Chương 3

******

Lương Thiển thầm biết ơn vì bỏ được không khí bối rối này, Lâm Tinh Thùy ngay lập tức thay đổi sắc mặt khi Lương Thiển đi vòng qua phía sau cô, bất giác trở lại diện mạo cảnh giác, không thể làm lay động. Những ngày tháng tận thế đã dạy cho cô biết thế nào là giả vờ yếu đuối, thế nào là thờ ơ, sau cái chết của ba mẹ và chị gái, cô đã từng bước trở nên mạnh mẽ hơn khi giả làm lợn ăn thịt hổ. Chỉ sau khi cô trở nên hoàn toàn mạnh mẽ, tất cả những gì còn lại chỉ là sự thờ ơ vô cảm.

Trái tim và sự tin tưởng của cô đã trao cho một người, nhưng cuối cùng chính người đó lại tự sát.

Lâm Tinh Thùy nhắm mắt lại, không bao giờ muốn nhớ đến dáng vẻ của người đó nữa, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ thờ ơ của cả người cô lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười hèn nhát. Đây là hình tượng nguyên chủ từ trước đến nay, Lâm Tinh Thùy không thích tính khí của cô ta nhất định sẽ sửa đổi, nhưng không phải bây giờ - nhất là trước khi trả thù ba người đã ức hϊếp cô vừa nãy.

Trong trí nhớ của cô, ba người đó thực sự không ít lần bắt nạt Lâm Tinh Thùy. Trước đó, váy đồng phục học sinh của Lâm Tinh Thùy đã bị một con dao rọc giấy cắt một đường khiến cô không thể đi ra khỏi nhà vệ sinh. Đành quấn phần dưới của cô bằng một chiếc áo khoác đồng phục. Nhưng khi trở về nhà, cô vừa chào bà nội thì mắng vì giáo viên gọi về nhà phê bình cô trốn tiết sau khi thấy cô mất tích.

Ra vậy, những đứa trẻ bị điểm kém đột ngột nghỉ học, không phải cũng chỉ là trốn học thôi sao?

Lâm Tinh Thùy hừ lạnh, điểm của cô ấy trước ngày tận thế không tệ, cũng không thể trải qua sự bất lực như vậy, nhưng hiện tại xem ra... có lẽ nhiều người được gọi là "học sinh dốt" cũng có sự bất lực của riêng mình.

Một lúc sau, Trưởng khoa đột ngột xuất hiện, chắc là cô Dư đã thông báo. Ông ta nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Lâm Tinh Thùy, liền đơn giản hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tinh Thùy cúi đầu mím miệng tỏ vẻ không muốn, sau đó sự việc đã được lọt ra khỏi miệng Lương Thiển. Kết hợp với những gì cô Dư nói vừa rồi, Trưởng khoa đương nhiên tin ngay, hất râu nhìn chằm chằm đầy tức giận.

Ông cũng biết ba cô gái kia luôn độc đoán và ức hϊếp các bạn học trong trường, Chủ nhiệm khoa báo cáo nhiều lần nhưng vẫn luôn bị họ chèn ép. Bởi vì một trong bọn họ có gia thế không tệ, hình phạt nặng nhất từ

trước đến nay không gì khác chính là kiểm điểm ba ngàn chữ, chưa nói đến hình phạt, ngay cả cha mẹ bọn họ cũng không thấy bóng dáng.

"Lí Điềm Điềm này quá thật!" Trưởng khoa tức giận đỏ mặt, muốn vươn tay vỗ vai Lâm Tinh Thùy, nhưng lại nhận ra đây là một nữ sinh: "Đừng lo lắng, Lâm Tinh Thùy, nhà trường sẽ xem xét xử lý vấn đề này một cách nghiêm túc."

"Thầy Trưởng khoa!" Lâm Tinh Thùy cắt ngang lời Trưởng khoa nói, sau khi quay người lại, lại lộ ra vẻ rụt rè như trước: “Chuyện này… quên đi! Nghe nói là nhà của Lí Điềm Điềm… Em không muốn gây khó dễ cho nhà trường, nghe nói lần nào bị phạt cô ta cũng sẽ trả đũa, có người bị đánh, có người bị đuổi khỏi công ty, còn gia đình em … e là... "

Nói được một nửa, Lâm Tinh Thùy quay đầu lại, nhào vào vòng tay Lương Thiển bên cạnh, thân thể có chút run rẩy: "Em không còn cha mẹ nữa. Em dựa vào bà nội già để nuôi hai anh em. Gia đình em… Gia đình em không có khả năng chống chọi khi bọn họ trả thù."

