Chương 7

Lưu An Hải cảm thấy giấc mơ sống động của mình là thật. Cô mở mí mắt nặng trĩu, có người đang ôm chặt eo cô trên giường. Cô nhìn xuống cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình. Ngủ khỏa thân không có gì lạ, lạ lùng đó là cánh tay của một người đàn ông ôm eo cô, thật không đúng chỗ. Cô không thể nhìn thấy người đàn ông đang nằm sau lưng mình, nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể anh ta cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Giữa hai người không lấy một khoảng trống.

Cô nhảy ra khỏi giường và quấn chăn quanh người. Người đàn ông khỏa thân trên giường là Hàn Đình Hoa. Cô liếʍ môi khi nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh. Những dấu móng tay cào trên lưng anh khiến cô đau đầu. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Cô chạm vào môi mình, nhớ lại những nụ hôn cháy bỏng và những cái vuốt ve của anh vỗ về khắp cơ thể. Chết tiệt.

Làm thế nào để cô thoát ra khỏi mớ hỗn độn này? Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh chở cô về nhà? Tại sao cơ thể cô lại có mùi hương của sữa tắm? Anh tắm cho cô sao? Cô không tin anh sẽ lợi dụng khi cô chưa tỉnh. Nhưng tại sao trên người cô lại có nhiều dấu hôn như này? Tại sao anh lại khỏa thân ngủ trên giường với cô?

Cô đã làm mọi cách để khiến anh ghét cô. Làm thế nào mà trái tim của họ lại đâm vào nhau như thế này? Họ sẽ rơi sâu đến mức nào? Làm thế nào mà mọi việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát của cô? Cô không thể nói rằng anh đã lợi dụng cô đêm qua, bởi vì cô nhớ rõ ràng là cô đã đánh gục anh.

Hàn Đình Hoa nghe thấy tiếng lầm bầm và mở mắt. Chăn phủ kín người Lưu An Hải nhưng anh có thể nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô.

"Chào buổi sáng cô nàng mạnh bạo," anh ta trêu chọc.

"Cậu đang gọi ai là mạnh bạo?" cô hỏi.

Cô liếc nhìn vật của anh đang căng lên mà cổ họng khô khốc. "Hàn Đình Hoa, mau mặc quần áo vào."

"Quần áo nào?" anh hỏi.

Cô nhìn theo ánh mắt anh đến đống quần áo ngổn ngang với bãi nôn.

"Có vẻ như trí nhớ có chọn lọc của chị chỉ bao gồm những gì đã xảy ra giữa chúng ta ở quán rượu," anh nói. "Tôi đưa chị về. Chị đã nôn hết vào tôi, và vì tôi là người tốt bụng nên đã tắm cho chị. Tôi muốn ngủ trong phòng của mình nhưng chị không cho phép tôi rời khỏi giường chị."

Anh bỏ qua phần cô gọi tên anh trong giấc ngủ của mình một lần nữa. Làm sao anh có thể rời bỏ cô khi cô buồn bã gọi tên anh? Chỉ khi trong giấc ngủ cô mới không che giấu cảm xúc thực của mình.

Khi tỉnh táo, miệng lưỡi sắc bén của cô luôn xúc phạm anh. Tại sao cô luôn giữ khoảng cách với anh? Tại sao anh không thể rời mắt khỏi cô? Tại sao nhìn thấy cô bị đàn ông vây quanh lại khiến anh mất kiên nhẫn? Tại sao cô lại làm hỏng kế hoạch hàng năm trời của anh, để khiến cô xem anh như một người đàn ông? Anh không muốn cho cô một cơ hội nữa để đẩy mình ra khỏi anh.

Cô lùi về phía cửa sổ thì anh đột ngột bước ra khỏi giường và tiến về phía cô. Cô đưa tay lên giữa môi họ, anh vặn cổ tay cô ra sau lưng. Tại sao anh không thể quay về là một cậu bé chạy đến với Mai Phương mỗi khi cô hành hạ anh?

Ngực họ chạm nhau, anh hôn lên môi cô nhẹ nhàng và mơn trớn.

“Lưu An Hải, tối qua chị chủ động với tôi trước,” anh nói.

"Gì cơ?" cô phủ nhận.

"Tối qua chị đã uống say" anh nói. "Những người đàn ông khác sẽ không tốt đến mức tắm cho chị sau khi chị nôn ra quần áo của họ đâu. Chị nên uống ít lại trong tương lai." Anh buông cổ tay cô ra. "Tôi sẽ về phòng ngủ của mình."

Tốt bụng? Tốt bụng nào? Không có một chỗ nào trên cơ thể cô mà đêm qua anh không hôn. Cô muốn cạo trọc đầu anh.

Bên ngoài phòng ngủ, anh mỉm cười sau khi nghe những âm thanh bực bội phát ra từ miệng cô.

Hình ảnh Mark tập tễnh bước ra khỏi phòng tắm được tung lên trên các bìa tạp chí.

Lưu Trình Hoan đã gọi Lưu An Hải về nhà để nói về vụ việc với Mark.

“An Hải, cha con đang đợi ở phòng khách,” Mai Phương nói.

Lưu An Hải nghi ngờ tại sao Mai Phương lại mỉm cười nếu cha cô định dạy dỗ lên mặt cô.

Lưu An Hải bước tới phòng khách. Tại sao cha cô lại uống trà với Hàn Đình Hoa?

