Chương 37: Đào mộ (A)

Edit: OnlyU

“Thì ra còn có đường khác đến nghĩa trang trước.” Cao Yến dời tầm mắt, nhìn Chử Toái Bích nói: “Có lẽ họ hỏi được từ quỷ quái trong biệt thự.”

Cô gái tóc bím và Asuro chỉ nói cho người chơi biết một con đường đi đến nghĩa trang, con đường này phải đi qua rừng chuối tây, trong rừng có quỷ, người chơi bị cản trở.

Mà hai người Nhật kia xuất phát muộn hơn, trên đường không gặp nhau, chứng tỏ còn có con đường khác.

Chử Toái Bích gật đầu: “Dây thừng bị họ lấy đi rồi.”

“Không biết dây thừng có tác dụng gì.”

Chử Toái Bích không cách nào trả lời.

Cao Yến cũng không hy vọng có thể biết đáp án ngay lập tức, cậu ngẩng đầu nhìn thân cây, sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Buổi sáng, hai chị em đi học ngang nghĩa trang, người chị mất tích. Hoàng hôn, em gái treo cổ trên cây lệch tán… Hai người đi học? Trường học ở thị trấn, nhất định phải đi ngang qua nghĩa trang.”

Cậu dừng trong chốc lát rồi lắc đầu, thu hồi suy nghĩa bay xa: “Không liên quan nhiều đến trường học.”

Chử Toái Bích hỏi: “Người chị mất tích lúc nào?”

Cậu không hiểu rõ ý hắn: “Hả?”

“Sáng sớm đến trường, hay trong khoảng thời gian cả ngày, không có gì chắc chắn về thời gian cô chị mất tích. Lúc em gái treo cổ trên cây là hoàng hôn cùng ngày cô chị mất tích hay là hoàng hôn mấy ngày sau?”

Chử Toái Bích nói tiếp: “Mạt gỗ đầy đất chỉ ra hai manh mối là “loại bỏ” và “mưu sát”, thế nên bây giờ có thể suy đoán một chuyện, giữa hai chị em sinh đôi tồn tại quan hệ cạnh tranh, quan hệ này làm họ loại bỏ lẫn nhau, đến khi chỉ còn một người sóng sót. Để sóng sót, cô em cố mưu sát người chị, nhưng có khả năng giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chị mất tích. Sau đó không lâu, cô em treo cổ trên cây xiêu vẹo, nguyên nhân cái chết là bị gϊếŧ.”

Cao Yến hỏi: “Hay là cô chị không chết, cô ta quay về báo thù?”

“Đó cũng là một trong những khả năng.”

Cao Yến lại nói: “Cô gái tóc bím cho rằng người em bị mưu sát, có tin được không?”

Trong trò “Mạt gỗ đầy đất”, người lùn bị mù chết vì bị mưu sát, nhưng thật ra là thuộc về trường hợp bị lừa tự sát. Huống hồ câu trả lời của cô gái tóc bím thiên về chủ quan, nếu như cô ta nói cô em tử vong do bị gϊếŧ, vậy coi như gạt người chơi.

Chử Toái Bích nói: “Anh nghĩ có thể tin.”

“Tại sao?”

Hắn suy tư trong chốc lát rồi đáp: “Không biết em có nghe qua lời giải thích về quan hệ cạnh tranh giữa các cặp sinh đôi chưa?”

“Ví dụ như?”

“Ngươi chết ta sống.”

Cao Yến ngẩn ra, sau đó cau mày nói: “Em có nghe qua, có vài cặp song sinh không hiểu sao lại cạnh tranh nhau, họ căm thù, chống đối và nỗ lực gϊếŧ chết đối phương. Nhưng họ không hận đối phương, trái lại còn rất yêu thương nhau, nhưng không cách nào cùng tồn tại.”

Có lời giải thích, kỳ thật đa số các cặp sinh đôi đều có du͙© vọиɠ cắn nuốt nhau, bọn họ cho rằng cơ thể hoàn mỹ không đại biểu linh hồn hoàn chỉnh. Sinh đôi phân chia nửa linh hồn của họ, làm họ thường mất hồn mất vía.

Trừ phi chị em sinh đôi hoặc anh em tử vong, một nửa linh hồn còn lại mới trở về, lúc đó họ mới có thể an tâm.

