Chương 3: Chạy thoát rồi sao?

Đêm xuân, ánh trăng lạnh lẽo tịch mịch.

Trong thôn Chu gia, tiếng xe lừa lăn bánh làm kinh động lũ chó, vang lên những tiếng sủa râm ran.

Dân ở đây khác với những nơi khác, dù là lúc nửa đêm nghe thấy động tĩnh cũng có người vội vã thắp đèn ra xem xét, sự cảnh giác quả nhiên không tầm thường.

Trong đống giấy mã tang lễ trên xe, một thiếu nữ trốn kỹ nhìn bốn năm ánh đèn nối tiếp nhau sáng lên, hạ giọng nói: “Chỉ lo lái xe, đừng nhìn lung tung.”

“Mà đó là xe nhà Lão Xuyên, nửa đêm lão ra ngoài làm gì nhỉ?”

“Ngươi không biết sao, lần này Lão Xuyên trúng một món lớn... nghe nói là hàng hiếm có khó gặp.”

“Chậc, mấy năm nay vận may của Lão Xuyên đúng là không tệ...”

“Chỉ là thiếu một đứa con trai.”

“Nhà hắn chẳng phải đã nuôi một đứa rồi sao! Đợi thêm hai năm nữa cưới vợ cho nó, sinh cháu đích tôn là của lão thôi!”

Mấy gã đàn ông co cổ, tay xoa xoa áo, cười đùa đôi câu, rồi hướng về phía xe lừa đằng trước hô lên: “Lão Xuyên! Nửa đêm đi giao hàng à?”

“Phải đấy, coi chừng giữa đường gặp ma! Lão Xuyên, cần bọn ta đi cùng không?”

Trong đêm tối, người đánh xe khẽ cứng đờ, giọng nói run rẩy như tiếng muỗi: “Phải... phải làm sao đây...”

Phía sau, thiếu nữ trên xe trầm giọng: “Đi, mau.”

“Ừm...!”

Đầu đội chiếc mũ cừu cũ kỹ của đàn ông trung niên, thân khoác áo bông nặng nề che giấu dáng hình, trái tim thiếu niên kia đập thình thịch, chỉ dám chăm chăm nhìn về phía trước, giục xe lừa chạy nhanh hơn.

“Lão Xuyên bị làm sao thế nhỉ?”

“Sao không đáp lại?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Mau, về nhà hắn xem sao!”

“Lão Lục, ngươi đi với ta đuổi theo!”

Rất nhanh, trong thôn vang lên tiếng gõ chiêng ầm ĩ giống như khi có đám cháy.

Dân ở đây tuy không phải quân lính được huấn luyện bài bản, nhưng câu “một người bị hại, tất cả cùng chịu” đã ăn sâu vào xương tủy, mức độ cảnh giác vượt xa người thường, nhất là khi trước mắt là lợi ích không chính đáng càng khơi dậy sự tự phát mạnh mẽ, không cần ai dạy bảo.

“Mau! Đuổi theo bọn chúng!”

Ngoài hai người lúc đầu chạy theo, chẳng mấy chốc có người cưỡi la đuổi tới.

Nghe thấy tiếng người đuổi ngày một gần, thiếu niên mồ hôi đầm đìa, đầu óc chỉ còn vang vọng một ý niệm, quả nhiên, không thể trốn thoát!

Ngay khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng gió lướt qua sau lưng.

Thiếu nữ giấu mình giữa đống tang vật bỗng đứng lên, thân hình nhẹ nhàng nhảy xuống ngồi bên cạnh thiếu niên, một tay đoạt lấy dây cương, tay còn lại vung roi, nói: “Ngồi vững, nếu ngươi rơi xuống ta sẽ không quay lại cứu đâu.”

Xe lừa lập tức tăng tốc, lao vυ"t về phía trước.

Thiếu niên bám chặt lấy thành xe, trong tầm mắt chỉ còn thấy đuôi tóc buộc gọn của thiếu nữ tung bay, cùng với mảnh giấy tiền vàng mã dính trên vai nàng bị gió cuốn đi.

Thấy xe lừa phía trước ngày càng nhanh, đám người cưỡi la đuổi theo càng thêm sốt ruột.

“Mẹ nó... đây là xe lừa à?!”

Chạy nhanh thế này, không chỉ người mà ngay cả con lừa cũng không dám tin!

Tốc độ chênh lệch quá lớn, người phía trước còn cố tình chọn những ngõ rẽ lắt léo, sau nửa canh giờ truy đuổi cuối cùng bọn họ hoàn toàn mất dấu.

Trong thôn Chu gia, tiếng ồn ào hỗn loạn, hầu hết dân làng đã bị đánh thức lần lượt kéo đến nhà trưởng thôn.

“Nhà Lão Xuyên đầy máu!”

“Có một nữ nhân thoi thóp sống sót... sao có thể chứ!”

“Lão Tam vẫn chưa về, không lẽ thật sự để ả chạy thoát?!”

“Ta không tin! Trước giờ chưa ai có thể thoát khỏi đây mà còn sống!”

“Trưởng thôn, ngài nói phải làm sao?”

“Gấp cái gì, ra khỏi thôn Chu gia, chẳng lẽ ra khỏi được cả Hợp Châu?”

Người đàn ông khoác áo, ngồi trên ghế vẻ mặt bất mãn: “Dù không phải chuyện lớn, nhưng náo động như thế này cũng đủ phiền phức! Đợi trời sáng ta sẽ vào thành lo liệu, mỗi nhà góp mười lượng bạc, sau này đều bắt Lão Xuyên trả lại.”

