Chương 77: Hồi sinh Leviathan

Tội lỗi nặng hơn cả mưu sát thần linh là gì?

Chính là đảo lộn trật tự sinh tử luân hồi.

Ursula trợn mắt nhìn Chử Toái Bích, cả người cô run lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, cuộn da dê trong tay cô là moi ra từ bụng thây khô, nó không thể nói dối.

Tuy rằng mất đi khống chế của thần Jehovah mà sự trừng phạt mất đi tính công bằng tuyệt đối, nhưng tội danh bị xét xử tuyệt đối không sai lầm.

Vậy là, người trước mặt đã phạm tội đảo ngược trật tự sinh tử luân hồi.

Sao hắn dám?!

Đó là lĩnh vực kinh khủng mà ngay cả thần linh cũng không thể chạm vào, nghe nói chỉ có Thần Sáng Thế mới có thể khống chế và xây dựng lại trật tự sinh tử luân hồi. Nhưng Thần Sáng Thế đã biến thành ngôi sao trên trời từ lâu rồi, có thể nói họ là sao trên trời, cũng có thể nói họ đã sớm biến mất.

Trật tự sinh tử luân hồi ổn định, dù là thần linh sơ khai cũng không có quyền nhúng tay vào. Thế hệ thần linh khác xuất hiện quản lý sinh tử của sinh linh, nhưng họ chỉ thay mặt quản lý mà không thể làm vượt quá bổn phận, càng không thể mưu toan phá hỏng trật tự.

Ursula tín ngưỡng thần Jehovah, từng xem thần Jehovah là thần linh duy nhất, cho đến nhiều năm sau khi chết, cô ta sáng lập quốc gia của mình mới biết được thì ra thần Jehovah không phải thần linh duy nhất.

Thậm chí không phải thần sáng thế duy nhất.

Chử Toái Bích chú ý thấy Ursula khác thường, sau khi giẫm nát một bộ hài cốt nhào đến, hắn quay đầu nhìn cô ta. Âm u và lạnh lùng trong hai mắt hẹp dài đen nhánh của hắn đủ khiến người ta sợ hãi.

Không hiểu sao Ursula bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đối diện với ánh mắt của Chử Toái Bích làm cô nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của các pho tượng, giống như có thể cướp đoạt mạng sống của người bên cạnh bất cứ lúc nào.

Cảm giác này giống như xem người đời là con kiến hôi, giống như thần Jehovah được miêu tả trong Kinh Thánh.

Cao Yến hung hăng giẫm nát một cái đầu lâu, sau đó cậu ngẩng đầu nói: “Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, không phải tiểu Quan Âm nói thần linh cũng đã thức tỉnh sao? Có thể tìm thần linh đã thức tỉnh ở đâu? Còn nữa, em có thể trực tiếp gϊếŧ Ursula không?”

Ánh mắt Chử Toái Bích dời xuống cuộn da dê trong tay Ursula, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt, hắn quay lại nói: “Tiểu Quan Âm biết, hỏi thằng bé xem.”

Cao Yến nghe vậy cúi đầu hỏi tiểu Quan Âm: “Em thấy thần linh thức tỉnh chưa?”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, do dự nói: “Em có cảm giác “nàng” đã tỉnh, đã mở mắt nhưng vẫn chưa cử động… “Nàng” cần thời gian, nhưng sắp rồi, sẽ đi ra nhanh thôi. Em cảm nhận được nguy hiểm, rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm nhằm vào Ursula hay là người chơi?”

“Tất cả. “Nàng” tượng trưng cho phá hủy.”

Hài cốt ùn ùn kéo đến thật sự quá phiền, đôi khi sơ ý một chút là bị cắn mạnh một cái, mà chúng cắn rồi sẽ không chịu nhả ra. Bên kia có người bị cắn trúng bắp đùi và cánh tay, máu chảy đầm đìa.

Thanh niên tóc đen và cô gái da trắng quay lưng vào nhau, đồng thời la lớn với người tóc vàng: “Con mẹ nó mày làm hỏng chuyện rồi! Bây giờ Ursula cùi không sợ lở nữa, tất cả chúng ta đều chạy không thoát!”

Người tóc vàng cắn răng nhìn thẳng Ursula: “Chắc chắn có thần linh thức tỉnh, nếu không thì Ursula sẽ không giận điên lên như thế, muốn kéo tất cả người chơi cùng chết. Mọi người phải biết sân chơi có quy tắc cơ bản, ít nhất phải có danh sách 4 người được qua cửa. Nếu không phải tội danh xét xử uy hϊếp cô ta thì cô ta sẽ không tức giận như vậy.”

