có quá khoa trương hay không, có phải nhìn rất ngốc? Còn có lòng bàn tay có ra mồ hôi hay không, lỡ Cố Tử Ngang nắm bàn tay ẩm ướt này chẳng phải rất xấu hổ sao?!

Tất cả băn khoăn của Lâm Gia Bảo đều là dư thừa, Cố Tử Ngang cũng không có bắt tay cô, từ trước đến nay gương mặt lạnh băng không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, sau đó ngồi xuống, bắt đầu sửa sang.

Lâm Gia Bảo ngượng ngùng thu hồi tay, âm thầm đáng tiếc, đây là cơ hội tốt tiếp xúc thân mật a!

Nhìn bóng dáng nam sinh lạnh lùng, trong lòng ngọt ngào, từ hôm nay trở đi, cô chính là bạn cùng bạn của Cố Tử Ngang!

Trước kia cô không đến sớm để nhìn Cố Tử Ngang nhiều hơn vì không dám, sợ quấy rầy đến anh, sợ chọc anh phiền chán.

Hiện tại nếu không tranh thủ cơ hội này, La Tình nhất định sẽ ngồi với anh, đây hoàn toàn là việc không thể tiếp thu, đương nhiên cô muốn ra tay trước.

Lâm Gia Bảo không có tiếp tục tìm Cố Tử Ngang nói chuyện, cho dù cô rất muốn, nhưng chỉ có một bên nhiệt tình, thì cũng vô dụng.

Ai biết được cô tùy tiện nói chuyện có thể quấy rầy anh hay không, vạn nhất chọc anh chán ghét, thì mất nhiều hơn được. Cho nên Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ, quyết định đem lời nói nghẹn trở về, mở sách vở làm bộ dáng “Tớ nghiêm túc học tập”, chờ đến khi tâm trạng anh rảnh rỗi hơn thì tìm anh nói chuyện phiếm.

Vì thế cả buổi hôm nay, Lâm Gia Bảo từ trước đến nay thích chơi đùa, ngồi ngốc tại chỗ, tay phải kê đầu đọc sách, ánh mắt trộm quan sát Cố Tử Ngang, tìm kiếm cơ hội thích hợp.

Cô vẫn luôn chờ đến giờ tan học cũng không có chờ được cơ hội, bởi vì Cố Tử Ngang luôn chăm chú học tập!