Một vài số liệu thống kê chỉ rõ, ở giai đoạn phôi thai, cặp sinh đôi đã bắt đầu cạnh tranh, cũng gϊếŧ chết anh chị em của mình, cắn nuốt phôi thai để bản thân sống sót.

Chử Toái Bích nói tiếp: “Ở Đức có một cặp chị em sinh đôi, quan hệ lúc nhỏ rất tốt, yêu thương nhau, chỉ trò chuyện với nhau, thậm chí tạo ra ngôn ngữ riêng trao đổi với nhau. Nhưng khi lớn lên, hai người từ từ sinh ra tính cạnh tranh, căm thù nhau, tổn thương nhau, không nói không cười, tránh né đám đông, cho đến khi người em gϊếŧ chết người chị, cô em mới khôi phục giống một người bình thường.”

Hai chị em này dựa vào nhau, lại hận không thể gϊếŧ chết đối phương.

Khi hai người còn sống, không ai rời bỏ người còn lại, nhưng họ cố gϊếŧ nhau mấy lần. Mà lần cuối cùng, cô em đã gϊếŧ được chị, thoát khỏi người chị song sinh đồng thời tìm được tự do.

Sau đó, cô khôi phục cuộc sống của người bình thường.

Người ngoài không hiểu loại quan hệ giữa hai người, Cao Yến cũng không hiểu, cậu chỉ biết giữa hai chị em sinh đôi có tồn tại quan hệ cạnh tranh, vừa yêu vừa căm thù nhau.

Cao Yến lên tiếng: “Ý anh nói là cặp chị em sinh đôi trong vụ này có thể cũng là quan hệ giống vậy, thế nên cô gái tóc bím nói hai chị em rất yêu thương nhau kỳ thật không nói dối, cũng không phải là suy nghĩ chủ quan, mà là tình cảm giữa cặp song sinh rất tốt, nhưng không đại biểu không có cạnh tranh.”

Cao Yến nghĩ khả năng này rất cao, thế nên tạm thời bổ sung vào phạm vi đáp án, chờ tìm thêm vài manh mối nhỏ sẽ bổ sung bối cảnh hoàn chỉnh.

Lúc này Chử Toái Bích đã tháo mấy cái túi da khác trên cây ném xuống đất, từ từ chồng chất đến khoảng 50, 60 túi.

Cao Yến: “… Hơi nhiều.”

Ba cái túi vừa mở lúc nãy chứa hồ lô, Thập Giá bằng bạc và búp bê Nga. Nếu mỗi túi đều là đồ đạc của những người chơi trước lưu lại, vậy màn này lưu lại ít nhất hơn trăm người chơi.

Những người đến được màn thăng cấp đều có chút bản lĩnh, thế mà có hơn 100 người lưu lại sân chơi, đủ thấy màn này nguy hiểm đáng sợ đến cỡ nào.

Chử Toái Bích mở túi da thuộc, bên trong có các loại vật phẩm như pháp linh, Kim chương chử, tràng hạt, còn có Gohei, Thần Nhạc Linh.Xin Nghe Lời Thần Linh - Chương 37: Đào mộ (A)*Tràng hạtXin Nghe Lời Thần Linh - Chương 37: Đào mộ (A)*Thần Nhạc LinhXin Nghe Lời Thần Linh - Chương 37: Đào mộ (A)*Pháp linhXin Nghe Lời Thần Linh - Chương 37: Đào mộ (A)*Kim cương chử hay chùy kim cương (tiếng Phạn: वज्र – vajra) là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đặc biệt, nó là biểu tượng của Kim cương thừa. Theo ngôn ngữ Tây Tạng thì nó có tên là dorje (Wylie: rdo-rje; ZWPY: dojê ), cũng là một cái tên nam giới ở Tây Tạng và Bhutan. Dorje cũng có nghĩa là một cái vương trượng nhỏ được các vị lạt-ma Tây Tạng cầm ở bên tay phải trong các buổi lễ tôn giáo. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét (tiếng Anh: diamond thunderbolt). Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh. https://vi.wikipedia.org/wiki/Kim_c%C6%B0%C6%A1ng_ch%E1%BB%ADXin Nghe Lời Thần Linh - Chương 37: Đào mộ (A)Xin Nghe Lời Thần Linh - Chương 37: Đào mộ (A)*Gohei (ngự tệ) là một chiếc đũa mảnh dẻ bằng gỗ không sơn với hai tua giấy dài cột thắt vào hai phía đối diện của nó.

