Chương 4: Quà tặng sơ sài

Đúng lúc này, cánh cửa bất ngờ bị ai đó từ bên trong đẩy ra.

Cậu bé giật mình, lùi lại hai bước.

“Ngươi từ đâu đến? Đến đây làm gì?” Một người đàn ông trung niên có dáng vẻ quản sự, nhìn thấy cậu bé thì nhíu mày hỏi.

“Là cha ta bảo ta đến.” Cậu bé rụt rè trả lời.

“Cha ngươi là ai?”

“Chu... Chu Nhị Xuyên.”

Quản sự nheo mắt, cảm thấy cậu bé có chút quen thuộc: “Người làng Chu gia?”

Cậu bé vội vàng gật đầu, tiến lên đưa ra tờ giấy đặt cọc.

Quản sự nhận lấy tờ giấy, nhìn qua rồi mặt mày sa sầm quát lớn: “Các ngươi làm việc kiểu gì thế! Nói là sẽ giao hàng từ tối qua, viên ngoại nhà ta đã đợi suốt cả đêm!”

Tối qua thật vất vả tìm người đến thay tạm nhưng không làm được gì, chủ nhân vẫn cứ nghĩ mãi đến bức họa được gửi từ làng Chu Gia!

Hiện tại hắn đang nổi trận lôi đình, đập phá đồ đạc vì tức giận!

Quản sự vừa bị mắng, đang định dẫn người đến làng Chu Gia để giải quyết sự việc.

Nói rồi, hắn liếc nhìn chiếc xe lừa phía sau cậu bé.

“Ngươi... ngươi bớt giận.” Cậu bé sợ hãi nói: “Cha ta bị thương ở chân hôm qua không thể đi lại nên mới chậm trễ... Tối qua ta đã thay cha đến đây nhưng đi lạc đường, đến nơi thì cổng thành đã đóng...”

“Được rồi!” Quản sự không còn kiên nhẫn nghe cậu bé lải nhải: “Chỉ cần nói là hàng có mang đến không?”

“Đều ở trên xe.”

Quản sự liền vẫy tay ra hiệu cho vài người hầu phía sau.

Một cái túi đen lớn bị giấu trong đống đồ tang lễ.

Quản sự nhận thấy điều gì đó không ổn: “... Sao lại nặng thế này?”

Cậu bé cúi đầu lí nhí nói: “Cha ta bảo, ngoài thứ trên bức họa còn có một món tốt nữa, đặc biệt dặn ta mang đến cùng... Vì lần này cha ta không thể đích thân đến, công việc không được chu đáo, coi như tặng viên ngoại để tạ lỗi.”

Nghe vậy, quản sự cũng không nghi ngờ gì thêm, sắc mặt dịu lại.

Kẻ biết điều như vậy, lại còn có thể làm ăn lâu dài với làng Chu Gia, hắn không có lý do gì để quá hà khắc.

Hắn lấy ra một túi tiền ném cho cậu bé: “Lần sau còn đến muộn, ta sẽ không dễ nói chuyện thế này đâu.”

“Vâng, cảm ơn, cảm ơn.” Cậu bé vội vàng cúi người cảm tạ.

“Đợi đã.” Khi mấy người hầu đi ngang qua, quản sự định mở túi vải ra kiểm tra một chút.

Tim cậu bé lập tức nhảy lên.

Nhưng nút thắt của túi vải buộc rất chặt, quản sự đang loay hoay mở thì nghe tiếng gọi của vài đứa trẻ trong ngõ: “Mau lại đây, con mèo chạy tới đây rồi!”

Bọn trẻ sáng sớm đuổi bắt mèo, ồn ào vô cùng.

Nghe thấy vậy, quản sự không muốn rước thêm rắc rối, liền thúc giục bọn người hầu: “Mau khiêng vào trong.”

Dù sao cũng không phải lần đầu giao dịch, người làng Chu Gia trước giờ luôn biết điều, chưa từng dám chơi xỏ viên ngoại nhà hắn, nếu không họ sẽ phải trả giá đắt.

Thấy đám người đã trở vào trong và đóng cửa lại, cậu bé không dám nán lại lâu hơn, lập tức đánh xe lừa rời đi.

Khi xe lừa dừng lại trong ngõ, thiếu nữ vừa nãy lên tiếng đánh lạc hướng bọn người liếc nhìn và gật đầu: “Làm tốt lắm.”

“Đây!” Không biết vì được khen hay vì quá căng thẳng mà đôi mắt cậu bé sáng lên, cậu đưa túi tiền cho thiếu nữ.

Thiếu nữ một tay nhận túi tiền, tay kia vuốt đầu con lừa, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.

Trong khi đó, quản sự của biệt viện vừa dẫn đám người hầu khiêng túi vào nội viện thì một người đàn ông ngoài ba mươi, ăn mặc sang trọng từ bên trong bước ra.

Người đàn ông này mặt mày phờ phạc, mắt thâm quầng nhưng vẻ mặt đầy giận dữ, hắn đá mạnh vào quản sự: “Ta chẳng phải đã bảo ngươi đến làng Chu Gia rồi sao, sao còn ở đây lề mề! Lại đi kiếm đâu ra cái thứ hàng hạ đẳng này để lấp chỗ trống, mau đem vứt hết đi cho ta!”

Quản sự ôm bụng rêи ɾỉ một tiếng, không dám kêu đau, vội vàng nở nụ cười khom người đáp: “Công tử bớt giận! Đây chính là hàng vừa được người làng Chu Gia gửi tới... cái trên bức họa ấy mà!”