Hai người kia nghe vậy thì không trách cứ người tóc vàng nữa, nhưng họ vẫn hối hận trong lòng, sớm biết thế đã không chơi lớn như vậy, cứ ngoan ngoãn giữ quy tắc thì tốt hơn biết bao nhiêu.

Cần gì cứng rắn đấu với BOSS để tìm chết?

Người tóc vàng lại không nghĩ như vậy, hắn vốn là một sinh viên tốt nghiệp học viện thần học, sau đó suýt nữa làm cha sứ. Vì thế hắn rất quen thuộc thần thoại Do Thái, hiểu rõ hành động của Ursula là đánh cắp danh nghĩa thần linh.

Cô ta chắc chắn có tội!

Chỉ cần thần linh thức tỉnh – Nhưng rốt cuộc thần linh đang ở đâu?

Người tóc vàng không muốn chết trước khi thần linh thức tỉnh, vì thế hắn hướng Cao Yến kêu to đầu hàng, cũng muốn thành lập quan hệ hợp tác.

Cậu dứt khoát từ chối: “Miễn đi, hôm qua các người đuổi gϊếŧ chúng tôi, tôi không quên đâu.”

Cậu là người thù dai như vậy đó!

Lúc này không ai chú ý đến giếng nước được rào quanh, cách xa cửa chính trung điện 20m đang sôi sùng sục, nước giếng cuồn cuộn sôi lên càng lúc càng mạnh.

“Rào” một tiếng, một cánh tay tái nhợt vươn lên khỏi mặt nước, bàn tay xòe ra, vì dùng sức quá nhiều mà gân xanh nổi lên, bàn tay quơ quơ chốc lát rồi nắm chặt lấy thành giếng.

Lại một tiếng “rào”, Tống Bắc Lưu ngoi đầu lên khỏi mặt nước, sống dở chết dở nằm nhoài lên thành giếng thở dốc: “Con mẹ nó… Suýt ngộp chết…”

Hắn nghỉ trong chốc lát rồi chậm chạp leo ra khỏi giếng, hai tay chống đầu gối, khom lưng tiếp tục há miệng thở dốc, cả người ướt đẫm trông vô cùng chật vật.

Hắn mệt muốn chết, bơi dưới nước mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại bơi thoát thân, dưỡng khí không đủ khiến hồn thể xuất khiếu nhiều lần, suýt nữa không còn cơ thể.

Bên kia, tiểu Quan Âm vỗ vai Cao Yến: “Yến Yến, kia kìa…”

Cao Yến nhìn theo hướng tiểu Quan Âm chỉ, trông thấy Tống Bắc Lưu đang nghỉ ngơi cạnh cái giếng, cậu im lặng một lúc lâu rồi mới khó khăn nói: “Tống Bắc Lưu chính là thần linh thức tỉnh?”

Thần linh này thật sự không “cool ngầu” gì cả.

Tiểu Quan Âm nói: “Không phải hắn. Cái giếng dưới mông hắn ấy, trong giếng có thứ gì đó.”

Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, hai người vừa đánh vừa rút lui về phía Tống Bắc Lưu, đồng thời giẫm nát rất nhiều thây khô. Nhưng mọi người đều biết, vì thoát khỏi tầng hầm mà Tống Bắc Lưu đã viết tội lỗi của hắn lên cuộn da dê. Vì vậy đang đánh nhau thì mấy thây khô lại bắt đầu bao vây đánh về phía Tống Bắc Lưu.

Tống Bắc Lưu: “…” Con mẹ nó, trên đời này có ai khổ hơn hắn không?

Ursula lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Toái Bích rời đi, sau đó cô ta viết tội của hắn lên cuộn da dê.

Người đảo lộn trật sự sinh tử luân hồi, tội này – vô giải.

Ursula kinh ngạc: Sao có thể?!

Chử Toái Bích chạy vượt lên trước Cao Yến, trước một bước che trước mặt Tống Bắc Lưu, từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó giơ chân nhằm ngay mặt hắn hung hăng đạp xuống, dễ dàng đạp Tống Bắc Lưu xuống giếng lần nữa.

Tống Bắc Lưu rơi tõm xuống nước: “Má nó… Chử lão cẩu, anh muốn gϊếŧ người?”

Chử Toái Bích: “Nguyền rủa trên người cậu chưa hết, muốn hại chết ai hả?”

