Chương 8 (hoàn)

Hơi thở ấm áp của anh gần bên tai cô khiến Lưu An Hải run lên. Cô cố gắng thoát ra, Hàn Đình Hoa giữ chặt hơn nữa, ngăn cô chạy trốn. "Hàn Đình Hoa, cậu..."

"Suỵt. Có rất nhiều người đang theo dõi chúng ta, chị có thực sự muốn tiếp tục cựa quậy và tự biến mình thành trò đùa không?" Hàn Đình Hoa biết cô ấy tự cao như thế nào. Phát ra một tiếng cười trầm, Hàn Đình Hoa sải những bước dài trong khi giữ chặt eo cô, ép Lưu An Hải về phía sàn nhảy.

Bàn tay ôm eo cô rất mạnh khi cả hai vẫn gần gũi một cách mơ hồ, cô gần như có thể cảm nhận được những ánh nhìn kinh ngạc xung quanh họ ... rốt cuộc, anh ta đang có kế hoạch gì?

Kìm nén sự bối rối trong lòng, Lưu An Hải buộc mình phải ngước mắt lên trừng anh, giọng điệu khiển trách "Chính xác thì cậu đang định làm gì?"

"Còn chị thì sao? Định trốn tránh bao lâu nữa?" Hàn Đình Hoa ngay lập tức phản bác lại.

"Ai trốn tránh?"

".... vậy ai là người đã tránh về nhà trong mấy ngày qua?"

Lưu An Hải cứng đờ, sau đó kiêu ngạo nâng cằm. "Cậu không quản tôi, có trở về hay không là do tôi quyết định."

Hàn Đình Hoa biết cô ấy đang cố gắng lừa dối mình một cách vô tội vạ .....

"Tôi biết chị đang trốn tránh tôi, đừng phủ nhận." Anh không cho cô cơ hội để bác bỏ khi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Lưu An Hải, khi nào thì chị mới thành thật với chính mình? Sợ cái gì nữa? Càng sợ hãi, chị càng rõ ràng trong mắt tôi rằng chị-"

* Bốp * Một cái tát cắt ngang câu nói của Hàn Đình Hoa.

Đám đông hoàn toàn bị sốc, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai người.

Lưu An Hải nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Hàn Đình Hoa khi cơ thể cô run lên vì tức giận. Bỏ qua những ánh mắt đang choáng váng, cô quay lưng và rời khỏi sự kiện.

Cô bước nhanh, như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó, trong khi bàn tay nắm chặt của cô sưng lên vì đau sau cái tát anh. Cô nhắm mắt lại.

Những lời Hàn Đình Hoa nói ra chính xác là những điều cô đã giấu trong sâu thẳm trái tim. Suýt nữa khiến chiếc khóa trong tim mà cô không dám nghĩ tới, chứ đừng nói đến việc chạm vào, bật mở.

Cô ấy không muốn nghe nó, cũng không dám, và chỉ muốn trốn thoát. Đột nhiên sau lưng xuất hiện một lực mạnh khiến cô phải ngoái lại nhìn.

"Á!" Lưu An Hải thét chói tai. “Hàn Đình Hoa, cậu-” Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị ném vào trong xe một cách thô bạo. Cố gắng xuống xe, cô thấy cửa đã khóa.

"Mở cửa! Cho tôi ra ngoài!" Hàn Đình Hoa mặc kệ cô, đạp ga.

Hàn Đình Hoa lái xe trở về nơi ở của cô. Lưu An Hải đã gào hét lên cả một chặng đường, đột nhiên im lặng khi Hàn Đình Hoa nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong.

Bên trong đèn đều tắt, ngoài ánh sáng yếu ớt phát ra từ bên ngoài. Hai người họ lặng lẽ đứng trong bóng tối.

Hàn Đình Hoa đi đến quầy, rót một cốc nước, trước khi quay lại với Lưu An Hải, đưa cốc nước cho cô. "Uống đi, trước khi bị đau họng."

Lưu An Hải lấy cốc nước, đổ lên người anh và ném cái ly vào mặt anh.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng thủy tinh đập vào trán anh, tim cô như thắt lại, ngay sau đó là tiếng thủy tinh đập vào sàn nhà.

Chịu đựng cơn đau, Hàn Đình Hoa hỏi "Chị đã bớt giận chưa? Nếu chưa thì tát nốt bên này đi."

Anh hướng má phải về phía cô, Lưu An Hải tát anh thậm chí không kìm lại một chút nào, tạo thành một dấu tay khác trên mặt. Nhưng vẫn chưa đủ, khi cô thực sự lao về phía Hàn Đình Hoa, đánh và đá vào anh. Anh chịu đòn của cô, thậm chí không rút lui hay né tránh. Thậm chí không thốt ra một tiếng nào khi cơ thể anh đón nhận những đòn tấn công của cô.

Giống như Lưu An Hải đang trút hết nỗi uất hận, dồn hết sức lực vào nắm đấm để bày tỏ cơn thịnh nộ và nỗi bất bình không thể diễn tả được mà cô ấy đã trải qua! Tại sao? Tại sao anh ta lại? Tại sao anh lại ép buộc cô? Tại sao anh ta lại nói những điều đó với cô?

