Xóm Em Có Vong Phải Làm Sao

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Lời bình: Ông này viết truyện ma mà ngôn ngữ hài hước lắm, chửi ma như chửi chó luôn, thanh niên cứng của v0z :) Các bác đọc vui cũng được, bảo em chém cũng dc, nhưng cứ cho em ít lời khuyên làm sao c …
Xem Thêm

Chương 13
Tám gọi…

– Lô! Bảo giề…

– Dm chú dỗi anh à, sang phòng cái lại đi luôn, anh dọn lại phòng rồi sạch boong kit kít

– Còn cục cứt ông dọn chưa?

– Để mấy hôm nó vữa ra tự tan rồi, tau cọ nhà vs sạch sẽ rồi. Mà tau có cách rồi, mi sang đây đi…

Đéo hiểu có truyện gì nữa đây, để xem mày định làm gì, dù sao tao cũng ủ mưu mấy ngày nay rồi, không biết lí do mục đích mày ra Bắc làm gì, nhưng cứ mang con Cầm xa tầm tay thằng cứt đái này thì chuyện gì rồi cũng rõ. Điều quan trọng là không để Tám biết, hãy cứ để hắn nghĩ rằng mình chỉ là một con lừa ngu ngốc, vì chính khi ấy hắn mới không đề phòng mới lộ ra cái âm mưu thực sự của hắn hay đơn giản chỉ là để an toàn cho chính bản thân mình. Tám có đủ chiêu trò để “xử đểu” em bất cứ khi nào và em chẳng muốn mình một lần nữa phải sống dở chết dở, sống trong sợ hãi hay chết dần chết mòn nữa.

Dự án cuối cùng trong nhà máy lọc hóa dầu Nghi Sơn, tổ hợp máy phát 175KVA chăng rõ do cực nhọc hay sao mà em hao mất 4kg trong 1 tuần, suy nhược trầm trọng, sau khi hoàn thành vụ đó e tự thưởng cho mình 1 giấc ngủ dài lấy lại sức nhưng chính e ko ngờ được nó lại dài đến thế. Chính xác là 22 tiếng từ 6h chiều hôm trước đến 4h chiều ngày hôm sau, và cũng may ông già chủ nhà gọi dậy, thấy e không đóng cửa cả 1 ngày nên sang hỏi thăm chứ nếu không em cũng chẳng biết e ngủ đến bao giờ.

Được cốc nước đường tỉnh táo lại em đơn giản nghĩ do mình lo lắng và làm việc quá sức, đến giờ nghĩ lại e mới thấy rùng mình , nếu không có ông già thì biết đâu đấy ngày hôm sau báo xứ Thanh đồng loạt đưa tin một nam thanh niên chết bí ẩn trong văn phòng công ty, rồi công an xâu xé hiện trường bới tung những hỗn độn rắc rối của cái công ty này, cả những phi pháp cả những hợp pháp nhưng vô hình chung ở cái đất nắng gió mưa xa không bằng vài ba đồng bạc này, tiền là mơ ước của tất cả mọi người, người ta có thể bới móc từng góc cạnh dù nhỏ nhất để bóc mẽ để phơi bày để ai đấy muốn yên thân thì phải lấy tiền mà che lại. Thoáng nghĩ thế thôi cũng đủ trầm ngâm ngẩn ngơ bàng hoàng khi biết cái mệnh mình từng mỏng manh đến thế.

Tám không còn tấm hình của em, tạm thời hắn cũng chưa để ý vì mục đích dọa dẫm khiến e phải cầu cứu hắn để rồi rễ ràng đuổi e về cố hương và cũng chẳng khó để biết hắn đang cố tiếp cận con Cầm dù là với mục đích gì thì cũng chẳng bao giờ là tốt đẹp cả.

Nhưng người tính đâu bằng trời tính, điều đen đủi đôi khi lại là điều may mắn nhất, cái con khốn nạn nào đấy- cái con bữa trước còn tranh nhau nhập xác con Hồng với con Cầm ấy, nó phá em nó hại gia đình e nó khiến ba e tai nạn, nhưng cũng chính nó là nguyên nhân thôi thúc e trở lại với Hà thành, tìm đến bà thầy để rồi biết được sự thật mà có nằm mơ em cũng không bao giờ tưởng tượng ra nổi.