Cao Yến nghe thấy câu này lập tức dừng bước, tiểu Quan Âm cũng nhận ra nguyền rủa của Tống Bắc Lưu vẫn còn, cậu bé chủ động giơ tay che mắt Cao Yến, lúc cậu bé buông tay ra, cậu không còn bị lời nguyền của Tống Bắc Lưu ảnh hưởng nữa.

Tống Bắc Lưu cố vùng vẫy leo ra khỏi giếng lần nữa, nhìn thấy Cao Yến, hắn cười hì hì chào hỏi: “Tôi chưa chết, có phải mọi người cực vui không?”

Cao Yến đánh giá hắn, tiện chân đá một hài cốt vừa nhào đến rồi hỏi: “Trong giếng có thứ gì?”

“Thần linh.” Tống Bắc Lưu cười híp mắt đáp.

Chử Toái Bích: “Không có thần linh.”

Hắn vẫn đang bế Asuro, cánh tay hơi mỏi bèn dứt khoát vác cô bé lên vai luôn – Đúng là cha ruột mà.

Chử Toái Bích nhìn chằm chằm Tống Bắc Lưu, chậm rãi và bình tĩnh nói: “Trong sân chơi của Ursula không có thần linh.”

Cao Yến rũ mắt, không tiếp lời.

Tiểu Quan Âm chậm chạp chuyển động con ngươi, cậu bé nhìn xuống giếng, bé biết rõ dưới nước có thứ gì đó rất đáng sợ, cùng cấp với thần linh, nhưng cậu bé cũng rõ Chử Toái Bích không nói sai.

Vì phối hợp với Cao Yến, chia nửa công đức cho cậu nên hiện tại tiểu Quan Âm làm bất cứ chuyện gì cũng rất chậm chạp, thế nên cậu bé đang hoài nghi và suy ngẫm, nhưng không mở miệng nói chen vào.

Tống Bắc Lưu nhún vai, tầm mắt đảo qua lại trên mặt đất: “Anh nói đúng, một hệ thống thần linh không hoàn chỉnh. Nói chính xác là một thần thoại không thể phát triển thành hệ thống thần linh hoàn chỉnh sẽ sụp đổ như tuyết lở. Sân chơi của Ursula không có thần linh, vì thần linh duy nhất trong thần thoại Do Thái đã tiêu vong.”

Giống như chủ thần đầu tiên trong hệ thống thần thoại khác ngã xuống, đương nhiên có thể họ về trời, trở thành ngôi sao trong vũ trụ.

“Nhưng trong giếng có thứ gì đó có thể thay thế thần linh xét xử Ursula. Vừa nãy tôi ở dưới giếng đã nghe được.” Tống Bắc Lưu gãi đầu, vẻ mặt hiếm khi ngượng ngùng: “Tôi đoán hai người đã tìm được Hộp Thánh Vật ở tầng trên của tòa tháp, kỳ thật tôi cũng tìm được Hộp Thánh Vật dưới tầng hầm. À, đây là Asuro và tiểu Quan Âm nói cho tôi biết.”

Cao Yến nhướng mày: “Cậu nghe lén đúng không?”

Tống Bắc Lưu cười ha ha: “Như nhau thôi, không khác nhau nhiều mà. Quay lại chuyện chính, tôi tìm được Hộp Thánh Vật dưới hầm, bên trong có một trái tim lớn bằng quả bóng rổ, nó vẫn đang đập, tôi nghĩ nó còn sống. Lúc tôi mở Hộp Thánh Vật ra, cả tòa giáo đường xảy ra địa chấn rõ ràng, hình như có thứ gì đó đang tìm kiếm trái tim trong Hộp Thánh Vật.”

Cao Yến nhớ lại ban đêm cậu cũng cảm giác có địa chấn, chẳng qua lúc đó cậu đang ở một nơi quá quỷ dị, vì vậy cậu không nghĩ nhiều.

Tống Bắc Lưu nói tiếp: “Tôi đoán chủ nhân của trái tim còn sống, mà một khi trái tim rời khỏi Hộp Thánh Vật, chủ nhân của nó sẽ giãy giụa khiến động đất xảy ra, giáo đường Ursula sẽ sụp đổ. Thế nên tôi thử làm thí nghiệm, trộm Hộp Thánh Vật mang ra ngoài.”

Cao Yến: “Cậu muốn gϊếŧ Ursula?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao? Người chơi gϊếŧ hại lẫn nhau cuối cùng chỉ có 5 danh ngạch sống sót, đương nhiên gϊếŧ Ursula có lợi hơn.”