"Hàn Đình Hoa, đồ khốn kiếp! Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế này? Cậu không hiểu gì cả! Cậu không biết gì cả! Tại sao lại ép buộc tôi?" Cô giận dữ với anh, gầm gừ cho đến khi giọng khàn đi, rêи ɾỉ, sau đó bắt đầu đẩy anh ra. "Bỏ đi, cút đi! Tránh xa tôi ra!"

Hàn Đình Hoa không cử động, đứng vững tại chỗ khi anh nhìn chằm chằm vào cô.

Vẻ mặt đó gần như khiến Lưu An Hải phát điên. Đôi mắt ấy thật quen thuộc, hệt như người đàn ông trong ký ức của cô. Tên ngốc đó đã luôn mang biểu cảm này khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô .....

"Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy! Dừng lại! Chỉ cần đừng!" Mạnh mẽ kéo cổ áo anh, cô cắn mạnh vào vai anh. Cô cắn chặt đến mức hàm răng gần như đã ăn sâu vào da thịt anh, thậm chí không chịu buông ra khi mùi vị sắt tràn ngập trong miệng cô. Khi những giọt nước mắt nóng hổi trào ra trên mắt, cô cố gắng chịu đựng, ngăn không cho chúng rơi xuống. Như thể khóc cũng giống như thừa nhận một điều gì đó.

Cô đã luôn kháng cự, luôn từ chối thừa nhận ......

Hàn Đình Hoa vẫn giữ im lặng. Cảm giác cô run lên, lắng nghe hơi thở gấp gáp của cô, như thể cô đang cố kìm nước mắt. Cô thực sự rất bướng bỉnh, anh cho kẻ bướng bỉnh đó biết rằng có người sẵn sàng trân trọng cô, có người sẵn sàng từ bỏ tất cả để bảo vệ cô.

"Suỵt, đừng sợ. Tôi ở đây. Tôi ở đây vì em." Giọng nói của anh thật nhẹ nhàng và thật dịu dàng, như một chiếc lông vũ bao bọc lấy cô.

"Tôi sẽ không rời đi. Tôi sẽ không bỏ rơi em. Tôi ở ngay đây bên cạnh em."

Lưu An Hải mở mắt, hàng mi khẽ rung. Một lúc sau .... Một giọt nước mắt vô tình chảy xuống, hết giọt này đến giọt khác, nhỏ xuống vai Hàn Đình Hoa khiến tim anh căng thẳng.

Hàn Đình Hoa cảm thấy như thể trái tim của mình đã hoàn toàn trở nên mềm mại. Có lẽ anh đã luôn đợi giây phút này, đợi cô mở lòng khóc hơn là cố nén nước mắt dù chỉ là trong mơ.

Cô đã giấu quá nhiều bí mật trong sâu thẳm trái tim mình, trong khi anh không muốn gì hơn ngoài việc lột những bí mật đó xuống, hạ thấp cảnh giác của cô, để khi bị tổn thương cô có thể khóc cho vơi đi nỗi lòng của mình.

"Tôi thích em Lưu An Hải." Lời tỏ tình thì thầm đánh vào những vết đen tối trong trái tim của Lưu An Hải.

"Em nói là không được yêu em, nhưng đã quá muộn rồi." Từ rất lâu, rất lâu rồi ..... Từ khi ánh mắt của anh không còn có thể rời khỏi cô nữa, thì đã quá muộn. "Lưu An Hải, để tôi yêu em, được không?"

Lưu An Hải nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt chảy ra. Cô không bao giờ biết tại sao cô lại được trao cho một cơ hội khác trong cuộc đời. Cô muốn đối xử tốt hơn với cha mình, không thể quên được nỗi đau của ông khi ông đứng trước mộ cô, vậy mà ngay cả khi có cơ hội khác, cô cũng không bao giờ biết làm thế nào để thân thiết với ông. Hoặc có thể, cô chưa bao giờ từ bỏ được mối hận thù của mình đối với ông.

Trong khi đối với Hàn Đình Hoa ... cô luôn hận anh, hận việc anh đã lấy hết tình yêu của cha cô, hận cách anh và mẹ anh đã cướp mất gia đình của cô. Cô đã ghét anh đến mức cô chỉ cho rằng anh ta cũng sẽ cảm thấy như vậy. Giữa họ chỉ nên có hận thù.

Vậy mà sau khi cô mất, anh nhiều đêm liền đi lại quanh phòng cô, đêm nào cũng ôm di ảnh cô một mình, và vào ngày sinh nhật của cô anh sẽ mua một chiếc bánh nhỏ, hát chúc mừng sinh nhật, một mình nằm trên giường cô, nhìn chằm chằm vào ảnh cô cho đến khi bình minh. Ngày qua ngày, đêm này qua đêm khác .....

Cô không hiểu. Tại sao anh lại yêu cô? Sự hận thù trong lòng cô biến thành ngu dốt, vô tình phát triển thành những vết cứa lòng. Cô không muốn anh như thế này, cô không thích!

