Quyển 4 - Chương 36: Thế giới này có cái gì không thay đổi?

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu

“CHU CHU, CẬU THAY ĐỔI RỒI”

Lúc tan học, lớp học rất ồn ào, Dư Châu Châu cúi đầu dọn dẹp bút vở trên bàn, không chú ý đến Lâm Dương đang vội vàng vượt qua đám bạn học đông như núi để vội vàng tới chỗ cô.

“Châu, Châu Châu!” Lâm Dương đứng gào tên cô, nhìn rất buồn cười.

Dư Châu Châu ngẩng đầu, cười cợt nhìn cậu, “Có chuyện gì sao?”

Lâm Dương thấy nụ cười của Dư Châu Châu thì dừng chân lại.

Lại là nụ cười đó.

Đã từng có lần, cậu nói với Dư Châu Châu, nếu như cậu buồn hay giận thì hãy biểu hiện nó ra mặt.

“Lần trước tớ và ba mẹ đến thăm một ông lão trung y, ông ấy bảo vui giận đều có vẻ mặt khác nhau – cái đó, nói vậy nhỉ? Tớ nói đúng không?” Lâm Dương nhìn Dư Châu Châu hỏi.

“Ừ, vui giận đều có sắc mặt khác nhau.” Dư Châu Châu gật đầu.

“Đúng.” Lâm Dương được khẳng định thì cười vui vẻ, nói tiếp, “Ông ấy bảo phải biểu lộ ra mới có lợi cho sức khỏe, cậu không thể đè nén… ừ đúng thế, đè nén tâm tình, không tốt cho sức khỏe, ừ… Không thể bài tiết các chất độc được.” Ông lão kia nói rất nhiều từ chuyên môn mà Lâm Dương không hiểu nên chỉ có thể nói mấy trọng điểm.

Dư Châu Châu nghe vậy thì nở nụ cười khó hiểu với Lâm Dương, cô híp mắt nhìn Lâm Dương, trong ngực ôm quyển sổ ghi chép kỉ luật của lớp, lạnh nhạt nói, “Biểu lộ vui giận cũng phải có tiền vốn.”

Lâm Dương ngây ngốc nhìn bóng lưng của Dư Châu Châu, bím tóc của cô đong đưa đầy kiêu ngạo giống như những lời nói khó hiểu của cô vậy, cậu không hiểu được.

“Châu Châu, cậu thay đổi rồi.”

Lớp học rất ồn ào, Lâm Dương vốn muốn nói những lời giải thích nhưng đột nhiên không thể mở miệng được – giống như những lời trước kia Dư Châu Châu từng nói. Dư Châu Châu nghe vậy không cười nữa, chỉ im lặng dọn dẹp sách vở.

Có thứ gì không thay đổi chứ? Đã năm năm chia lìa, những quán nhỏ quanh trường cũng đã bị dẹp hết vào lều vì bộ mặt thành phố, các cửa hàng đồ ăn vặt đã trở thành những quán ăn nhỏ có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, thậm chí vườn trẻ tỉnh cũng đã mở rộng cơ sở chuyển đi nơi khác….

Con đường về nhà trước kia đã không thể về tới nhà được nữa rồi.

Có điều gì không thay đổi hả Lâm Dương? Biểu hiện vui giận và sự từ chối không thỏa hiệp kia cũng phải có tiền vốn.

Dư Châu Châu đeo cặp nhỏ lên vai, vòng qua Lâm Dương ra cửa.

Tiếng của Lăng Tường Tây vang lên, “Lâm Dương, sao cậu lại ở đây? Tớ và Tưởng Xuyên đang định hỏi lần sau cậu vẫn học lớp này à? Lớp này không giỏi, tất cả các đề cũng rất đơn giản, nhưng mà cũng không trách được dù sao vẫn có ai đó không làm được bài mà…”

“Cậu có thể ngậm miệng lại không?” Lâm Dương xoay người gào với Lăng Tường Tây một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Dư Châu Châu.

Gương mặt Lăng Tường Tây đỏ bừng, Tưởng Xuyên khịt khịt mũi ở cạnh cười lớn.

“Đừng nói người khác, các cậu đều là lũ ngốc.”