“Đồ đạc của Phật tăng và Miko .” Cao Yến ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lật lật mấy món đồ dưới đất.

Pháp linh và Kim cương chử là dụng cụ Phật tăng dùng để trừ tà, còn Gohei, Thần Nhạc Linh là vật mà Miko tế tự thường dùng. Nói cách khác, những người từng vào sân chơi này có Phật tăng và Miko.

“Trong hai người chơi Nhật Bản vừa rồi, cô gái đó cũng là Miko.”

Cô gái tóc đen dài kia là Miko, người đàn ông cao lớn hẳn là thủ vệ của cô.

“Trong nhà còn một nhóm Phật tăng, trong đội chúng ta cũng có Đạo sĩ. Cảm thấy thân phận người chơi trước có chút trùng hợp với chúng ta lần này.”

Trùng hợp khiến người ta không thích nổi.

Chử Toái Bích yên lặng nghe Cao Yến phân tích, nhưng không mở các túi da còn lại nữa mà đứng dậy nhìn nghĩa trang vắng lặng chờ nhóm Tạ Tam Thu đến, đồng thời nói với Cao Yến: “Chờ mọi người đến, chúng ta đào mộ.”

Cậu nhướng mày: “Không có dụng cụ.”

Chử Toái Bích: “Thử tìm một chút, dùng cành cây đào cũng được. Dù sao khó đến đây được một lần, phải xác nhận vài chuyện và mang ít vật hữu dụng về.”

Cao Yến nghĩ hắn nói có lý, gật đầu phụ họa: “Cũng được.”

Hai người đứng dưới gốc cây vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, chờ nhóm Tạ Tam Thu đến.

Khoảng nửa tiếng sau, bóng dáng Tạ Tam Thu và Dương Miên xuất hiện ở sườn núi, Cao Yến ngẩng đầu là có thể thấy hai người. Hai bên thấy nhau, Tạ Tam Thu và Dương Miên lập tức đi xuống.

Chử Toái Bích nghe tiếng bước chân liền mở mắt: “Chậm nhỉ.”

Tạ Tam Thu: “Tiện đường kiểm tra một vài thứ.” Y nhìn cái cây lệch tán và túi da đầy đất, nhẹ nhàng xoay xoay cây dù nhỏ trong tay: “Có người nuôi thứ gì đó trong rừng chuối.”

Dương Miên đi đến cạnh Cao Yến, cô cũng thấy đồ vật trong túi da, được cậu nhắc nhở một chút liền hiểu tình huống.

Cao Yến hỏi: “Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt chưa ra à?”

Dương Miên đáp: “Chắc là sắp rồi.” Sau đó cô nàng hướng Tạ Tam Thu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy không biết hắn dùng thủ đoạn gì trong rừng, khiến quỷ quái trong rừng không dám quậy nữa, quỷ đánh tường cũng bị phá. Chắc không lâu nữa, Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt sẽ ra tới.”

Cô vừa dứt lời, bóng dáng hai người kia đã xuất hiện ở sườn núi. Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt trông thấy nhóm Cao Yến lập tức vội vàng đi xuống, kể cho họ những gì xảy ra trong rừng chuối.

Sau khi nói chuyện xong, yên tĩnh trong thoáng chốc. Chử Toái Bích bỗng ngẩng đầu nói: “Đông đủ cả rồi? Vừa lúc, đi đào mộ đi.”

“???”

Chử Toái Bích nói tiếp: “Đào mở quan tài ra xem có đúng thi thể bên trong chỉ có một nửa không, thuận tiện lấy mấy cây đinh đóng quan tài phòng thân.”

Tạ Tam Thu hỏi: “Chờ chúng tôi đến để bảo chúng tôi đi đào mộ đó hả?”

Chử Toái Bích: “Đừng tưởng chỉ có thế, tôi không chỉ bảo mấy người đi đào mộ thôi đâu.”

Tạ Tam Thu: “…” Lão súc sinh!

Mọi người vừa nói chuyện vừa tìm dụng cụ đào đất, sau đó đến một ngôi mộ, đầu tiên đẩy ngã bia mộ rồi bắt đầu đào. Cũng may ngôi mộ này không trải xi măng, nếu không sẽ không dễ đào như vậy.

Nhiều người cùng đào một ngôi mộ, hơn 10 phút sau đã đến quan tài bên dưới. Quan tài này rất bình thường, bốn góc đều đóng đinh.

