Chương 36

Dù sao cũng là mợ, không cùng huyết thống, quan hệ cách một tầng, chị dừng lại một chút rồi nói: “Mợ cũng có mắng cháu đâu. Cháu cũng đừng trách Tiểu Kiều, dù sao cô ấy cũng là người làm công tác văn hóa, mợ cũng không thấy cô ấy nói có gì quá lời cả, cháu không thấy người ta giải thích rõ ràng từng chút từng chút cho cháu hiểu à, còn nói rất đúng nữa chứ.”

Lâm Tịch Tịch xốc lại tinh thần: "Sau này cháu sẽ chú ý."

Nhưng cô ta không nhịn được mà nói thêm: “Số của dì ấy cũng tốt thật.”

"Gì cơ?" Chị Dương nghe không hiểu lắm.

"Ý cháu nói chuyện dì ấy gả cho đoàn trưởng Nghiêm đấy.”

"Ừ, Tiêu Nghiêm nhìn cũng rất tuấn tú."

Chị liếc nhìn Lâm Tịch Tịch một cái. Ở nông thôn, mười bảy mười tám tuổi là cũng đến tuổi lấy chồng rồi đấy. Cô cháu gái này chạy đến đây cậy nhờ cậu mình, cũng là vì muốn cậu giới thiệu cho mình một đối tượng kết hôn tốt một chút.

Cô cháu gái này cũng xinh xắn, không thua kém vợ của đoàn trưởng Nghiêm bao nhiêu.

Cho dù đoàn trưởng Nghiêm có tuấn tú lịch sự như thế nào thì cô cháu gái này của chị cũng sẽ không sinh ra cái ý kia đó chứ? Kia là đàn ông đã có vợ rồi đấy.

“Đáng tiếc là cậu ấy đã có vợ rồi, bằng không cậu của cháu cũng sẽ vui vẻ mà giới thiếu cho cháu thôi." Chị nói: “Nhưng mà cháu cũng đừng lo, trong doanh trại cái khác không có, chứ thanh niên trẻ tuổi thì không thiếu. Cứ để cậu của cháu chọn cho cháu một người tuấn tú vào."

Chị Dương nghĩ rằng cô cháu gái này xinh đẹp như vậy, nếu mà tìm một người đàn ông xấu xí thì cháu chị hẳn là sẽ không vui đâu. Chị nào biết rằng đối với Lâm Tịch Tịch mà nói, vẻ ngoài tuấn tú của Nghiêm Lỗi chỉ là một chuyện vui ngoài ý muốn thôi, bởi vì so với khuôn mặt thì Lâm Tịch Tịch càng coi trọng tiền đồ trong tương lai của anh hơn.

Lâm Tịch Tịch thực sự rất sợ nghèo.

Hơn nữa, thật ra Lâm Tịch Tịch còn có chung một sở thích với Nghiêm Lỗi nữa: cô ta cũng thích những người trí thức.

Tất nhiên, sau này cũng chỉ có sinh viên đại học mới có thể xưng là người trí thức thôi, nhưng ở niên đại này, học sinh phổ thông cũng đã được coi là thành phần trí thức rồi.

Cho nên cô ta đã chọn một thanh niên tri thức làm chồng. Trên thực tế, người đàn ông đó cũng chỉ có trình độ học vấn phổ thông, hơn nữa sau này, khi nhà nước khôi phục lại kỳ thi đại học, anh ta cũng không tham gia thi đại học, mà vẫn chỉ luôn là một công nhân bình thường.

Khi Lâm Tịch Tịch theo chồng về thành phố, biến thành người có hộ khẩu thành phố, thì sau chút huy hoàng ngắn ngủi ở quê nhà, nửa cuộc đời còn lại của cô ta chỉ là một cuộc sống tầm thường vô vị.

Khi đến tuổi trung niên, bị sa thải rồi, cuộc sống lại càng thêm khó khăn.

Cô ta vẫn còn nhớ rõ, mình đi vay tiền từ chỗ mợ về, trên đường đi ngang qua cửa kính của một cửa hàng, nhìn thấy bộ dạng của chính mình phản chiếu trong tấm kính - mặt ủ mày ê, già nua hốc hác, nào có còn dáng vẻ xinh đẹp như hoa ở thôn năm đó.

Lâm Tịch Tịch không bao giờ muốn phải sống một cuộc sống như vậy nữa.

Cô ta muốn được sống giàu sang phú quý!

Sau này, nhà cậu cô ta là một gia đình cán bộ, cuộc sống cũng khá tốt. Nhưng mà, nhưng mà, vẫn không thể so sánh với người đó được.

Người ta đã thành lãnh đạo cấp cao, còn xuất hiện trong tin tức trên ti vi nữa.

Lâm Tịch Tịch nghĩ tới năm đó, khi cô ta đọc thư do cậu mình gửi, nói rằng đó là một người đàn ông góa vợ đã có một đứa con, lại còn xuất thân từ nông thôn, cô ta liền cảm thấy không vui, bĩu môi trực tiếp từ chối. Giờ chỉ cần nghĩ đến là trong lòng lại cảm thấy hối hận muốn chết đi được.

Cô ta cứ như vậy mà bỏ lỡ cuộc sống đại phú đại quý trong mơ.

Không không, cô ta đã sống lại rồi, điều đó có nghĩa là ông trời cũng cảm thấy cuộc sống phú quý đó lẽ ra phải là của cô ta. Đúng không? Nếu không thì tại sao lại để cô ta sống lại một đời cơ chứ.

Lâm Tịch Tịch biết rằng cậu của cô ta đang giúp cô ta tìm một đối tượng để kết hôn.

Nhưng hầu hết những người ở cấp bậc đó đều đã kết hôn cả rồi. Đối với những người tuổi còn trẻ và chưa lập gia đình, thì cô ta cũng chưa từng nghe nói sau này có vị lãnh đạo nào xuất thân từ cùng một quân khu với cậu của cô ta cả.

Có thể là những người đó đã mất trước khi sống được đến tuổi trung niên, hoặc cũng có thể là bọn họ cũng sống một cuộc sống tầm thường vô vị như chồng cô ta vậy. Nhà máy mà chồng cô ta làm việc cũng có vài sĩ quan chuyển nghề được phân về, tuy là làm quản lý đấy, nhưng rồi cuối cùng cũng bị đều bị mất việc như nhau cả.