Cao Yến ngẫm lại, cậu và Chử Toái Bích tìm kiếm Thánh Thương vì muốn gϊếŧ chết Ursula, một đội khác vốn muốn gϊếŧ họ đột nhiên chuyển hướng muốn gϊếŧ Ursula, bây giờ có thêm Tống Bắc Lưu.

Không thể không nói, Ursula thật khiến người ta hận thù.

“Vậy Hộp Thánh Vật và trái tim đâu?”

Tống Bắc Lưu giơ thẳng ngón trỏ, sau đó chỉ xuống dưới hướng về phía miệng giếng, hắn cười nhe răng: “Tôi ném xuống dưới rồi.”

Lông mày Cao Yến giật một cái, có cảm giác không tốt lắm: “Phía dưới có cái gì?”

“Tôi đã nhìn thấy chủ nhân của trái tim ở dưới đó nên tiện tay “vật quy nguyên chủ” thôi, có lẽ không lâu sau sẽ tỉnh lại. Đúng rồi, giáo đường Ursula được xây trên hài cốt của nó, chắc chắn nó sẽ tìm Ursula báo thù. Yên tâm đi.”

“Tôi hỏi rốt cuộc dưới giếng có thứ gì?”

“Leviathan.”

“…”

Tống Bắc Lưu và Cao Yến im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng hắn quay mặt qua một bên: “Đừng nhìn tôi như vậy. Lúc tôi xuống dưới thì nửa người của nó là hài cốt hư thối, tôi không nhận ra nó là Leviathan, chỉ hơi tò mò một chút.”

Hắn gãi gãi mặt, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng bất đắc dĩ nhận sai: “Được rồi, chính xác thì tôi muốn hồi sinh Leviathan.”

Tống Bắc Lưu vừa dứt lời thì mặt đất bắt đầu rung lắc, đầu tiên là chấn động nhẹ, sau đó dừng vài phút rồi càng lúc càng mãnh liệt. Mặt đất chấn động, núi non rung chuyển như trời đất bị lật úp vậy.

Cơn địa chấn đi qua, tất cả yên tĩnh một lúc.

Giáo đường, hài cốt, người chơi và Ursula đều lộ vẻ khϊếp sợ, họ nhìn lên bầu trời âm u, sau đó nhìn quanh bốn phía, nhưng nhất thời không tìm được nguyên nhân, bởi vậy gương mặt họ đầy vẻ hoài nghi.

Ursula phản ứng rất nhanh, ánh mắt cô ta lóe lên tia kinh hoàng, chẳng qua không ai phát hiện thấy.

Tống Bắc Lưu leo ra khỏi giếng: “Tôi nghĩ chúng ta nên chạy…”

Chữ “Đi” còn chưa ra khỏi miệng hắn thì cơn địa chấn kịch liệt hơn lại bắt đầu, ngọn núi phía sau giáo đường thình lình sụp xuống, mặt đất nứt ra vô số khe hở, có khe sâu đến bảy tám mét, rộng hơn hai mét.

Trong khe nứt là nước sôi sùng sục, giáo đường bị sụp xuống nửa thước. Hài cốt rơi xuống, vừa rơi vào nước nóng lập tức bị hòa tan. Mấy người chơi kia vừa chạy trốn vừa né tránh, nhưng có một người không cẩn thận rơi xuống khe nứt, may mà dùng đạo cụ thoát thân được.

Mọi người hoảng hồn chạy xa khỏi giáo đường. Vì họ phát hiện mặt đất sụp xuống lấy giáo đường làm trung tâm, chỉ cần rời xa giáo đường thì không chừng có thể thoát khỏi cơn địa chấn đáng sợ này.

Ursula bị kẹt trong giáo đường không thể thoát thân, cô ta căm tức nhìn người chơi, sau đó tức giận mở ra vách tường hài cốt, đi về phía tòa tháp ở phía đông.

Lúc người tóc vàng chạy ngang qua miệng giếng nơi Cao Yến đang đứng, hắn hơi do dự nhưng vẫn hô to: “Mấy người chạy mau đi! Đất sụt!”

Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy một tiếng gầm kinh khủng từ đáy giếng truyền tới, tiếng gầm đáng sợ đến nỗi khiến l*иg ngực họ rung lên, thậm chí cô gái da trắng bị chảy máu mũi miệng.

“Grao!!!”