Công tử nhà hắn từ nhỏ đã có sở thích kỳ quái, không thích các cô nương ở thanh lâu, chỉ mê mẩn những thiếu nữ hiền thục, đoan trang.

Mấy ngày trước hắn nhận được bức họa từ làng Chu Gia, từ đó hồn vía như bị lấy mất, ngày đêm nhung nhớ.

Nghe thấy vậy, cơn giận của người đàn ông liền tan biến, mắt đầy vẻ hào hứng, thúc giục người hầu đưa người vào phòng hắn.

Quản sự đi theo bên cạnh, nịnh nọt nói: “Các thiếu nữ bên ngoài e là không được sạch sẽ, chi bằng để tiểu nhân sai nữ tỳ đưa xuống tắm rửa chải chuốt...”

“Để ta xem trước đã, xem có đúng là đẹp như trên bức họa không!”

Người đàn ông không thể chờ đợi thêm, thấy người hầu định đặt túi vải xuống đất hắn vội vàng nói: “Đặt lên giường đi, cẩn thận đừng làm tổn thương mỹ nhân của ta!”

Hắn tự mình bước lên bắt đầu cởi nút túi vải, càng khó mở hắn lại càng nóng lòng.

Nếu thứ tốt mà quá dễ có được thì sẽ mất đi sự hấp dẫn.

Mất rất nhiều công sức mới mở được chỉ thấy bên trong là hai cái túi vải.

Người đàn ông mở túi thứ nhất, ngay lập tức nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại, hét lên một tiếng rồi lùi lại: “Cái quái gì thế này!”

Bên trong là một người đàn bà xấu xí, miệng bị bịt kín, một con mắt bị đâm mù.

Quản sự cũng bị dọa giật mình, cố gắng bình tĩnh đáp: “Công tử bớt giận, đây chỉ là đồ tặng kèm... Ngài không thích, tiểu nhân sẽ bảo người mang ra vứt ngay!”

Cái nhà họ Chu này, làm ăn kiểu gì thế?

Dù là tặng kèm, nhưng món quà này cũng quá cẩu thả rồi!

“Mau, mau vứt ngay!”

Người đàn ông giận đến tím mặt, quản sự vội vàng ra lệnh cho người vứt người đàn bà mù đi, rồi nịnh nọt bước tới mở cái túi thứ hai, cười nói: “Công tử muốn nhìn thấy tiên nữ trong tranh, đây rồi, ngài xem đi...”

Chưa kịp nói hết câu, nụ cười của hắn đã cứng lại.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Người đàn ông mặt mày tái mét, môi run run, giận đến mức suýt ngất đi.

Nhìn vào túi, là một ông già đang cố gắng mở mắt.

Quản sự run rẩy nói: “Chuyện này... chắc chắn là có sai sót ở đâu đó!”

Trong một túi vải, làm sao lại có thể xuất hiện loại quái vật này?

Mà không chỉ một, mà là hai!

……

Trong ngõ, thiếu nữ đã tháo dây cương khỏi cổ con lừa, vỗ nhẹ vào nó: “Đi thôi.”

Thấy nàng thả con lừa đi, cậu bé vừa đi theo vừa không nhịn được hỏi: “…Tại sao lại mang bọn họ đến đó?”

“Có tiền tại sao không kiếm.” Thiếu nữ cầm túi tiền hỏi lại.

Người không buôn ta, ta không buôn người, đó là đạo lý của nàng.

Cậu bé đầy lo lắng: “Nhưng… nhưng họ sẽ sớm phát hiện ra điều bất thường.”

“Chúng ta không đến, họ cũng sẽ tìm tới. Thà tự đến điều tra trước để xác minh thật giả còn hơn.” Trong mắt thiếu nữ lộ vẻ tính toán

Về sự tồn tại của “viên ngoại” này, cặp vợ chồng kia quả thực không nói dối. Nhưng thay vì nói là không dám nói dối, có vẻ như họ cho rằng bản thân có chỗ dựa.

Một biệt viện như vậy, hành động phóng khoáng thế này, chắc chắn không phải người bình thường.

Cậu bé hiểu nhưng không hiểu lắm, nhanh chân theo sau thiếu nữ: “Vậy giờ chúng ta có thể đến quan phủ chưa?”

“Vẫn chưa thể.”

“A...” Cậu bé bối rối và lo lắng: “Vậy chúng ta đi đâu?”

“Đến rồi.” Thiếu nữ bước nhanh hơn: “Chạy thôi.“

Cậu bé còn chưa kịp hiểu chuyện gì liền bản năng mà chạy theo nàng.

Không lâu sau, phía sau vang lên giọng nói tức giận của quản sự: “Mau! Bắt thằng nhóc đó lại!”

Chạy qua một con hẻm dài, phía trước là khu phố nhộn nhịp.

Những người đuổi theo sát nút, thiếu nữ dẫn cậu bé len lỏi trong đám đông một lúc, lợi dụng một quầy diều trước mặt để che chắn rồi nhanh chóng chui vào một chiếc xe ngựa đậu bên đường.

Thiếu nữ đã xem xét kỹ, trong xe không có ai, có thể tạm thời ẩn náu.

Qua khe hở nhỏ của rèm xe, thiếu nữ thấy quản sự cùng đám người của hắn vẫn tiếp tục đuổi theo phía trước, rất nhanh đã mất hút trong đám đông.

Lúc này nàng mới từ từ thả rèm xuống.

Khi định rời đi, ánh mắt của nàng bỗng dừng lại, ánh nhìn rơi vào chiếc bàn trà trong xe.

Thiếu nữ nhìn chăm chú vào thứ trên bàn, vẻ mặt đầy bất ngờ.