Chương 5: Hỏi Cưới

Bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vào. Một người đàn ông cao lớn cùng với một bộ vest lịch lãm, trên môi nở nụ cười nhẹ, hắn cúi đầu chào những người lớn bên trong. Hắn vẫn như vậy, dù là kiếp trước hay kiếp này mỗi khi gặp hắn vẫn khiến con tim cô xao xuyến. Hắn chính là Hoắc Minh Vũ người chồng ở kiếp trước của cô, người đàn ông cô yêu sâu đậm, người đàn ông cô có thể hy sinh bản thân mình, rồi sau đó chọn cái chết để cắt đứt tình yêu đó.

Thật ra mọi thứ ở kiếp trước chỉ là do cô ảo tưởng, cô ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần bên cạnh một ngày nào đó hắn sẽ yêu cô, nhưng hắn vốn không yêu cô, hắn chỉ xem có như một công cụ để làm ấm giường. Ngực trái đau vô cùng, những ký ức đau thương bỗng nhiên ùa về, nếu có thể cô ước hắn cũng nhớ tất cả những nỗi đau hắn đã gây ra cho cô, nếu có thể cô ước mình sẽ cầm con dao lên và đâm chết hắn giống như cách cô tự tử trước mặt hắn ở kiếp trước. Bàn tay nắm chặt thành quyền, điều chỉnh hơi thể để bản thân không khó chịu.

Hoắc Minh Vũ kéo ghế ra ngồi đối diện với Diệp Mộng Thư, từ ánh mắt cho tới nụ cười hắn đều dành cho cô ta, đáng lẽ những thứ đó là của cô mới đúng. Ba năm trước Hoặc Minh Vũ bị ngã xuống sông suýt chết đuối cũng là cô cứu hắn, nhưng Diệp Mộng Thư lại nói là cô ta đã cứu hắn cũng kể từ đó hắn luôn đối tốt với cô ta, yêu thương và chiều chuộng cô ta, còn cô chỉ là một người dư thừa đứng bên cạnh nhìn hai người họ yêu thương nhau.

Cô thích hắn trước khi cứu hắn, là cô đơn phương hắn. Tình đơn phương chính là như vậy, biết là đau nhưng vẫn có chấp yêu, vẫn cố chấp đơn phương, cổ chấp chúc phúc cho người đó hạnh phúc, cô thật sự rất ngu ngốc.

Trên bàn nhân viên bắt đầu đem những món ăn đắt tiền tới, đều là những món cô không thích ăn. Cô thích ăn những món đơn giản như tôm rang hành, rau xào với tôm, hoặc tôm lộc. Những món đó mẹ nuôi cô nấu rất ngon, mùi vị quen thuộc đó chắc chắn sẽ không ai có thể thay thế được.

Mọi người bắt đầu ăn nhưng Diệp Lưu Ly vẫn ngồi yên không chạm đũa, thấy vậy ba Diệp hỏi: “Con sao vậy?"

“Dạ không sao ạ! Ba cứ ăn đi đừng quan tâm tới con.”

“Con không thích ăn những món này sao? Ba bảo nhân viên đổi món cho con nhé?” Ba Diệp quan tâm hỏi.

“Không cần đâu, mọi người cứ ăn đi, con ăn được mà.” Diệp Lưu Ly cúi đầu nói.

Ba Diệp cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu, Hoắc Minh Vũ đưa mắt nhìn Diệp Lưu Ly như ngầm đánh giá cô, bất chợt cô ngẩng mặt và bắt gặp khoảnh khắc đó. Người đàn ông không lẩn trốn mà nhìn thẳng vào đôi mắt cô, trong khoảnh khắc đó trái tim cô vẫn đập "thỉnh thích”. Cô muốn quay đi để trốn ánh mắt đó, nhưng đây là cơ hội để cô tiếp cận hắn nên cứ nhìn mãi không rời.

Diệp Mộng Thư đang ăn cơm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt được khoảnh khắc hai người đang nhìn nhau. Cô ta cười gặp cho Hoắc Minh Vũ một miếng thịt vào bát nói: “Anh ăn đi, đây là món anh thích nhất đấy.”

Diệp Lưu Ly chuyển ánh mắt đi chỗ khác, nhưng sau đó lại nhìn miếng thịt mà Diệp Mộng Thư gặp cho Hoắc Minh Vũ. Thì ra hắn thích nhất là món đó, vậy mà ở kiếp trước cô không biết, cô đã nấu những món hắn không thích ăn. Hoắc Minh Vũ đưa miếng thịt vào miệng môi nở nụ cười hạnh phúc.

Hai ông bà Hoắc Gia đưa mắt nhìn hai ông bà Diệp Gia, lúc này ba Hoắc nói: “Mộng Thư và Minh Vũ quen nhau cũng ba năm rồi, sắp tới đây tôi muốn để hai đứa nó kết hôn ông bà thấy thế nào?"

“Mộng Thư mới hai mốt tuổi, cưới sớm cũng không tốt.” Ba Diệp bên cạnh cười nói. Ông vừa nói xong đã bị Lâm Hoa kéo tay lại ý nhắc đừng nói bừa.

Hoắc Minh Vũ im lặng từ đầu tới cuối bỗng nhiên đứng dậy nói: “Thật ra con có ý định kết hôn với Mộng Thư từ năm ngoái, nhưng cô ấy nói bận học nên con mới dời lại. Năm nay chúng con hợp tuổi nên con muốn xin hai bác cho chúng con kết hôn với nhau. Con biết hai bác yêu thương Mộng Thư nên không muốn cô ấy đau khổ và tổn thương, nhưng hai bác yên tâm con sẽ ở bên cạnh và chăm sóc CÔ ấy."

Diệp Mộng Thư đưa mắt nhìn Hoắc Minh Vũ đầy hạnh phúc. Ba Diệp bên cạnh cũng không nói được gì chỉ im lặng, còn Lâm Hoa lại khác bà vui vẻ nói: “Được chứ, hai đứa yêu nhau cũng ba năm rồi, Mộng Thư cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Để mẹ xem lại tuổi và ngày thích hợp kết hôn sẽ báo lại với hai đứa.”

“Vâng, cảm ơn mẹ!” Hoắc Minh Vũ cười nói.

“Còn chưa kết hôn đã gọi là mẹ ngọt ngào như vậy rồi đấy, sau này kết hôn xong còn không biết ai là mẹ ruột ai là mẹ vợ đầu.” Mẹ Hoắc bên cạnh cười nói.

“Mẹ vẫn là mẹ của con, và mẹ của Mộng Thư cũng là mẹ của con mà. Con đều yêu cả hai." Giọng nói nịnh nọt của Hoắc Minh Vũ vang lên.

Thì ra khi hắn nói chuyện nhỏ nhẹ giọng nói lại hay như vậy, thế mà ở kiếp trước hắn luôn la mắng và cáu gắt với cô. Diệp Lưu Ly yên lặng ăn, không để vào mắt những chuyện đang diễn ra.

Lúc này trong người cô nóng vô cùng, cô biết là thuốc bắt đầu có tác dụng thấy Hoắc Minh Vũ vừa đứng dậy nghe điện thoại cô cũng vội chạy theo hắn ra ngoài. Diệp Mộng Thư thấy vậy cũng vội chạy nhanh ra ngoài, nhưng Diệp Lưu Ly vẫn nhanh hơn cô ta một bước vì ở kiếp trước cô biết được Hoặc Minh Vũ hiện tại đang ở đâu cho nên cô chạy thẳng tới đó. Lúc này ở ban công hắn đang nghe điện thoại giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ, có lẽ hắn chỉ nói lạnh lùng với một mình cô.