Dư Châu Châu né dòng người đông đúc đang đi xuống lầu, cô đi vòng ra cầu thang ở xa hơn để xuống lầu. Cô nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ từ sau, cô biết Lâm Dương đã đuổi theo mình, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể nở nụ cười được. Nụ cười với Lâm Dương lúc nãy đã cố gắng hết mức rồi.

Thật ra Dư Châu Châu cảm thấy rất khó chịu, bởi vậy cô không muốn thấy mặt Lâm Dương chút nào. Lúc đứng trên bục giữa hàng chục đôi mắt, cô rất khốn đốn khi không thể làm được đề toán ‘dễ’ như lời các bạn học, giống như mấy chữ ‘Tôi là kẻ ngốc’ được khắc trên gáy mình. Cô chưa từng trách Lâm Dương, bởi vì Lâm Dương nói không sai.

Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời ửng hồng ngoài cửa sổ, đã hơn bảy giờ rồi, mặc dù bây giờ đang là đầu hạ, nhưng mấy hôm nay trời tối rất muộn, có điều hôm nay trời đầy mây nên ngoài trời đã rất tối rồi.

Đây là lần đầu cô cảm thấy có chút nặng nề trong lòng. Lần đầu suy nghĩ về thứ gọi là ‘tương lai’.

Cô vẫn còn nhớ những lời dạy dỗ của bác cả với anh Kiều hồi bé.

“Mày không lên cấp hai thì không thể lên cấp ba, không lên được cấp ba thì không vào đại học được, không vào đại học được thì mày sẽ phải đi quét rác đấy! Với cái tính của mày dù có đi quét rác cũng quét không sạch, nhất định sẽ ăn gió tây bắc mà sống qua ngày!”

Gió Tây Bắc ăn ngon hơn gió Đông Nam à? Dư Châu Châu muốn cố chọc mình cười, nhưng lại phát hiện chẳng thể cười được.

Đây là một sự sợ hãi với thứ gọi là tương lai.

Thậm chí cô bắt đầu oán giận mình, biết vậy sao lúc đầu không chịu khó học toán nhiều một chút, sao không chăm chú nghe giảng, sao không…

Chuyện cũ không thể thay đổi được. Dư Châu Châu chỉ có thể bất lực đứng trên cầu thang không bóng người, đờ đẫn nhìn bầu trời đỏ sậm ở phương xa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô gần như thốt lên, “Lâm Dương, cậu để yên cho tớ một lát được không?”

Nhưng khi thay đầu lại chỉ thấy một gương mặt xa lạ.

“Mẹ mày không có ai thèm lấy chứ gì?”

“Hả?” Đầu Dư Châu Châu trống rỗng.

“Mẹ tao bảo vào trường, tao phải làm như không biết mày bởi vì sẽ gây ảnh hưởng xấu tới ba tao. Chẳng qua hôm đó tao có nghe mẹ nói, người ta không dám cưới mẹ mày, mẹ mày nói chuyện với người ta cả ngày cũng không ai thèm lấy!”

Tay chân của Dư Châu Châu lạnh lẽo, cô nắm chặt dây đeo cặp, cắn môi im lặng.

Cô nhớ mấy năm trước, mẹ dẫn cô đến gặp một chú, ba người cùng ăn cơm, tuy cô còn nhỏ nhưng cũng biết chú ấy đang theo đuổi mẹ. Châu Châu luôn cảm thấy mẹ cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, xinh đẹp hơn những người mẹ trong phim hoạt hình nhiều, mẹ đẹp giống như tiên nữ vậy, nhất định sẽ cưới được một người tốt.

Chú kia đối xử với mẹ con cô rất tốt.

Nhưng gần đây lại rất ít gặp họ.

Dư Châu Châu chưa từng hỏi. Mỗi lúc mẹ hỏi cô có thích chú kia không Dư Châu Châu đều gật đầu như gà mổ thóc – cô nhớ được những lời nói chuyện của người lớn, nói đến việc người lớn tái hôn nhưng thường ngại thái độ của trẻ nhỏ. Dư Châu Châu sợ mình trở thành trở ngại lớn của mẹ cho nên dùng hết các cách đều trấn an mẹ, nói cho mẹ biết cô không ngại.

“Cậu là ai?” Cô ngẩng đầu hỏi.

