Chương 2: Ánh Trăng Trắng

Thực sự thì vẫn có chút tiếc nuối.

Điều đáng tiếc không phải là anh và Tần Như Nguyệt chưa đạt được thành công.

Mà tôi tiếc rằng cả những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi chỉ bị cỏ trống sau khi bỏ lại Tần Như Nguyệt.

—-----

—-----

Những cây cỏ voi già hai bên đường xào xạc.

Thu hồi suy nghĩ trên trời, Lâm Chí Bạch đỗ xe đạp ở bãi đỗ xe bên ngoài sân vận động, quay lại mỉm cười.

“Đó là quá khứ.”

“Đó là quá khứ?”

Lưu Bình sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt có chút kỳ quái.

[Điều gì đã trôi qua?]

[Tại sao một ngày không thấy hắn, tên này ngày càng ngày khó hiểu]

Phải chăng đây là di chứng của việc bị từ chối?

Lưu Bình lẩm bẩm: “Chơi xong nên tìm cho anh trai mình một nơi thư giãn”

Suy cho cùng, những cô gái hồn nhiên đó làm sao có thể biết quan tâm người khác như các cô kỹ thuật viên được.

………….

Khi mặt trời lặn, sân tập đã chật kín những người đam mê bóng rổ đã luyện tập được hai năm rưỡi, họ mặc quần áo yếm và đổ mồ hôi thoải mái dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Rất nhiều người đều là gương mặt quen thuộc của Lâm Chí Bạch, nhưng trí nhớ của anh đã quá lâu nên không thể kể tên phần lớn trong số họ.

Nhưng điều này không ngăn cản được Lưu Bình kéo anh vào.

Sau hơn một giờ chơi bóng rổ hăng say, Lâm Chí Bạch và Lưu Bình ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài ngoài sân nghỉ ngơi.

Một chai Coca được đưa tới, Lưu BÌnh và Lâm Chí Bạch sờ vai, sau đó nháy mắt.

“Này, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến một nơi tốt.”

“Ông đây cam đoan, sau khi đi qua đó, cậu sẽ quên hết Tần Như Nguyệt”

Nhìn vẻ mặt dâʍ đãиɠ trên mặt bạn thân, Lâm Chí Bạch vẫn không biết nới anh ta đang nói là nơi nào.

Trước kia Lâm Chí Bạch có lẽ đã nói hắn sẽ không đến những nơi như thế này.

Nhưng đối với anh, người từ lâu đã quen với việc nhìn thấy đur loại lãng mạn, điều này quá trẻ con.

Chủ động, dè dặt, hoang dã, táo bạo,... Lâm Chí Bạch đã nhìn thấy quá nhiều.

Khi anh trở nên nổi tiếng và tích luỹ được nhiều của cải, đủ loại phụ nữ xinh đẹp đổ xô đến anh như thể họ không cần tiền.

Dù là một đêm vui vẻ.

“Quên đi, sau này sẽ có cơ hội”

Lâm Chí Bạch cười khẽ,. lặng lẽ uống lon Coca trong tay.

Chất lỏng lạnh lẽo từ miệng chảy vào phổi khiến anh ợ hơi thoải mái.

Ngay lúc anh đứng dậy chuẩn bị quay lại, ánh mắt anh đang lặng lẽ bị một bóng người cách đó không xa hấp dẫn.

Bên ngoài sân bóng rổ là một công trường đang xây dựng.

Lúc này trời đã xế chiều, một cô gái cao lớn đội mũ bảo hiểm đang cặm cụi khuân gạch đá.

Vì khoảng cách không xa nên Lâm Chí Bạch có thể nhìn thấy rõ bóng lưng ướt đẫm mồ hôi của cô gái.

Cô ấy rất cao nhưng lại rất gầy, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng.

Nhìn cô gái đó Lâm Chí Bạch không khỏi có cảm giác quen thuộc.

Lúc này Lưu Bình cũng nhìn theo ánh mắt của Lâm Chí Bạch, kinh ngạc nói.

“Đây không phải là Triệu Thiền Nghị sao?”

“Tại sao cô ấy lại làm việc ở đây?”

“Triệu Thiền Nghị?’

Lâm Chí Bạch bỗng nhiên nhớ tới các bạn cùng lớp ở lớp tiếp theo.

Cô ấy có ngoại hình giống như Tần Như Nguyệt, một khi nhìn vào cô ấy khó có thể quên được.

Nhưng cô ấy khác với Tần Như Nguyệt - người đi đâu cũng giống như một nàng công chúa.

Tính cách của Triệu Thiền Nghị rất lạnh lùng, có lẽ miêu tả cô là người người thu mình có vẻ thích hợp hơn.

Trong suốt ba năm cấp ba, Lâm Chí Bạch hầu như không nghe thấy cô nói chuyện, cũng ít khi xuất hiện ở nơi đông người.

Nếu không phải nàng xinh đẹp như vậy, lúc đó Lâm Chí Bạch chỉ để mắt đến Tân Như Nguyệt, căn bản sẽ không có chút ấn tượng nào.

“Không ngờ lại gặp cô ấy ở đây. Cậu theo chương trình vừa học vừa làm à?”