Miệng giếng đột nhiên nổ tung, nước giếng tuôn ra ào ào, một ngọn núi sụp xuống, tất cả rung lắc dữ dội. Tiếng gầm khủng bố của quái vật biển sâu truyền tới từ đáy giếng dừng mấy phút đồng hồ, sau đó nó lại gầm rú, nhưng lần này là từ dưới mặt đất truyền tới.

Nương theo tiếng gầm rú, nước nóng từ các khe nứt phun mạnh lên, mà còn có xu hướng phun lên không ngừng. Tòa giáo đường bị sụp xuống nửa thước, hiện tại đã bị nước nóng bao phủ.

Mực nước vẫn đang dâng lên.

“Chạy!”

Không ai nhiều lời, tất cả lập tức xoay người chạy trối chết.

Phía sau, từng ngọn núi ầm ầm sụp xuống, giáo đường đã sụt xuống hai thước, nước sôi sùng sục như một trận hồng thủy thoáng chốc đã nhấn chìm vị trí người chơi vừa đứng ban nãy, cả miệng giếng cũng đã bị ngập nước, những cành khô bị nhấn chìm hơn phân nửa.

Mọi người chạy về phía ngọn núi xa xa, thế nhưng tốc độ nước dâng lên quá quanh, ùn ùn sôi lên cùng với tiếng gầm rú của quái vật biển sâu chứng tỏ nguy hiểm như dao cầu đang kề ngay cổ mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống.

dao cầu

Cô gái da trắng chạy ở giữa, cô không nhịn được quay đầu nhìn tòa giáo đường sau lưng, nhưng chỉ vừa liếc mắt, cô lập tức biến thành tượng muối ngay trước mặt mọi người.

Tất cả biến sắc, nhưng lúc này họ không kịp nghĩ nhiều mà chỉ cắm đầu chạy trốn. Cho đến khi họ chạy đến đỉnh ngọn núi cao, không còn nơi nào cao hơn chỗ này nữa thì tất cả mới dừng lại.

Lúc này tiểu Quan Âm quay đầu nhìn giáo đường dưới chân núi: “Bị nhấn chìm rồi.”

Cao Yến hoảng hồn: “Tiểu Quan Âm, đừng nhìn.”

“Không có việc gì, bây giờ nhìn không sao cả.”

Cao Yến chớp mắt, ngẫm lại có lẽ là rời xa giáo đường trong phạm vi nào đó thì có thể quay đầu nhìn lại. Cậu thử xoay người nhìn xung quanh, phát hiện Chử Toái Bích đã sớm quay lại nhìn chân núi, vẻ mặt khó lường.

Có thể thấy rõ tượng muối cô gái da trắng ở sườn núi, nhưng nước sôi đã ngập đến nửa người dưới của bức tượng. Tượng muối nhanh chóng bị hòa tan vào nước, tốc độ cực nhanh.

Cô gái da trắng đã bị hòa tan trong nước nóng, hoàn toàn tử vong.

Thần Jehovah xét xử thành Sodom, giáng lưu huỳnh và lửa nóng hủy diệt thành phố tội lỗi, vợ Lot thoáng quay đầu nhìn lại nên bị biến thành tượng muối. Thế nên dưới con mắt của Ursula, giáo đường Ursula tương đương với thành Sodom bị xét xử, hồng thủy dâng lên thay thế lưu huỳnh và lửa nóng hủy diệt giáo đường Ursula.

Trong quá trình chạy trốn, người chơi không được quay đầu nhìn lại.

Chử Toái Bích lên tiếng: “Ursula đang ở đỉnh tòa tháp phía đông, giáo đường ngừng sụp đổ, nước lũ cũng ngừng dâng lên rồi.”

Cao Yến nghe hắn nói thế nhìn sang, quả nhiên trông thấy Ursula phía trên ô kính màu của tòa tháp. Nước ngừng dâng lên, cả tòa giáo đường giống như hai chiếc thuyền của Noah.

Một người thình lình hô to: “Đó là cái gì? Dưới nước có quái vật!”

Mọi người nhìn theo hướng chỉ của hắn, phát hiện xung quanh giáo đường trong vòng 100m có một bóng đen từ từ nổi lên dưới nước. Bóng đen càng lúc càng rõ ràng, lúc đến gần mặt nước thì có thể thấy đại khái hình dạng của nó.

Người tóc vàng run cả hai chân, lùi ra sau hai bước rồi quỳ sụp xuống, chắp hai tay trước ngực cầu nguyện: “Leviathan, quái vật biển sâu Leviathan.”