“Châu Thẩm Nhiên!” Tiếng hổn hển của Lâm Dương vang lên ở cửa cầu thang, cậu thô lỗ cầm cổ áo của Châu Thẩm Nhiên – động tác này khiến Dư Châu Châu nhớ đến đại hội đoàn thanh niên cộng sản năm đó, lúc mọi người cười lớn khi tên nhóc nào đó sờ mông cô thì bị Lâm Dương túm cổ áo.

“Cậu túm cổ áo của tớ làm gì? Cậu muốn làm gì?” Tiếng nói của Châu Thẩm Nhiên sắc nhọn vô cùng, không biết có phải do thời kì vỡ giọng hay không mà giọng nói cậu ta cứ như con vịt đực ấy.

“Tan học rồi không về mà ở đây làm gì? Bắt nạt các bạn nữ phải không? Cút đi!”

“Lâm Dương, cậu buông ra, nếu cậu không buông tay thì tớ sẽ nói cho mẹ, mẹ cậu đã đảm bảo với mẹ tớ là cậu sẽ không làm gì tớ rồi. Lần trước cậu đánh tớ trước mặt nhiều người đã làm mẹ cậu đi theo xin lỗi mẹ tớ, giờ cậu dám túm tớ là muốn bị đánh sao?”

“Cái gì mà mẹ cậu mẹ tôi, cậu bao lớn rồi mà còn nói ‘tớ đi mách mẹ’ nữa hả? Có biết xấu hổ hay không?”

Đây là lần đầu Dư Châu Châu nghe được những lời thô bạo của Lâm Dương, thần kinh hơi kinh sợ lúc nãy đã bình tĩnh lại. Cuộc đối thoại của họ làm Dư Châu Châu ngơ ngác.

Châu Thẩm Nhiên này là con trai của người kia nhỉ?

Bọn họ đã học cùng trường nhiều năm vậy, nếu không phải sợ ‘ảnh hưởng xấu’ kia thì sợ cuộc sống của cô đã bị cậu nhóc này và người phụ nữ kia làm hư rồi.

Mồ hôi của Dư Châu Châu thấm ướt áo sơ mi trắng, cô dựa vào bệ cửa sổ, thẫn thờ nhìn Lâm Dương đang mắng Châu Thẩm Nhiên.

“Lâm Dương, cậu quản chuyện này làm gì? Ha, tôi biết rồi, câu thích Dư Châu Châu đúng không?” Châu Thẩm Nhiên cười cợt, “Cậu thích Dư Châu Châu, nhưng Dư Châu Châu là đứa con hoang!”

Cùng là một kiểu gọi lại được truyền từ người mẹ đến thằng con, sự độc ác và khinh bỉ đúng là dễ thừa kế hơn di sản nhiều.

Lời chưa dứt thì Châu Thẩm Nhiên đã bị Lâm Dương đánh một đấm.

“Nếu như cậu ấy là con hoang thì, đm, mày là thứ dư thừa!”

Hai câu thô tục trong đời Lâm Dương hẳn là đã dâng hiến hết cho Châu Thẩm Nhiên rồi. Bọn họ đánh nhau một trận, lăn từ cửa cầu thang đến dưới chân Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu chỉ im lặng đứng ở cầu thang nhìn họ, không nói gì cả. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm, trong mắt không có giọt nước mắt nào.

Lâm Dương, đánh chết cậu ta đi.



Dư Châu Châu ngồi trên ghế, đỏ mặt nhìn Lâm Dương bị mẹ mắng, sau đó bị bắt xin lỗi Châu Thẩm Nhiên. Châu Thẩm Nhiên sưng mặt sưng mũi tính nói gì nhưng không thể mở mồm, chỉ có thể trừng con mắt đầy tức giận. Thầy phụ trách đứng ở cạnh khuyên ngăn, tình cảnh náo nhiệt vô cùng, chỉ có mình cô ngồi ở trên ghế nhỏ nhìn họ.

Dư Châu Châu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cũng thấy rất hoang mang, cái sự phẫn nộ và oan ức đan xen vào nhau làm cô không cách nào cổ vũ cho Lâm Dương cố lên, chỉ có thể im lặng đứng đó, nhưng không ngăn cản. Lúc này, khi đã bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn bóng đèn trắng lạnh lẽo, cả gương mặt chân thật của Lâm Dương và Châu Thẩm Nhiên dưới ánh đèn đó, cuối cùng cô cũng tỉnh lại.