Chử Toái Bích nhảy xuống hố, gõ lên nắp quan tài một cái, sau đó đè một góc quan tài, hơi dùng sức một chút đã nảy ra được một khe hở.

Du Tiểu Kiệt khϊếp sợ: “Mạnh như vậy sao?”

Cao Yến cũng nhảy xuống hố, đứng ở góc khác đẩy nắp quan tài, mở ra cái khe rộng cỡ bàn tay.

Hai người hợp lực, dứt khoát đẩy nắp quan tài ra, thứ bên trong hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người. Đó là một thi thể còn hoàn hảo nhưng chỉ còn phân nửa, mà lại là bổ dọc mất nửa người, thân trên thân dưới đều còn nhưng không có đầu. Nội tạng và ruột chảy ra cũng chỉ còn phân nửa, trông rất buồn nôn.

Du Tiểu Kiệt thấy thế mắng một tiếng: “Đờ mờ!”

Đường Tắc cau mày, Dương Miên cảm thấy khó chịu, chỉ có Tạ Tam Thu ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm ra: “Thi thể chỉ có một nửa, mà lại là chẻ dọc.”

Y suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó giơ ngón cái chỉ về phía rừng chuối: “Một nửa còn lại chôn trong kia à?”

Chử Toái Bích gật đầu.

Dương Miên nhìn nửa thi thể trong quan tài, sau đó nhìn theo hướng chỉ của Tạ Tam Thu, nhớ đến cái đầu cô gặp trong rừng, lập tức hiểu ra.

“Dưỡng thi?”

Mọi người ngầm thừa nhận. Đường Tắc kinh ngạc: “Đây là phương pháp dưỡng thi gì vậy?”

Hắn từng nghe qua, dưỡng thi phần lớn là thi thể phải đầy đủ, không giống thi thể một nửa trước mặt và cái đầu chôn trong rừng chuối.

Dương Miên giải thích: “Có rất nhiều cấm thuật dưỡng thi, Trung Quốc dùng đất dưỡng thi, tụ âm khí và huyết khí dưỡng thành cương thi. Vài quốc gia Đông Nam Á thì dùng tro cốt, xương và một vài tài liệu luyện chế trong chùa miếu, cuối cùng luyện thành quỷ có thể sai khiến. Trừ hai cấm thuật dưỡng thi này còn có một vài cách ít người biết tới, hơn nữa đã bị cấm sử dụng từ lâu rồi.”

Cấm thuật này chính là dùng tinh phách của người chuyển vào trong cây cối, trải qua năm này tháng nọ mở linh trí, trở thành tinh quái, đạt được mục đích tái sinh.

“Tuổi thọ cũng kéo dài theo, nhưng vì làm trái thiên luân nên đã bị cấm sử dụng từ rất lâu. Loại cấm thuật này hẳn đã thất truyền mới đúng, vả lại rất ít khi thành công.”

Dương Miên hơi nghi ngờ, dừng lại trong chốc lát rồi nói thêm: “Kỳ thật người kết hợp với cây cối luyện thành tinh quái, độ khó rất cao. Có điều nếu kết hợp người và động vật, sau đó luyện chế thành tinh quái thì xác xuất thành công tương đối cao.”

Vì động vật thông minh hơn cây cối.

Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt gật đầu hiểu rõ, đồng thời kinh ngạc về cấm thuật quỷ dị này không thôi.

“Sao trong sân chơi lại xuất hiện cấm thuật này? Ai thi triển cấm thuật? Mục đích là gì?” Đường Tắc ngẩng đầu nhìn chu vi nghĩa trang, đại khái chừng 100 bia mộ: “Bên trong đều là người bị thi triển cấm thuật?”

Cao Yến thò tay vào trong quan tài, vừa mới chạm vào vạt áo thi thể đã bị Chử Toái Bích nắm lấy cổ tay. Hắn khẽ nói: “Thứ này không sạch sẽ, đừng chạm vào.”

Hắn không cho cậu chạm vào nhưng lại tự tay thò vào quan tài, lật vạt áo thi thể ra, không tìm được gì khác. Bộ quần áo trên người thi thể là áo tang màu trắng rất đơn giản, ngoài ra không tìm được gì chứng minh thân phận người này khi còn sống.

Chử Toái Bích ngẩng đầu, hai người nhìn nhau. Cậu nhướng mày: “Hay là đào thêm một cái?”