Lâm Tinh Thùy nói rõ ràng như vậy, Lương Thiển ôm lấy thân thể đang run lên, trong lòng có chút chua xót không nói nên lời. Trưởng khoa và cô giáo Dư ở bên lộ ra vẻ mặt rất khó coi, tuy lời nói của Lâm Tinh Thùy có vẻ yếu đuối nhưng đều là sự thật. Ngay cả Trưởng khoa cũng biết rằng nếu lần này ông báo cáo lại thì cuối cùng sự việc sẽ không có hồi kết, giống như Lâm Tinh Thùy nói, bọn họ chắc chắn sẽ bị trả thù.

"Vậy thì... bây giờ em về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé! Tôi sẽ xin nghỉ phép với giáo viên chủ nhiệm. Nhà trường sẽ có câu trả lời thoả đáng cho em về chuyện này." Trưởng khoa lắc đầu chán nản, tóc trên đỉnh đầu của ông lại nhiều thêm vài sợi.

Lâm Tinh Thùy yên lặng gật đầu, cúi đầu không nhìn ai.



Cô dùng lưỡi vờn lấy những chiếc răng hàm phía sau - cô đã quên "Tuân lệnh" là như thế nào, nghĩ rằng những người này thật nhàm chán. Nếu không phải vì thân thể này còn rất yếu, cô cũng không để bản thân gặp phải phiền phức.

……

Lúc rời đi, vẫn ngồi trên xe của cô giáo Dư, nhưng lần này không quay lại trường học, mà đưa Lâm Tinh Thùy về nhà trước. Lâm Tinh Thùy nhìn xuống vết thương đã được băng bó của mình, đồng thời để tâm tiếp nhận ký ức về nguyên chủ. Càng nhận, cô càng cảm thấy đau khổ, bởi vì ngay cả Lâm Tinh Thùy, người đã trải qua ngày tận thế, cũng cảm thấy những ngày tháng trước ngày tận thế của bản thân tốt hơn "cô" rất nhiều.

Trước khi thế giới bước vào ngày tận thế, Lâm Tinh Thùy sống trong một gia đình bốn người, có cha mẹ yêu thương và một người chị hết mực yêu thương, học không giỏi lắm nhưng mối quan hệ với các bạn cùng lớp tương đối hòa thuận. Sau khi bước vào thời kỳ tận thế, mẹ, cha và chị gái đã chết vì bảo vệ cô, vì vậy cô không bao giờ sống một cuộc sống như nguyên chủ ban đầu.

Cha mẹ của Lâm Tinh Thùy ở thế giới này qua đời trong một vụ tai nạn cách đây vài năm, để lại anh em Lâm Tinh Thùy và bà nội nương tựa lẫn nhau. Chỉ là bà nội cổ hủ và rất gia trưởng, thái độ của bà đối với Lâm Tinh Thùy và anh trai hoàn toàn khác nhau. Tất nhiên, Lâm Tinh Thùy đã đạt điểm cao khi còn nhỏ, anh trai thường trốn học cũng vượt qua kì thi, những lời khen ngợi hết mực của bà nội được lan truyền khắp nơi. Khi Lâm Tinh Thùy về nhà sau giờ học, cô phải bắt đầu đọc sách và làm bài tập, nếu không sẽ bị phạt và không được ăn, còn anh trai cô thường lang thang bên ngoài đến nửa đêm mới về nhà, bà nội đã ngủ say cũng sẽ dậy để hâm nóng canh và cơm cho anh trai cô.

Dần dà, Lâm Tinh Thùy đương nhiên không thích người anh trai luôn được ưu đãi về mọi thứ này.

Nhìn thấy những thứ này trong trí nhớ của mình, Lâm Tinh Thùy ôm trán khẽ thở dài.

Dù ở thế giới nào hay thời đại nào thì cũng có những gia đình gia trưởng như vậy! Rõ ràng họ là anh chị em song sinh, nhưng vì tính gia trưởng nên tình cảm hai anh em xa cách nhau.

"Cậu sao vậy? Cậu đau đầu à?"

Bên tai truyền đến một giọng nói quan tâm, Lâm Tinh Thùy nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lương Thiển, khóe miệng hơi cong lên: "Không phải, chỉ là vừa rồi tôi quá sợ hãi... Bây giờ cuối cùng cũng được thở phào nhẹ người”.