"Sao còn đứng đó?" Lưu Trình Hoan hỏi. "Con đã xem các bài báo mới nhất trên tạp chí chưa?"

“Vâng,” Lưu An Hải nói và ngồi trên ghế sô pha.

"Mark có làm gì tổn thương con không?" Lưu Trình Hoan hỏi.

Lưu Trình Hoan muốn gϊếŧ Mark sau khi ông nhìn thấy các tiêu đề trên tạp chí.

"Hắn có chạm vào con không?" Lưu Trình Hoan hỏi. "Nếu hắn làm vậy, ta sẽ khiến hắn phải đau khổ. Không ai có thể cứu được."

Lưu An Hải cứng họng. Cha cô đã lo lắng cho cô thay vì mắng nhiếc cô. Đó là một cảm giác lạ lẫm khi thấy ông lo lắng cho cô.

Lưu Trình Hoan không biết phải làm thế nào khi thấy con gái mình có vẻ ngạc nhiên.

“Trong tương lai, hãy tránh đến những nơi có nhiều tệ nạn,” Lưu Trình Hoan nói và hắng giọng. "Ở lại ăn tối đi. Mai Phương sáng nay đã mua nguyên liệu để làm những món ăn con yêu thích."

"An Hải, đừng nghe ông ấy", Mai Phương nói. "Sáng nay cha con đã đánh thức dì dậy sớm và kéo dì đi mua nguyên liệu để làm những món ăn con yêu thích. "

Lưu Trình Hoan đi về phòng làm việc vì xấu hổ.

"An Hải, nhìn cái lưng xấu hổ của ông ấy kìa", Mai Phương trêu chọc.

Lưu An Hải lần đầu tiên nhìn thấy cái lưng cứng ngắc của cha cô và đôi chân của ông đang vội. Đó là một khoảnh khắc ngọt ngào cay mắt. Cô quay lại và mỉm cười với Mai Phương lần đầu tiên sau hai kiếp.

Mai Phương nhận được nụ cười của Lưu An Hải sau bao năm, nước mắt lưng tròng.

"Dì... dì cần kiểm tra bữa tối," Mai Phương nói. "An Hải, đợi ở đây với Tiểu Đình. Bữa tối sẽ sớm sẵn sàng."

Lưu An Hải không thể tin được người phụ nữ mình căm ghét nhiều năm lại vô cùng cảm động sau khi nhận được nụ cười từ cô.

“Điều gì đó kì lạ đã xảy ra,” Hàn Đình Hoa nói khi nhìn Mai Phương chạy vào bếp. "Lưu An Hải chị cười với mẹ tôi. Hôm nay chị quên mang gai sao?"

"Sao cậu ở đây?" Lưu An Hải hỏi.

Lưu An Hải đã lên kế hoạch trả thù Hàn Đình Hoa, nhưng gặp lại anh sau khi tránh mặt anh kể từ đêm đó, kế hoạch trả thù của cô tan thành mây khói.

"Mẹ tôi yêu cầu tôi về nhà ăn tối", Hàn Đình Hoa nói.

Hàn Đình Hoa biết Lưu An Hải đang tránh mặt mình. Bữa tối tại Lưu gia là cơ hội để anh gặp cô.

Lưu An Hải đứng trốn trong phòng ngủ của cô, nhưng Hàn Đình Hoa đã đi theo cô lên lầu.

"Lưu An Hải, chị sợ gì vậy?" Hàn Đình Hoa hỏi.

“Không có gì”

Lưu An Hải muốn đóng cửa phòng ngủ của mình, nhưng chân của Hàn Đình Hoa đã kịp chặn lại. Cô đá vào chân anh, anh né được.

"Cậu muốn gì?" Lưu An Hải hỏi.

"Chị đang căng thẳng và sợ hãi," Hàn Đình Hoa nói. "Chị tránh mắt tôi và nắm chặt tay bất cứ khi nào chị căng thẳng và sợ hãi. "

Hàn Đình Hoa vờn lấy lọn tóc Lưu An Hải. "Chị đang chạy trốn khỏi điều gì vậy?"

“Tôi không có thời gian để nghe những lời rác rưởi."

Lưu An Hải đóng cửa phòng ngủ của mình một cách cáu bẳn. Cô ngồi sụp xuống cửa. Chạy trốn sao? Tất nhiên cô cần phải chạy khỏi Hàn Đình Hoa.

Ở phía bên kia, Hàn Đình Hoa muốn hiểu tại sao Lưu An Hải tuyên bố cô ghét anh và mẹ nuôi của anh ngay ngày đầu tiên họ gặp nhau. Nhưng nếu Lưu An Hải thật sự hận anh và mẹ nuôi của anh, thì tại sao cô không làm gì để phá bỏ cuộc hôn nhân của họ? Nhiều năm chung sống với Lưu An Hải, anh nhận ra cô chỉ biết sủa mà không biết cắn. Anh biết sau khi Lưu An Hải nhận thấy anh nhìn thấu tâm can cô, cô cố tránh xa anh. Lưu An Hải đang lo sợ điều gì? Tại sao cô lại cho anh cảm giác của một đứa trẻ đang lạc loài sợ hãi? Tại sao cô lại phủ nhận mối quan hệ mập mờ giữa họ? Anh không còn kiên nhẫn để đợi Lưu An Hải thừa nhận tình cảm giữa anh và cô.