Khẽ thở dài Lưu Bình quay đầu nhìn Lâm Chí Bạch hỏi.

“Muốn chào hỏi không?”

Lâm Chí Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói.

“Quên đi, trong tình huống này tốt nhất đừng quấy rầy cô ấy, để tránh xấu hổ.”

“Và chúng ta không biết rõ về cô ấy”

Nói xong, Lâm Chí Bạch ném chai Coca cho ông già đang nhặt rác cách đó không xa, quay người đi về phía bãi đậu xe.

—--------

—-----

“Tôi đã trở lại.”

Một tô bún trong và một đống dưa chua.

Đây là bữa tối của Lâm Chí Bạch.

Nó không giàu có nhưng ấm áp.

Lúc này vầng trăng sáng trên cửa sổ đã lặng lẽ trèo lên cành cây.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Chí Bạch lặng lẽ ăn bữa tối.

Hiện giờ tâm trạng anh rất bình yên.

Kể từ khi Ông trời đưa anh trở lại năm 2014, Lâm Chí Bạch không có tâm lý đón nhận mọi thứ khi chúng đến.

Để dành lại cuộc sống mới, bạn luôn phải bù đắp những tiếc nuối từ kiếp trước.

Có lẽ bản thân điều này là một hình thức tự chuộc lỗi.

Có một tình yêu đẹp ở trường đại học, và sau khi tốt nghiệp tìm được một người vợ dịu dàng, đảm đang…

Miễn là có đủ tiền.

Trước đây Lâm Chí Bạch cho rằng tiền rất quan trọng, nhưng sau khi có được tất cả, anh mới nhận ra rằng có một gia đình và luôn ở bên cạnh mới là điều quan trọng nhất.

Ăn xong, Lâm Chí Bạch trở về phòng ngủ.

Tôi vừa nằm xuống giường thì điện thoại rung lên.

[ Tần Như Nguyệt: ngày mai chúng ta đi mua sắm nhé, Đình Đình nói với tớ rằng ở Lạc Hà Vườn có một quán trà sữa mới, nghe nói rất ngon. ]

Nhìn tin nhắn từ hình nền đại diện anime trên màn hình điện thoại, Lâm Chí Bạch im lặng.

Nếu là trước đây, lẽ ra tôi đã hào hứng đồng ý rồi, đồng thời không khỏi mơ mộng về buổi hẹn hò với cô ấy vào ngày mai.

Nhưng nghĩ lại những trải nghiệm của tôi trong những năm qua…

Phù~~~

Dường như sâu bên trong không hề có sự tức giận hay cảm xúc trả thù.

Một lúc lâu, Lâm Chí Bạch mới trả lời.

[ Lâm Chí Bạch: Không, cậu cứ đi ngày mai tôi có việc phải làm. ]

[ Tần Như Nguyệt: Hừ, chuyện gì quan trọng hơn việc đi mua sắm với tôi? ]

[ Tần Như Nguyệt: Hôm qua tôi từ chối anh không vui sao? Rất tiếc, hiện tại tôi không có ý nghĩ yêu đương, Chí Bạch, anh là nhất. ]

[ Lâm Chí Bạch: Hôm qua tôi hơi bối rối, nói bậy bạ, cậu đừng để trong lòng. ]

[ Lâm Chí Bạch: Được rồi, muộn rồi, tôi đi ngủ đây, chúc cậu ngày mai vui vẻ. ]

Trả lời hai câu này Lâm Chí Bạch tắt tiếng di động, đặt ở đầu giường, không để ý tới.

Phòng ngủ rất mát mẻ.

Một lát sau, Lâm Chí Bạch rơi vào mộng đẹp.

—-----

—-----

Đêm đang mờ dần.

Trong khu dân cư cao cấp.

Cô gái xinh đẹp trong bộ đồ ngủ màu hồng đang nằm trên giường, nhìn màn hình điện thoại không có tiếng trả lời, miệng chậm rãi bĩu môi.

“Hừ, keo kiệt, người thật sự không để ý tới ta.”

Một lúc sau, cô gọi điện cho người bạn thân nhất của mình.

“Tinh tinh, Chí Bạch đang phớt lờ tôi.”

“À, tại sao? anh ấy có tức giận sau khi tỏ tình với bạn bị từ chối hay không?”

“Con trai muốn giữ thể diện, nếu như anh ấy ấy đối xử tốt với cậu như vậy, hai ngày nữa anh ấy nhất định sẽ quay lại dỗ dành cậu.”

Tần Như Nguyệt nghĩ như vậy.

Có những lúc trước đây cô và Lâm Chú Bạch có mâu thuẫn, nhưng trong vòng hai ngày Lâm Chí Bạch sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng cô bằng đủ loại đồ ăn ngon.

Tôi tin lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Người được ưu ái luôn tự tin.

Nghĩ tới đây, Tần Như Nguyệt cùng bạn thân tán gẫu về chuyện ngày mai.

…………………

Sáng hôm sau.

Tắm rửa xong, nhiệt độ bên ngoài còn chưa tăng lên, Lâm Chí Bạch mặc áo vest rời khỏi nhà.

Đến gần cửa anh quay đầu lại khẽ lẩm bẩm.

“Tôi sẽ ra ngoài.”