Lương Thiển sửng sốt, cô không ngờ Lâm Tinh Thùy lại phản ứng như vậy, cô chỉ có thể gật đầu tỏ ý đã biết. Cô không biết tại sao, Lâm Tinh Thùy lúc nãy là một thân sợ hãi, nhưng cô gái trước mặt cô lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, không hề mỏng manh như vừa rồi. Nghĩ đến đây, Lương Thiển lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ viển vông này.

Cô suy nghĩ nhiều rồi.

Lương Thiển tự nhủ, một lần nữa đặt tầm mắt vào cô gái trước mặt.

Lâm Tinh Thùy rất xinh đẹp, có thể thấy qua bộ đồng phục học sinh bị ướt, dáng người của cô ấy rất chuẩn, chưa tới hai mươi tuổi, vẻ đẹp này có chút gì đó hơi ngầu.



Khi xe đến ngõ nhà Lâm Tinh Thùy, cô nói cô giáo Dư thả cô ở đó là được.

Sau khi cảm ơn cô giáo Dư, Lâm Tinh Thùy quay sang Lương Thiển đang ló đầu ra khỏi cửa kính xe: "Cảm ơn cô đã cứu tôi hôm nay. Tôi sẽ mang áo khoác khi về nhà giặt rồi trả lại cho cô."

Nhìn thấy nụ cười trong veo đẫm nước mắt của Lâm Tinh Thùy, cảm giác kỳ quái lại xuất hiện trong lòng Lương Thiển, giống như một con sư tử hung ác đang giả làm một con mèo nhỏ vô hại mà trêu đùa, cho dù là bên ngoài giả bộ giống như vậy thì nhưng nguy hiểm lại lộ ra trong lòng. Nghĩ đến đây, Lương Thiển không khỏi rụt cổ lại.

Lâm Tinh Thùy nghiêng đầu, cuối cùng không nói chuyện, thản nhiên cười với Lương Thiển rồi xoay người bước về nhà.

Ya, phát hiện ra điều gì đó.

……

"Ha--!"

Lâm Tinh Thùy trở về nhà theo trí nhớ của nguyên chủ, duỗi tay chân vừa vào cửa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đã lâu không được thư thái như vậy. Nếu không phải vì vết thương đang đau ở bàn tay, cô vẫn không thể tin rằng mình đã đến một thế giới bình thường. Sau khi hít thở sâu vài hơi, cô chỉ cảm thấy không khí trong lành đến lạ thường.

Đúng vậy, so với không khí tận thế kinh tởm ám mùi xá© ŧᏂịŧ, ngay cả hít khói xe ở đây cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhảy vài cái tại chỗ, Lâm Tinh Thùy nhắm mắt lại và cảm thấy - cơ thể này quá yếu! Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là thể chất vẫn tồn tại trong cơ thể, Lâm Tinh Thùy hiển nhiên có thể cảm nhận được trong cơ thể có dòng chảy năng lượng, cho nên Lâm Tinh Thùy lúc này đảo mắt lướt qua, một cái bao tay trong phòng khách của cô. Bộ môn quyền anh này ban đầu cô được học bởi một cựu chiến binh trong những ngày tận thế, tuy không mang tính chất hung hãn nhưng đây quả thực là một cách tốt để rèn luyện thể chất. Chỉ cần đặc biệt chú ý đến bàn tay bị thương khi đấm, chuyển động sẽ không bị thương.

Sau khi thay đổi tư thế, Lâm Tinh Thùy đấm ra, cô cảm thấy mình không thể dùng sức được nữa, lúc trước cô đấm vỡ gạch trong nhà vệ sinh, có lẽ là do cô quá phấn khích nên mới có thể. Sau khi bình tĩnh lại, cô không thể tiếp tục dùng sức theo kiểu đó. Toàn bộ cú đấm yếu đến mức cô thậm chí không thể dùng hết một nửa sức, toàn thân Lâm Tinh Thùy đã ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi kiên quyết đánh một quả đấm, năng lực của Lâm Tinh Thùy đã khiến cô cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cơ thể mình, cho dù chỉ là một chút không đáng kể, nhưng vẫn là tiến bộ. Lâm Tinh Thùy, người đã trải qua những ngày tận thế, sợ nhất là đau khổ và mệt mỏi, đối với cô, không có gì quan trọng hơn khả năng tự bảo vệ mình.

Sau khi nằm trên giường, Lâm Tinh Thùy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không biết là do hôm nay quá mệt mỏi hay vì mùi ánh nắng dịu nhẹ trên giường làm cô dễ đi vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Lâm Tinh Thùy đang đọc một cuốn sách, trong đó cô nhìn thấy cuộc sống của một nữ phụ, và nữ phụ đó chính là Lâm Tinh Thùy của thế giới này.

*****