Leviathan, ý chỉ “khe nứt”, khe nứt dưới biển sâu. Một khi biển sâu xuất hiện khe nứt sẽ dẫn đến động đất biển sâu cực mạnh, sau đó khiến núi lửa phun trào. Đồng dạng, động đất dưới biển sẽ khiến đất liền bị tách ra, gây ra địa chấn dữ dội.

Quái vật to lớn xuất hiện dưới nước khiến người ta nhìn mà sợ hãi, chỉ cái đầu của nó thôi đã lớn hơn giáo đường Ursula rồi. Mà trước đó Tống Bắc Lưu đã nói, giáo đường này được xây trên hài cốt của Leviathan.

Quái vật biển sâu có màu đen tuyền, người ngoài vừa liếc nhìn là liên tưởng đến ác ma hay quái thú. Hình dạng của nó có chút giống cá sấu, trên đầu là những cái gai ngược rất dài và nhọn, cái đầu dẹp rất to, tổng cộng bảy con mắt màu da cam đang mở to hết cỡ.

Ba con mắt nhìn chằm chằm người chơi, bốn con mắt còn lại thì nhìn chòng chọc Ursula đang đứng trên đỉnh tòa tháp.

Khoảng cách từ con mắt màu da cam đến chỗ họ đang đứng có đến mấy trăm mét, trên thực tế chỉ cần con quái vật biển sâu này hoàn toàn trồi lên mặt nước là nó có thể chớp mắt đến trước mặt họ, chỉ cần há miệng là có thể nuốt chửng cả người và ngọn núi vào bụng.

Tống Bắc Lưu lên tiếng: “Leviathan trong truyền thuyết bụng đầy gai, mũi miệng có thể phun ra ngọn lửa bất diệt, thế nên vùng biển nào mà nó lướt qua sẽ trở nên nóng bỏng. Đúng rồi, nó là “một cô gái” đó nha~~~.”

“Nha mẹ cậu.” Cao Yến mặt không thay đổi mắng Tống Bắc Lưu.

Chính là tên này hồi sinh Leviathan.

Tống Bắc Lưu: “Mẹ tôi mất lâu rồi.” Hắn xòe tay, cười hì hì nói: “Không phải mọi người muốn thần linh xuất hiện xét xử Ursula sao? Tôi làm vậy chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi.”

Cao Yến hỏi ngược lại: “Leviathan xét xử Ursula, vậy người chơi phải làm sao?” Cậu quay đầu nhìn Tống Bắc Lưu, lạnh như băng nói: “Ursula chết rồi, ai sẽ bảo trò chơi thừa nhận chúng ta qua cửa?”

Tống Bắc Lưu ngừng cười đùa: “Vậy bây giờ mấy người muốn cứu Ursula?”

Không cứu được. Bọn họ phải nghĩ cách khác để qua cửa, nhưng phải làm thế nào đây? Họ vốn muốn xét xử Ursula, cũng muốn gϊếŧ chết cô ta, nhưng không phải dùng cách này.

Cao Yến nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Cùng lúc đó, Leviathan há to cái miệng rộng, nước dâng cuồn cuộn, núi non rung chuyển, mặt trời ở trong miệng nó. Nó khép miệng lại, nuốt chửng toàn bộ giáo đường, Ursula cùng 11 ngàn hài cốt.

Ngay lập tức bóng tối bao trùm, không còn mặt trời mặt trăng nữa.

Có điều chỉ trong chớp mắt ánh sáng lại xuất hiện, mà Leviathan đã lặn xuống nước lần nữa, chỉ lộ bảy con mắt màu da cam to như quả bóng rổ. Vừa nãy nó chỉ lộ nửa người trên mặt nước, vỏn vẹn phân nửa đã che hết bầu trời.

Mọi người không hề nghi ngờ nó có khả năng diệt thế.

Thanh niên tóc đen lên tiếng: “Ursula bị nuốt chửng rồi, chúng ta làm cách nào qua cửa?”

Người tóc vàng cũng không biết, nhưng hắn có trực giác nhóm Cao Yến có cách.

Lúc này trong đôi mắt Cao Yến vẫn còn dấu ấn hoa sen, vì tiểu Quan Âm không kịp lấy lại nửa phần công đức trên người cậu. Cao Yến nhìn xuống Leviathan, xuyên qua mặt nước, cậu có thể thấy nửa người dưới của nó vẫn là trạng thái xương cốt như cũ, phần tiếp nối với da thịt có rất nhiều thịt thối.