Tình yêu, cô chưa bao giờ cần một thứ như vậy!

Tình yêu khiến người ta phát điên. Nhớ lại người mẹ cuồng si của mình, người đã dành cả cuộc đời để yêu đến điên cuồng, vậy mà trước khi chết, bà đã nắm tay cô, vừa khóc vừa nói rằng đừng bao giờ tin vào tình yêu, tình yêu sẽ chỉ khiến người ta đau đớn, giống như mẹ vậy.

Cô đã nhớ lời mẹ, và chưa từng yêu ai. Nhìn xem, những gì mẹ cô ấy nói là sự thật, hãy nhìn Hàn Đình Hoa.

Chẳng phải đau khổ vì tình yêu nên anh mới buồn và đáng thương như vậy, ôm di ảnh của cô cho đến chết. Để được gì? Cô không trả lời được...

Cho dù có thêm một kiếp nữa, cô vẫn sẽ không yêu anh, cô chỉ muốn anh hận cô!

Đáng lẽ ra phải như thế này .... Anh đáng ra phải ghét cô.

Chỉ có điều, cô thực sự muốn anh ghét cô sao? Cô thực sự không muốn tình yêu của anh sao?

Lưu An Hải đang chạy trốn khỏi cái gì vậy - ngày hôm đó, anh đã hỏi cô, đôi mắt đó nhìn cô như thể chúng đã nhìn thấu cô.

Cô đang chạy trốn cái gì ... Lưu An Hải nhớ lại những giọt nước mắt anh đã rơi trước mộ cô, nhớ lại sự bất đắc dĩ và đau lòng đó.

Cô thông cảm cho sự ngu ngốc của anh, nhưng không sẵn lòng ... không sẵn lòng đáp lại anh. Từ trước đến nay cô không sẵn sàng thừa nhận rằng những gì cô cảm thấy đối với anh không phải là hận thù, vì sự hận thù trong lòng cô đã bị sự ngu ngốc của anh làm yếu mềm đi.

Cô đã gọi anh là ngu ngốc, nhưng những lời nói đó không phải là không có tình cảm, di chứng của mẹ cô đã khiến cô sợ hãi, quá sợ hãi để tin vào tình yêu. Cô huyễn hoặc tình yêu không tồn tại, buộc mình phải phủ nhận những cảnh xúc nảy nở giữa họ.

Anh yêu cô, sao cô có thể không biết? Mối quan hệ của họ từ lâu đã phát triển một cách mơ hồ, chỉ có điều cô buộc mình không biết gì.

Giống như việc cô rõ ràng có thể phớt lờ anh, vậy mà cô lại cố tình chọn cách tìm kiếm anh, bắt anh theo dõi cô, để không bao giờ quên sự tồn tại của cô.

Người đàn ông đó đã dùng sự ngu ngốc của mình để khiến cô khắc ghi anh ta trong trái tim mình, để cho dù có cơ hội khác trong cuộc sống, ngay cả với nỗi sợ hãi về tình yêu, và thậm chí với tất cả sự căm thù mà cô tự nhận, cô vẫn không thể quên được sự ngốc nghếch của anh ta, dần trở nên phụ thuộc vào tình cảm của anh nhưng không thể thừa nhận nó.

Cô chạy trốn, cô trốn tránh, cô bảo vệ mình bằng tất cả những gì cô có, nhưng cô vẫn sợ rằng anh sẽ thực sự quay lưng bước đi. Vậy mà một khi anh đến gần, cô không khỏi kinh hãi. Cho đến bây giờ, anh không ngừng tiến về phía trước, không cho phép cô trốn thoát nữa.

Trong khi cô cũng mệt mỏi vì chạy trốn. Có thể, trong lòng cô đã không còn muốn chạy nữa, đã muốn yêu và được yêu rồi.

Họ đã tra tấn lẫn nhau, một người tiến tới thì một người rút lui, tuy nhiên vẫn kiên quyết giữ lấy, không ai giữa họ muốn buông tay. Sự thật là, cô luôn lo sợ anh sẽ buông tay . Cô từng nghĩ, sở dĩ ông trời để cô sống lại cuộc đời là vì anh.

Không muốn để anh thất vọng thêm nữa, Lưu An Hải nhả hàm, còn Hàn Đình Hoa lại nở nụ cười, "Không cắn nữa sao?"

Lưu An Hải vẫn im lặng. Liếc mắt xuống, tay cô nắm lấy cổ áo anh, khẽ lay động, mùi vị của máu trong miệng gần như khiến cô thỏa mãn, trái tim cô chua xót. Tên này, chỉ để im cho cô cắn, thật sự là một tên ngốc.

"Thương tôi rồi sao?" Hàn Đình Hoa trêu chọc cô.

Lưu An Hải không đáp, chỉ đơn giản kéo anh về phía cô, trước khi ngẩng đầu lên cắn chặt môi anh, khóe mắt chảy dài - đồ ngốc, cô sẽ không chạy nữa.