Gây rắc rối rồi.

Dư Châu Châu không thể nói gì, chỉ có thể hổ thẹn nhìn Lâm Dương đang quật cường kia. Mẹ Lâm Dương rất giận, lúc dạy dỗ cậu cũng không quên liếc nhìn Dư Châu Châu. Dư Châu Châu cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày da màu tím của mình, phát hiện trên giày đã có vết nứt nhưng không nổi bật. Cô nhìn vết nứt kia chằm chằm, chăm chú đến mức đáng sợ.

“Vũ Thanh, đừng vội, bây giờ tôi mang Nhiên Nhiên đi bệnh viện. Tôi sắp bị tổ tông nhỏ nhà mình làm tức chết rồi, hai ngày nay nó theo chúng tôi làm ồn, còn cãi nhau với ông bà nội mình, làm bậy ở nhà còn chưa đủ mà dám lên trường bắt nạt Nhiên Nhiên. Tôi thấy nó được khen nên phát điên rồi, về nhà tôi sẽ đánh nó một trận cho chị xem!… Được, chị đừng giận nhé, bây giờ tôi lái xe đưa nó đi bệnh viện tỉnh kiểm tra, chị bớt giận nhé!”

Dư Châu Châu cúi đầu nghe mẹ Lâm Dương nói, có thể dễ dàng suy ra, mẹ Lâm Dương quen người phụ nữ kia

Bây giờ cô đã không tìm được nhịp tim của mình, tư duy của đại não vô cùng rõ ràng và tốt.

Tưởng Xuyên cũng biết, Lăng Tường Tây cũng rõ, cho nên Lâm Dương… nhất định cũng biết.

Bởi vậy trước kia, họ nói, “Mẹ tôi bảo tôi tránh xa cậu một chút.”

Nước mắt ở vành mắt Dư Châu Châu bắt đầu chảy. Cô ngẩng đầu lên, cảm giác trái tim trong ngực như muốn nhảy ra, nhưng cô phải cố gắng để bình tĩnh lại.

Thầy phụ trách ở bên khuyên ngăn rất mệt mỏi, đành đem chiến hỏa kéo lại bên cô, “Cái bạn nữ kia, là Dư Châu Châu nhỉ? Đến đây đến đây, mau xin lỗi đi, nếu không phải tại em thì cũng không phiền phức như vậy rồi. Mau tới xử lý chuyện này nhanh.”

Tại sao bắt tôi phải xin lỗi? Dư Châu Châu đứng lên, cuối cùng cũng có dũng khí nhìn thẳng bọn họ.

Cô nhớ tới ánh mắt của mẹ Lâm Dương – Lần đầu cô gặp mẹ Lâm Dương là lúc cô làm đổ hộp cơm trứng gà sốt cà lên người con trai bảo bối của bà, mẹ Lâm Dương là một phụ huynh có giáo dưỡng nên trong mắt cố đè nén sự chỉ trích kia, ánh mắt của bà rất phức tạp.

Ánh mắt lần này của bà cũng phức tạp như thế, nhưng lần này cơn giận chiếm nhiều hơn.

Cúi đầu nhân nhượng cho yên chuyện, hay vẫn chống cự đây?

Dư Châu Châu đột nhiên thấy sợ hãi, nhưng cô phải đứng thẳng lưng.

“Chuyện này chẳng liên quan đến Châu Châu, là lỗi của con!” Lâm Dương ngẩng đầu quát, không ngờ mẹ Lâm Dương lại tàn nhẫn đánh lên gáy cậu, Lâm Dương ngậm miệng, cắn môi che gáy mình như đang cố gắng khắc chế không khóc.

Mẹ Lâm Dương thả tay, nhìn con trai với ánh mắt hối hận lẫn thương tiếc, nhưng vẫn làm vẻ mặt nghiêm túc và tức giân.

Dư Châu Châu dựa vào tường, đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo.

Cô đi tới trước mặt Châu Thẩm Nhiên trước ánh mắt của hai người lớn.

“Xin lỗi. ” Dư Châu Châu cúi đầu, nhẹ nhàng nói.