Chương 16: Nhìn Thấy

Sau khi ăn sáng xong Diệp Lưu Ly trở lại phòng ngủ. Cô ngồi trên bàn vẽ ra những bản thiết kế mới. Hôm nay cô mặc chiếc váy do chính mình thiết kế được rất nhiều người quan tâm, nếu như vậy cô sẽ thường xuyên mặc những bản thiết kế do chính mình vẽ ra nhiều hơn. Lúc này điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến Diệp Lưu Ly bất giác nở nụ cười. Cô cầm điện thoại đặt lên tại. “Alo?”

“Cô còn nhớ tôi chứ?" Là giọng của một cô gái.

“Tiểu Lâm?”

“Đúng vậy, tôi là Tiểu Lâm người hôm trước cô đã gọi điện.”

“Có chuyện gì sao?" Diệp Lưu Ly rõ ràng biết cô ấy muốn hỏi gì nhưng vẫn hỏi ngược lại cô ấy.

“Chuyện là sao cô biết sẽ có án mạng và sẽ có người đổ tội cho tôi vậy?" Tiểu Lâm bên kia hỏi,

“Nếu tôi nói tôi và cô quen nhau ở kiếp trước, chúng ta đã gặp nhau trong tù và cô đã kể cho tôi chuyện này thì cô có tin không?” Diệp Lưu Ly đứng dậy nhìn ra bên ngoài hỏi.

Bên kia không có tiếng trả lời, một lúc sau tiếng cười vang lên: “Có phải cô xem nhiều phim hành động quá không vậy? Làm gì có chuyện như vậy xảy ra chứ, đừng có đùa và tôi cũng sẽ không tin đâu.”

“Tôi biết cô sẽ không tin, còn cười nói tôi bị bệnh hoang tưởng. Nhưng đó là sự thật, cô đã kể cho tôi biết chuyện này ở kiếp trước. Không vậy tại sao tôi lại biết cô đang đánh bài và sẽ bị người ta đổ tội gϊếŧ người. Tôi ở một nơi khác, cô ở một nơi khác hoàn toàn không liên quan tới nhau, nhưng vì tôi muốn cứu nên mới giúp cô thoát khỏi tội oan thôi. Đừng suy nghĩ gì nhiều, nếu sau này có chuyện gì cần cứ gọi điện cho tôi.”

“Cô sẽ không gạt tôi đúng không?”

“Đúng vậy,” Giọng nói của Diệp Lưu Ly đầy chắc chắn.

“Cảm ơn!” Tiểu Lâm bên kia nói xong liền tắt điện thoại.

Diệp Lưu Ly nhìn tòa nhà cao trước mắt nở nụ cười. Tiểu Lâm rất thông minh chắc chắn cô ấy sẽ hiểu tại sao cô lại giúp cô ấy, và cô ấy sẽ liên hệ lại nhanh thôi. Nếu muốn trả thù cô cần một người có thể nhanh nhẹn và thông minh như cô ay.

Diệp Lưu Ly ngồi lại bàn tiếp tục vẽ những bản thiết kế của mình, cô phải hoàn thành thật nhanh mới được, nó sẽ được Diệp Mộng Thư mặc trong sự kiện tới đây.

Buổi chiều cô đi dạo quanh khách sạn thì nhìn thấy Hoắc Minh Vũ đang ngồi làm việc ở một quán cà phê. Cô cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, cũng không phải là loại gợi cảm nhưng đủ khiến người ta nhìn đắm đuối đi.

Bước vào trong cô định bước về phía hắn nhưng bị giọng nói của người phía sau chặn lại, cô quay người thì thấy người nhân viên đứng phía sau, trên tay anh đang cầm cốc cà phê có vẻ là vừa mới mua xong. Cô cười gật đầu chào, anh cũng gật đầu chào lại cô.

“Cô tới uống cà phê sao?” Người nhân viên hỏi.

“Vâng, anh cũng vậy à?" Diệp Lưu Ly cười hỏi lại.

“Đúng vậy, chúng ta ngồi cùng nhau được không?” Diệp Lưu Ly định từ chối, dù sao mục tiêu của cô cũng là Hoắc Minh Vũ nhưng cô lại đồng ý vì có kế hoạch khác.

Người nhân viên kéo ghế ra cho cô, sau đó ngồi đối diện cô. Mà lúc này cô lại ngồi đối diện Hoắc Minh Vũ, hắn làm việc rất chuyên tâm không hề để ý tới bên này.

“Cô gọi đồ uống chưa?" Người nhân viên bỗng nhiên hỏi khiến những suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên biển mất.

“Tôi chưa.”

“Vậy để tôi giúp cô.” Nói xong anh đứng đi về phía quầy, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô. “Tôi gọi giúp cô rồi, lát nữa họ sẽ đem lên.”

Diệp Lưu Ly gật đầu cười, anh ta không cần hỏi cũng biết cô uống gì sao? Người đàn ông này không hề đơn giản, thật sự không đơn giản chút nào. Chẳng lẽ anh ta biết cận cô là có mục đích?

“Anh là ai vậy?” Diệp Lưu Ly hỏi thẳng.

Người nhân viên bỗng nhiên bật cười sau đó nói: “Tôi là nhân viên ở khách sạn này.”

“Tôi không thấy giống, anh không phải nhân viên ở đây, anh rốt cuộc là ai vậy?"

“Cô thật sự muốn biết?" Người đàn ông cười hỏi.

“Đúng vậy, tôi rất tò mò về thân phận của anh.” Diệp Lưu Ly nói xong chờ câu hỏi của anh.

“Không nói cho cô biết.” Nói xong anh bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

Diệp Lưu Ly đưa mắt nhìn anh, người này ở kiếp trước cô chưa từng gặp mặt, cũng không có ấn tượng gì về anh. “Anh thật sự không nói?"

“Đúng vậy, nhất quyết không nói. Tôi sẽ chờ đợi ngày cô đoán ra tôi." Người nhân viên nói.

“Thế thì lâu lắm, tôi phải chờ tới khi nào đây?"

“Sẽ không lâu.” Người nhân viên cười nói.

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết họ của anh không? Sau này có gặp lại còn biết để xưng hô cho dễ.” Diệp Lưu Ly cười nói, nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Người nhân viên muốn im lặng đến cùng nhưng khi nhìn thấy cô cười anh lại không thể nhịn được nói: “Tôi họ Thẩm"

“Vậy tôi có thể gọi anh là anh Thẩm không?" Diệp Lưu Ly hỏi.

“Được chứ.”

Diệp Lưu Ly cười lúc này nhân viên đem đồ uống đến cho cô, còn thêm một đĩa bánh nướng là loại bánh cô thích ăn nhất. Diệp Lưu Ly đưa đôi mắt dò xét nhìn anh nhưng lại không có kết quả. Cả hai ngồi nói chuyện với nhau một lúc sau đó người nhân viên nói còn có việc nên rời đi trước.

Trên bàn lúc này còn một mình cô, đưa mắt nhìn về chiếc bàn của Hoắc Minh Vũ lại không thấy hắn, không biết rời đi từ lúc nào. Vừa rồi cô nói chuyện với người nhân viên ánh mắt của hắn rất khó chịu, cô còn thấy được hắn đang tức giận với cô.