Nhưng 11 ngàn hài cốt bị Leviathan nuốt chửng đang di chuyển về phía phần xương cốt của nó, chúng bám vào phần thịt thối, bao trùm lên rồi nhanh chóng tái tạo da thịt nguyên vẹn.

Có thể thấy Leviathan thông qua cắn nuốt dị vật tái tạo máu thịt.

Người chơi được bồi dưỡng làm thần linh thế hệ mới, đến màn trung cấp thì các phương diện cơ thể của họ đã được tố tạo lại, máu thịt của họ bổ dưỡng không kém đống hài cốt này. Thế nên Leviathan chắc chắn sẽ không bỏ qua người chơi!

Cao Yến nói ra suy đoán của cậu, mọi người nghe xong lập tức bật thốt tiếng chửi thề. Khi họ biết là Tống Bắc Lưu hồi sinh Leviathan thì tức giận đến nỗi muốn đập hắn một trận.

Nhưng Tống Bắc Lưu cười hì hì nói: “Không phải mấy người vừa kêu gào muốn thần linh xuất hiện sao? Tôi đã giúp mọi người đó thôi. Leviathan đại biểu thần linh xét xử Ursula, nó đã nuốt chửng Ursula. Nếu Leviathan không sống lại, không phải tất cả chúng ta sẽ bị xét xử của Ursula gϊếŧ chết sao?”

Tống Bắc Lưu nói đến đây chợt cảm thấy hoài nghi: “Quá đáng. Nếu mấy người biết Leviathan chính là thần linh, biết thần linh có thể xét xử, gϊếŧ Ursula cứu mấy người một mạng, vậy mấy người có sẵn lòng hồi sinh nó không? Đáp án chắc chắn là sẵn lòng. Tôi mạo hiểm tính mạng lặn xuống hồ sâu, tìm được trái tim trong Hộp Thánh Vật, còn đích thân mang trái tim đến cho Leviathan. Mấy người không thể vì kết quả không như ý là trách tôi.”

Người chơi gắt gao trừng mắt nhìn Tống Bắc Lưu, họ muốn phản bác nhưng đúng là không thể chỉ trích hắn.

Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co.

Tống Bắc Lưu nói một hơi khiến người ta á khẩu, hắn cười hì hì, nhưng ngay giây sau hắn biến sắc, lăn qua một bên chật vật né tránh cú đá của Chử Toái Bích. Hắn hết hồn hết vía, thở hổn hển nói: “Không đến mức thẹn quá thành giận muốn gϊếŧ tôi đó chứ?”

Vừa nãy Tống Bắc Lưu suýt bị đá xuống nước làm thức ăn cho Leviathan rồi.

Chử Toái Bích chậm rãi nói: “Trước khi Ursula bị xét xử, cậu đã lấy đi trái tim của Leviathan và Hộp Thánh Vật, khi đang hồi sinh Leviathan mới biết tin Ursula bị xét xử.”

Tống Bắc Lưu á khẩu không trả lời được, hắn bị vạch trần lời nói dối đành hứng chịu sự phẫn nộ của người chơi.

“Được rồi, tôi xin lỗi, mục đích của tôi khi vào màn chơi này là hồi sinh Leviathan.” Tống Bắc Lưu hiếm khi nghiêm túc, hắn nhìn Cao Yến và Chử Toái Bích nói: “Đương nhiên, gặp hai người hoàn toàn là chuyện vui bất ngờ.”

Cao Yến: “Vì sao?”

Tống Bắc Lưu im lặng, quay đầu nhìn Leviathan chưa hoàn toàn lặn xuống nước. Hắn hỏi Cao Yến: “Nó đang tái tạo da thịt à?”

Cậu gật đầu: “Còn phần sau và đuôi, nhưng số lượng hài cốt giảm mạnh. Ursula không chết, cô ta đang vùng vẫy trong bụng Leviathan. Cô ta có con bài tẩy, con bài chưa lật này hẳn là tìm được trong tòa tháp vừa nãy, chúng ta đã không phát hiện ra. Tạm thời Leviathan không làm gì được Ursula.”

Ursula bị nuốt vào dạ dày Leviathan, cô ta đang cố cắt dạ dày thoát ra. Cơ thể của Leviathan thối rữa phân nửa nên dây thần kinh cảm nhận đau đớn của nó bị chậm lại, một lúc sau nó mới phát hiện Ursula đang phá hoại dạ dày nó.

