Chương 6

Lưu An Hải khoanh tay ra lệnh cho kẻ xâm phạm vào văn phòng của cô để tránh cảnh công khai.

Hàn Đình Hoa rất ấn tượng với bộ sưu tập sách nghệ thuật của Lưu An Hải.

"Tại sao cậu ở đây?" cô hỏi.

"Tôi đã nói với chị là hãy mang theo hộp ăn trưa " anh nói.

Anh đặt bữa trưa trên bàn của cô. Anh mang đến cho cô những món tráng miệng yêu thích và một bình trà nóng.

"Chú Lưu đã yêu cầu bếp trưởng nấu những món ngọt yêu thích của chị", anh nói.

Cô nhìn miếng bánh sô cô la đầy mâu thuẫn.

"Cha tôi thế nào?" cô hỏi.

“Chú ấy ổn,” anh nói và ngồi xuống chiếc ghế trước bàn cô.

Anh cảm thấy Lưu Trình Hoan và Lưu An Hải thật giống nhau, họ không muốn thể hiện tình cảm thật của mình ở nơi công cộng.

Cô ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng của mình như ngồi trên ngai vàng. "Khi nào cậu rời khỏi nhà của tôi?"

Người trông trẻ không mong muốn của cô không cho cô tự do. Nếu cô phá lệnh giới nghiêm, anh đe dọa sẽ báo cáo với cha cô.

"Đó là tùy thuộc vào chú Lưu," anh nói và nhấp một ngụm trà.

"Đừng dùng cha để đe dọa tôi nữa," cô nói.

Cô đập bàn và hít thở sâu vì không muốn nhân viên nghe lén cuộc sống riêng tư của mình.

Cô chợt thấy rằng anh thích thú với cô kể từ ngày cô dẫm phải cứt chó. Tại sao anh không thể trở lại là một cậu bé không nói chuyện với cô vì cảm giác tội lỗi của Mai Phương đối với cô?

Anh đứng dậy và nhìn vào mắt cô. "Lưu An Hải, tôi đã quyết định."

Cô ngồi thẳng trên ghế để tạo khoảng cách với cơ thể anh đang cúi xuống bàn của cô.

“Tôi sẽ không nhân nhượng chị nữa,” anh nói.

Cô đứng dậy, hất ghế về phía sau. Người đàn ông trước mặt cô đã thay đổi thành người đàn ông quen thuộc trong ký ức của cô.

"Tôi chờ đợi cái ngày cậu sẽ mệt mỏi và rời đi" cô nói. "Bây giờ hãy rời khỏi đây, tôi có việc phải làm."

Elle gõ cửa phòng làm việc của Lưu An Hải và cắt ngang cuộc tranh cãi.

"An An, từ khi nào thì sở thích của cậu thay đổi vậy?" Elle nhìn Hàn Đình Hoa hỏi. "Tuy nhiên khiếu thẩm mỹ rất tốt."

"Dù vã đến mấy tôi cũng không có hứng thứ với những cậu nhóc đâu." An Hải trả lời.

"An An, cậu và chàng trai nhỏ này đang giận dỗi nhau sao?" Elle hỏi.

"Elle, cậu ấy không liên quan đến tôi-" Lưu An Hải nói.

"Tôi là Hàn Đình Hoa, chị có thể gọi tôi là Hàn Hàn," Hàn Đình Hoa nói.

"Hàn Đình Hoa ... em trai của An An?" Elle hỏi.

Lưu An Hải cho biết: “Đó không phải em trai tôi."

"Cô ấy không phải là chị gái của tôi", Hàn Đình Hoa nói.

Elle nhìn Lưu An Hải và Hàn Đình Hoa lườm nhau như hai người yêu, và hiểu được căn nguyên của tâm trạng tức tối hiếm hoi tại nơi làm việc của Lưu An Hải.

"Elle, cậu cần gì?" Lưu An Hải hỏi.

"Ồ, một người mẫu nam cho quảng cáo mà tôi muốn thực hiện vào tháng tới," Elle nói. "Tôi chưa tìm được mẫu đàn ông phù hợp. Nhưng có vẻ như anh ấy đã ở đây hôm nay."

Lưu An Hải lắc đầu với Elle.

"Hàn Hàn, cậu có muốn làm người mẫu cho công ty của An Hải không?" Elle hỏi.

“Không thể,” Lưu An Hải nói. "Cậu ấy vẫn còn một sinh viên học chưa xong."

"Thật là trùng hợp, tôi đang nghỉ học," Hàn Đình Hoa nói.

“Elle, tôi là sếp,” Lưu An Hải nói. "Tôi có tiếng nói cuối cùng. Hàn Đình Hoa không phải là hình mẫu phù hợp."

Elle nói: “An An, cậu cần phải làm gương. Nên tách công việc kinh doanh ra khỏi cuộc sống riêng tư. Hàn Hàn, cậu có muốn ký hợp đồng hôm nay không?"

Hàn Đình Hoa bắt tay Elle.

"Tôi rất vui," Hàn Đình Hoa nói.

Lưu An Hải kìm nén bực bội. Rõ ràng là Hàn Đình Hoa chấp nhận hợp đồng mẫu như một lời tuyên chiến. Anh muốn xâm chiếm mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô.