Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Hãy Buông Đôi Tay Của Em Ra

Chương 2: Đau lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Con không phải bác sĩ, tới đó làm được gì?" Trần Đình Vũ trầm giọng.

Mặc dù về lý thì Trần Đình Vũ nói vậy cũng không sai nhưng thân làm chồng, kể cả khi là chồng trên danh nghĩa thì anh vẫn nên đến xem vợ mình thế nào rồi mới đúng.

Mẹ của anh tức giận mắng:

“Thằng nhóc khốn kiếp này, nếu con không thích thì khi đó tại sao đồng ý cưới con bé làm gì hả?”

“Mẹ còn hỏi con sao?” Trần Đình Vũ nhíu chặt mày. “Người ép con cưới Hạ Linh là ba mẹ và ông nội, con không thích cuộc hôn nhân này.”

Ngay từ đầu Trần Đình Vũ đã nói với ba mẹ rằng không nên cưỡng ép anh, vậy mà họ vẫn khăng khăng một mực muốn trở thành sui gia với nhà họ Hạ!

“Con tính làm mẹ tức chết đúng không? Trước đây lúc hỏi con, con từng đồng ý rồi kia mà?”

Trần Đình Vũ thở dài, có chút không biết phải làm sao. Anh muốn cưới con gái nhà họ Hạ là đúng, khi mẹ anh nói về chuyện hôn ước anh đã rất vui mừng. Thế nhưng người anh yêu không phải Hạ Linh mà là Hạ Liên!

Dù anh và Hạ Liên chưa chính thức hẹn hò nhưng khi đó Hạ Liên từng nói yêu anh, anh tưởng rằng có thể cùng cô ấy về chung một nhà, nhân tiện hoàn thành di nguyện của ông nội. Ai biết Hạ Liên bất ngờ đổi ý và từ chối mỗi hôn sự này làm cho anh trở tay không kịp. Chung quy cũng vì ông nội đã già yếu, không biết còn sống được bao lâu nữa nên anh mới miễn cưỡng chấp nhận Hạ Linh.

Nhìn con dâu ngủ say li bì trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, bà Trần tức giận gắt lên:

“Mẹ không cần biết lý do là gì, bây giờ hai đứa đã cưới nhau rồi, vợ chồng hợp pháp, mày có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc con bé! Mày đến đây ngay cho mẹ! Con bé bệnh nặng như vậy mà mày không chú ý gì hết hả? May mắn hôm nay mẹ sang thăm nó, không thì nó chết ở xó xỉnh nào mày cũng không biết đâu đúng không?”

“Con đang bận.” Trần Đình Vũ không chờ mẹ nói thêm, anh bổ sung: “Chờ lát nữa xong việc con sẽ tới.”

“Mua cái gì ngon ngon tới cho con bé ăn, biết chưa?”

“Vâng.”

Con người Trần Đình Vũ rất kiệm lời, từ sau khi kết hôn với Hạ Linh xong thì tính tình càng trầm lắng hơn, bình thường ở nhà hai người họ cũng chẳng nói chuyện được mấy câu.

Miệng thì bảo sẽ đến thăm Hạ Linh và mua cho cô chút thức ăn nhưng Trần Đình Vũ bỗng nhận ra một điều, anh không hề biết cô thích cái gì! Cô và Hạ Liên là chị em sinh đôi, sở thích chắc sẽ giống nhau thôi?

Trần Đình Vũ lái xe rời khỏi công ty vào lúc chiều muộn, trên đường đi mua đồ còn bị mẹ gọi điện thoại hối thúc một lần.

Lúc đến nơi, sắc mặt của mẹ anh cực kỳ tệ, thậm

chí anh có ảo giác người bệnh là bà chứ không phải vợ anh.

Hạ Linh thấy Trần Đình Vũ xuất hiện cũng rất bất ngờ, hai mắt cô long lanh nhìn chằm chằm vào anh, sự vui vẻ khó giấu được hiện rõ trên mặt cô.

Trần Đình Vũ tự hỏi mỗi lần gặp anh cô cũng vui vẻ vậy sao?

“Mẹ, con tới rồi.”

Mẹ anh trừng mắt nhìn anh rồi hất cằm về phía Hạ

Linh, ý bảo anh qua đó hỏi thăm vợ một chút.

Trần Đình Vũ máy móc kéo ghế đến bên cạnh giường, sau đó hỏi:

“Nghe nói em bị ngất? Đã khỏe hơn chưa?"

“Xin lỗi, em không nghĩ là sốt nặng như vậy, bây giờ ổn rồi.” Hạ Linh mỉm cười, không muốn làm anh lo lắng, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nhưng cuối cùng lại khiến anh phải đến tận đây.

Trần Đình Vũ không hiểu nổi người phụ nữ này, tại sao hai năm qua anh đối xử với cô như người dưng xa lạ mà cô có thể chịu đựng được, hơn nữa ở trước mặt anh luôn là một người vợ hiền, chưa từng nổi giận với anh.

Nói thật, cái bóng của Hạ Liên trong lòng anh thật sự quá lớn, hai khuôn mặt của chị em họ lại giống nhau như đúc nên mỗi lần nhìn thấy Hạ Linh, anh cảm thấy rất kỳ quặc.

Trong lúc hai người nói chuyện, bà Trần mở túi cơm ra chuẩn bị lấy cho con dâu ăn thì sững sờ, bà buột miệng:

“Đình Vũ, con mua cháo hải sản làm gì, hai phần cơm cũng có tôm thì sao Hạ Linh ăn được?”

Nụ cười trên môi Hạ Linh ngay lúc ấy biến mất thật nhanh, tuy chị em họ là song thai nhưng không phải cái gì cũng giống nhau, Hạ Liên thích ăn tôm còn cô ngược lại... Cô dị ứng với tôm! Chẳng lẽ đến điều này mà Trần Đình Vũ cũng chưa hề để ý sao?

Trái tim bỗng chốc trở nên rét buốt, bàn tay giấu dưới chăn siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong da thịt cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »