Chương 14: Vậy đó

Con người thực sự là một sinh vật tuyệt vời

Trước đây, sự nhiệt tình quá mức của Lâm Chí Bạch đã khiến Tần Như Nguyệt cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng một ngày, Lâm Chí Bạch mất đi sự nhiệt tình đó, nàng lại cảm thấy rất khó chịu.

Mấy ngày nay cô ngủ không ngon giấc, khi nhắm mắt lại, cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chí Bạch khi đối mặt với cô.

“Nguyệt Nguyệt, tôi nghĩ cậu ấy đã thực sự rất buồn.”

“Tôi nghe nói con trai có lòng tự trọng rất cao.”

“Lâm chí bạch đẹp trai, học tập cũng tốt.”

“Cậu từ chối lời tỏ tình của cậu ấy. Chắc Lâm Chí Bạch nghĩ cậu không thích mình.”

“Có lẽ là vậy.”

Nhưng Tần Như Nguyệt nghe xong không khỏi lẩm bẩm:

“Ai nói tôi không thích cậu ấy chứ?”

“Vì cậu đã từ chối mà.”

“Tôi…”

Tần Như Nguyệt rất khó chịu, không biết trả lời thế nào.

trên thực tế, cô rất vui khi Lâm Chí Bạch tỏ tình cô, nhưng khi nghĩ tới lời khuyên của mẹ, cô lại không cho Lâm Chí Bạch một câu trả lời tích cực.

Cô sinh ra trong một gia đình giàu có, khác với các gia đình bình thường là nam lãnh đạo bên ngoài còn nữ sẽ phụ trách việc trong nhà. Mẹ của Tần Như Nguyệt là người có thu nhập cao nhất trong nhà, còn quản lý hàng trăm nhân viên.

Nên bà đã nuôi nấng Tần Như Nguyệt như một công chúa từ khi còn nhỏ.

Làm mẹ, bà đương nhiên không muốn sau này con gái của mình có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Trương Tuệ Linh biết con gái mình và Lâm Chí Bạch rất thân thiết. Tuy bà không phản đối nhưng bà thường xuyên cảnh cáo con gái làm bạn với Lâm Chí Bạch thì được, nhưng không được yêu.

Sau khi Lâm Chí Bạch gặp tai nạn, những lời này ngày càng thường xuyên hơn.

Trên thực tế, điều này không có gì sai.

Người mẹ xem xét vấn đề từ một góc độ khác với con gái mình.

Theo Trần Như Nguyệt, chỉ là gia đình Lâm Chí Bạch nghèo và cha mẹ cậu lần lượt qua đời.

Nếu sau này, con gái bà thật sự ở bên cậu ấy, liệu cuộc sống của cô có hạnh phúc không?

Chẳng lẽ phải phụ thuộc vào nhà vợ để kiếm tìm sự trợ giúp.

Liệu cuộc hôn nhân sai sót này có thể kéo dài lâu hay không trở nên tệ hơn không?

Mặc dù Lâm Chí Bạch có thể trở nên giàu có trong tương lai nhưng Trương Tuệ Linh không muốn đánh cược với hạnh phúc của con gái mình.

Con gái nhỏ nhất thời bị tình yêu mê hoặc là chuyện bình thường, nhưng mẹ thì tuyệt đối không được phép sai sót.

Kinh nghiệm của những người đã từng ở độ tuổi đó, bà biết rằng chỉ tình yêu thôi chắc chắn là chưa đủ.

Tần Như Nguyệt đã nghe lời mẹ từ khi còn nhỏ, vì vậy cô rất do dự khi Lâm Chí Bạch thổ lộ tình cảm của mình với cô, và để rồi phải nói ra câu: “Tôi chưa muốn yêu.”

Cô không biết phải trả lời như thế nào.

Dù sao, nó cũng giúp cô thoát ra khỏi sự lo lắng.

Chắc chắn sau này sẽ tìm được cách thuyết phục được mẹ.



Im lặng hồi lâu, Hạ Đình cận thận hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, lát nữa chúng ta đi tìm Lâm Chí Bạch nhé?”

“Không phải chúng ta đã đồng ý đi du lịch tốt nghiệp cùng nhau sao? Hãy cùng cậu ấy bàn bạc xem lúc nào thì xuất phát.”

Nghe thấy xong đôi mắt long lanh của Tần Như Nguyệt chợt lóe lên tia sáng, cô ăn bữa sáng trong bắt sau vài phút, xách túi xách và cùng Hạ Đình bước ra khỏi phòng.

—---------

—-----------

Chạy bộ buổi sáng xong, cậu trở về căn hộ, người đầy mồ hôi, Lâm Chí Bạch đang chuẩn bị đi tắm.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên.

Nhìn ID người gọi, Lâm Chí Bạch do dự một lát, cuối cùng cũng trả lời cuộc gọi.

“Lợn béo, cậu đang ngủ à? Đình Đình và tôi gõ cửa nhà đã lâu, nhưng không có người đáp lại.”

“Tôi không có ở nhà, có chuyện gì à?”

“Ừ, cậu không có ở nhà, vậy cậu ở đâu? Tôi muốn đi chơi với cậu.”

“Có vấn đề gì không?”

Nghe giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Chí Bạch lặp lại lần nữa.

“Không phải trước đó chúng ta đã nói là sẽ đi du lịch cùng nhau sau khi tốt nghiệp sao? Hai mươi ngày nữa là khai giảng rồi. Tôi ,muốn hỏi cậu khi nào sẽ khởi hành.”

“Chuyến đi du lịch?”

Lâm Chí Bạch dừng lại một lúc, sau đó suy nghĩ một chút.

Kiếp trước cậu từng cùng Tần Như Nguyệt thảo luận về chuyến đi tốt nghiệp.

Lúc đầu bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, nhưng vào đêm trước khi khởi hành, Tần Như Nguyệt đột nhiên lại nói rằng cô có việc phải làm nên không thể đi được.

Lâm Chí Bạch lúc đó không quân tâm.

Bây giờ cũng vậy.

“Ồ, tôi không đi, cậu và Hạ Đình có thể đi. Tôi còn có việc phải làm, nếu không còn chuyện gì nữa…”

“Chí Bạch, cậu sao vậy.”

“Cậu gần đây đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, cảm giác thật kỳ lạ”

“Tôi có chút sợ hãi…”

Giọng nói có chút nức nở của cô gái vang lên trong điện thoại, Lâm Chí Bạch không khỏi thờ dài trong lòng.

Sau nhiều lần suy nghĩ, cậu quyết định nói rõ ràng hơn.

Nếu không cứ tiếp tục đấu tranh như thế này chẳng có ích lợi gì.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đều đã lớn rồi không còn trẻ con như lúc trước nữa.”

“Tôi thừa nhận trước đây đã thích cậu, nhưng sau đó tôi nghĩ lại rõ ràng. Khi còn thiếu niên, tôi không biết mình có thực sự thích cậu hay không. Hai chúng ta cơ bản là hai đường thẳng song song không thể có điểm giao nhau.”

“Nếu trước đây tôi đã gây ra rắc rối cho cậu, thì bây giờ tôi muốn nói lời xin lỗi.”

“Cậu rất xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người xuất sắc theo đuổi. Tôi cũng chúc cậu tìm được một người bạn trai chu đáo. Dù sao chúng ta từ nhỏ đã là bạn tốt, mà đã là bạn bè nên chúc phúc cho nhau.”

“Nhân tiện, hiện tại tôi đang ở Tô Châu, có lẽ sẽ không quay lại Tây Thành nữa, cậu không cần đến nhà tôi tìm tôi nữa.”

Sau khi gọi điện thoại xong Lâm Chí Bạch đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Dường như tất cả những nút thắt trong lòng vốn bị trói buộc nhiều năm đều được mở ra tại thời điểm này, cả người trở nên tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều.

“Chí Bạch…Tôi…”

“Được rồi, tôi đang còn có việc khác nên cúp máy đây. Chúc bạn một ngày tốt lành.”

Không đợi cô trả lời, Lâm Chí Bạch buông điện thoại xuống, thong thả đi vào nhà tắm ngân nga một giai điệu.

—--------------------

—------------------------

Vườn Lạc Hiệp

Cô gái đứng ngơ ngác trước một ngôi nhà cổ.

Cô lắng nghe tiếng bíp bận phát ra từ máy cô.

Cô đứng ở cửa im lặng hồi lâu.

Cô nhìn dòng chữ “lười biếng”viết trên màn hình điện thoại di động, sau đó nhớ lại những gì Lâm Chí Bạch vừa nói với cô, trái tim cô như bị một bàn tay to lớn siets chặt trong giây lát. Cô không khỏi cảm thấy trong lòng đau xót, cô ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối khóc.

Hạ Đình một bên nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt trở nên cực kỳ phức tạp.

“Đây là?”

“Chia tay?”

Trong lúc nhất thời, Hạ Đình không bết phải làm thế nào để an ủi người bạn thân nhất của mình.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cô gái lau nước mắt, ngẩng đầu lên và nghẹn ngào.

“Đình Đình, ngày mai chúng ta đi du lịch nhé?”

“A, cậu vẫn đi à?”

“Đúng, chúng ta đi Tô Châu đi.”

“Tô Châu? không phải cậu quyết định đi Thanh Đảo sao?”

“Chúng ta đến Tô Châu trước, sau đó đến Thanh Đảo sau, tôi chưa từng đến Tô Châu.”

Khi cô nói, trên khuôn mặt của Tần Như Nguyệt hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười gượng ép đó dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.”

Chỉ hành động này thôi đã khiến Tần Như Nguyệt lại rơi nước mắt.

“Đình Đình, tôi sợ quá…”

(Nhớ để lại bình luận nhé, nếu không sẽ tưởng mình đang chơi solo đấy (T_T))

(Đây là một câu chuyện tình yêu rất ngọt ngào.)