Mọi người tuy không bằng lòng, than thở vài câu nhưng cũng đành tuân theo.

Người đàn bà què đang cúi đầu rót nước cho mọi người, nghe vậy khẽ mím chặt đôi môi nứt nẻ.



Thật sự đã thoát rồi sao?

Thiếu niên ngồi trên xe lừa mồ hôi lạnh chưa tan, ngơ ngẩn nhìn về phía thôn Chu gia đã sớm khuất bóng.

“Chúng ta… thật sự đã thoát rồi sao?” Thiếu niên nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng không thật của thiếu nữ, dè dặt hỏi.

Giấc mộng này, hắn đã không dám mơ từ lâu lắm rồi.

Thuở nhỏ từng mơ thấy mỗi lần tỉnh dậy, hắn đều phải lặng lẽ lau nước mắt trong đêm, trên người đầy thương tích.

Thiếu nữ mắt vẫn nhìn phía trước, lạnh lùng nói: “Còn chưa tính.”

Thiếu niên ngẩn người.

Nàng liếc nhìn quan đạo phía trước, xác định phương hướng, rồi đi về phía đông.

Trời sắp sáng, xe lừa chậm rãi dừng lại trước cổng thành.

Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn lên hai chữ "Hợp Châu" trên tường thành.

Ban đầu khi nàng nghe cặp vợ chồng kia nói, giọng của họ chính là khẩu âm vùng Hợp Châu.

Bản đồ Đại Thịnh nàng từ nhỏ đã thuộc nằm lòng, còn Hợp Châu thì nàng từng đến, vì vậy dựa vào trí nhớ, nàng đã phán đoán chính xác đường quan đạo để vào thành.

Quả nhiên, thế giới này vẫn là thế giới cũ, mọi thứ vẫn như trước, chỉ có điều nàng đã "chết đi sống lại" trong một thân thể khác mà thôi.

Qua giờ Dần, cổng thành dần dần mở ra.

Thị vệ giữ cổng ngáp dài, bắt đầu một ngày kiểm tra và canh giữ.

Bên ngoài cổng đã có khá nhiều người xếp hàng, vào giờ này phần lớn là những tiểu thương đi chợ sớm, một nam một nữ trẻ tuổi mặc trang phục bình thường, ngồi trên xe lừa chất đầy đồ tang lễ, trông cũng không hề nổi bật giữa đám đông.

Thị vệ chỉ phất tay cho qua, không kiểm tra gì trên xe.

Nghe tiếng hai gã thị vệ đùa giỡn, thiếu nữ cúi mắt.

Dù không phải thời chiến hay giai đoạn nguy cấp, việc người dân ra vào thành dưới sự cai trị của châu phủ không cần quá khắt khe, nhưng sự lơ là tắc trách của đám thị vệ như vậy đủ thấy Hợp Châu quá mức buông lỏng, hoàn toàn không có phép tắc gì.

Thật đáng trách.

Vào thành, trời đã sáng rõ.

“Mua mười cái bánh bao.” Thiếu nữ lấy ra một mảnh bạc vụn, đưa cho thiếu niên: “Ta chỉ ăn bánh bao nhân thịt.”

Thiếu niên nhìn về quán bánh bao mà nàng chỉ, cẩn thận tiến tới, hai tay dâng mảnh bạc lên, nghiêm túc nói: “Mười cái… bánh bao nhân thịt.”

“Đây!” Khi cậu đem bánh bao về trước mặt thiếu nữ, trong mắt cậu ánh lên một vẻ thần kỳ, như thể vừa hoàn thành một việc gì đó xa vời và vô cùng to tát.

Thiếu nữ cầm lấy bình nước trên xe rót ra để rửa tay, rồi cầm một cái bánh bao cắn một miếng.

Bánh bao nóng hổi, cắn vào có thể cảm nhận rõ rằng bản thân vẫn còn sống.

Chỉ những người sống mới có thể ăn cơm.

Sống, thật là tốt.

Một mạch ăn hết năm cái bánh bao, thiếu nữ nhìn thiếu niên đứng đó bất động, nghĩ ngợi một chút rồi cầm lấy một cái bánh bao, nói với hắn: “Đây là bánh bao, có thể ăn được.”

Thiếu niên ngơ ngác.

Thực ra hắn đâu phải không biết đó là bánh bao...

“Ta... ta cũng có thể ăn cùng sao?” Hắn lưỡng lự hỏi.

Đối diện với đôi mắt lúc nào cũng rụt rè sợ sệt, thiếu nữ gật đầu, đưa cái bánh bao cho hắn.

Đôi ngón tay nàng trắng mảnh, mềm mại hơn cả chiếc bánh bao trong tay, dưới ánh bình minh toát lên vẻ mềm mại dịu dàng.

Thiếu niên nhìn nàng, ngây ra một lúc lâu mới đưa tay nhận lấy.

Khi ăn bánh, thiếu nữ tranh thủ hỏi đường đến hẻm Liễu Kha.

...

“Phải nói thế nào, ngươi nhớ rõ chưa?”

Thiếu niên cố đè nén nỗi bất an, gật đầu: “Nhớ rồi.”

Trong hẻm Liễu Kha, chỉ có tổng cộng ba hộ gia đình.

Trước cổng nhà duy nhất không có bảng tên gia chủ, mà chỉ có bốn chữ "Tĩnh Phong Biệt Viện", là nơi họ tìm đến.

Thiếu niên dắt xe lừa đi đến sau viện của tòa nhà đó, khẩn trương nuốt khan một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm tiến lên gõ cửa.