Thế là Leviathan lặn xuống nước, phát ra tiếng gầm rú kéo dài. Sau đó núi non sụp đổ, trời đất nghiêng ngã, mực nước lại dâng lên, sắp dâng đến đỉnh núi nơi nhóm Cao Yến đang đứng.

Hai mắt Cao Yến có thể xuyên qua tất cả nhìn thấy hình dạng chân thật của sự vật, thế nên cậu thấy Ursula đã phá được dạ dày của Leviathan, lúc cô ta sắp thoát ra thì Leviathan lại mọc cơ quan nội tạng khác cắn nuốt cô ta.

“Leviathan giải quyết Ursula xong sẽ đánh sụp ngọn núi nơi chúng ta đang đứng, hiện tại đuôi nó đã mọc máu thịt. Sau đó nó sẽ dùng đuôi đánh vào ngọn núi, khiến nước dâng lên nhấn chìm chúng ta.”

Mọi người nghe vậy, nét mặt trở nên nghiêm trọng.

Chử Toái Bích bỗng nói: “Nghe nói nơi tận cùng dưới biển sâu nối liền với vương quốc Minh Hà, Leviathan – quái vật biển sâu có thể mở cánh cổng đi vào vương quốc Minh Hà.”

Tống Bắc Lưu nghe thế biến sắc, vẻ bình tĩnh và nắm chắc thắng lợi của hắn sụp đổ, hắn nhìn chằm chằm Chử Toái Bích, sau đó nhìn về phía Cao Yến – lúc này cậu cũng đã hiểu ra. Tống Bắc Lưu cong cong khóe môi, giơ hai bàn tay lau mặt, chịu thua nói: “Gặp hai người, coi như là may mắn mà cũng là bất hạnh của tôi.”

Gặp được Cao Yến, hắn có thể vui vẻ hợp tác với đối phương, thu được một giọt dương chi cam lộ để sống lại. Nhưng gặp phải Chử Toái Bích hộ tống Cao Yến, đây là bất hạnh của hắn, vì Chử Toái Bích có thể dễ dàng phá vỡ kế hoạch và mưu tính của hắn.

Mục đích của Tống Bắc Lưu là hồi sinh quái vật biển sâu Leviathan, lợi dụng Leviathan mở cánh cổng đi vào vương quốc Minh Hà.

Việc này có thể sẽ phải trả giá mạng sống của người chơi khác, đương nhiên nếu mạng của họ cứng thì có thể sẽ bị cuốn theo vào vương quốc Minh Hà, nếu may mắn hoặc năng lực mạnh mẽ thì không chừng có thể sống sót đi rời khỏi vương quốc Minh Hà.

Người thông minh sẽ không đặt trứng gà vào cùng một giỏ, vì gϊếŧ chết người anh sinh đôi, đương nhiên Tống Bắc Lưu sẽ có nhiều kế hoạch khác nhau.

Dương chi cam lộ của Cao Yến là một trong những lựa chọn của hắn, Vong Linh Thư ở vương quốc Minh Hà cũng vậy.

Chử Toái Bích dùng một sợi dây màu xanh lơ cột Asuro ra sau lưng, sau khi thắt nút, hắn buông thõng hai tay xuống, một thanh kiếm đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Tống Bắc Lưu có linh cảm chẳng lành: “Anh muốn làm gì?”

Chử Toái Bích khinh thường liếc nhìn hắn: “Tôi cho rằng cậu biết người trưởng thành nên làm gì và không nên làm gì.”

Tống Bắc Lưu co rút khóe miệng, lời thoại này rất quen thuộc, lần trước khi Chử Toái Bích nói câu này đã suýt đè hắn xuống sàn bóp chết.

Chử Toái Bích nói tiếp: “Yến Yến, trông chừng Tống Bắc Lưu. Lát nữa anh còn muốn tính sổ hắn.”

Cao Yến: “Em biết rồi.”

Tống Bắc Lưu: “Leviathan là phát ngôn chân chính của thần linh, không cùng cấp bậc với Ursula… Ý tôi là, tàn sát phát ngôn của thần linh không tốt lắm đâu.”

Cao Yến và Chử Toái Bích nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn Tống Bắc Lưu, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc ngu xuẩn.

Một lúc sau, hai người đồng thời nói: “Cậu nói giống như tôi/ anh ấy chưa từng tiêu diệt thần linh vậy.”

Tống Bắc Lưu: “???”

Hắn rút lại câu nói vừa nãy, gặp Cao Yến và Chử Toái Bích chỉ có bất hạnh, không hề có may mắn!!!

Hết