Nhưng cũng chẳng vội mừng được, suy cho cùng lâu nay bao lần hắn niệm chú khiển âm binh phá e có trời mới biết, có khi hắn thuộc lòng cả tên tuổi địa chỉ rồi cũng nên, còn cái chú đấy cần quái gì ảnh ọt, cắt cái ba hình nhân sơ sài rồi viết tên lên đấy cũng quá đủ rồi. Ngẫm thế chẳng còn cách nào khác, lừa lúc hắn không để ý làm cái cây biến mất vậy, như một kịch bản chẳng ai ngờ tới – mất trộm.

Sau bữa cơm trưa 12h30’ phóng xe 45’ từ Bắc Thăng Long về Nhổn, chỉ tầm 1h30’ là đã ngồi trà đá với Tám Bìu rồi, cả một đám 94 95 nữa dự là thời gian ở đây Bìu cũng có qua lại với mấy đứa hàng xóm, xem chừng mấy anh em nói chuyện cũng thân thiết lắm. Chúng nó say đắm mấy cái truyện ma tà kì bí Tám Bìu kể hệt như em hồi mới vào Thanh Hóa vậy. Rồi thì chuyện anh Tám khùng ngủ ngày cày đêm, thêm cái tật đêm đêm nói chuyện một mình nữa… Phải mãi gần tiếng sau khi đuổi mấy đứa nhỏ về e mới giám nói chuyện riêng với Bìu

– Có vẻ ông có cách giúp tôi rồi hả…

– Ừ thì cũng có nhưng mắc vài chỗ tau đéo hiểu tại sao..

– Thì ông cứ trình bày đi

– Cái con theo mày ấy, theo lí thì mày dụ được nó rồi thì sai khiến nó cái gì cũng được, nhưng sao tau sai mãi không được.

– Ông nói buồn cười bỏ mẹ, tôi nuôi thì tôi khiến chứ liên quan đéo gì đến ông mà ông đòi sai

– Mi éo biết gì, ngải thằng khác tau còn sai được nữa là, miễn sao lừa được nó tin mày là chủ của nó

– Ờ, lừa kiểu éo gì, nó có ngu đâu dm ông rồi nó lại vật cho vỡ mồm

– Sợ cái éo gì, tau trộm ngải của thầy tau mấy lần rồi, ép nó theo tau hơi lâu thôi chứ thổi tí bột Tà Náp vào nguời ma gì đều ngu ngu hết

Ừ, cái vụ ngải đen tà náp này có nghe nó kể từ ngày xửa ngày xưa rồi, cái thứ bùa yêu vô song là đây: một miếng tà náp 3 giọt máu từ ngón tay út với chút trứng gà có thể khiến một cô gái bỏ nhà theo trai đến cả trăm ngày. Chính tà náp cái thứ có thể mê hoặc sai khiến con người ta chỉ bằng lời nói, và cũng không phải không có ảo thuật gia đã từng dùng tà náp khiến người ta tự vào mở két sắt móc hết tiền bạc đưa cho người khác mà chẳng hay biết gì. Ai mà biết được nó còn dùng để mê hoặc cả cháu Cầm- người chết đã mấy chục năm rồi. Để làm cái gì chẳng biết, cách nhanh nhất là hỏi, vòng vo làm gì cho mệt

– Thế ông muốn có nó để làm gì, cho nó về tắt điện chuồng xí với dọa ma đám con nít xóm ông à.

– Dm ngu, cái cây ngải tau đưa mày không đơn giản đâu tau kiếm mất mấy năm trời đấy, kiếm con nhỏ chết trẻ dụ vào còn khó hơn. Mà mi muốn dứt nó tau giúp mi luôn còn gì.

– Ừ *cười đểu*



Thế là đủ hiểu, cây ngải mấy năm tìm kiếm, con nhỏ chết non … hắn đã toan tính vụ này ngay từ đầu, từ lúc ngẩn ngơ ngồi nghĩ cái câu truyện tắt điện buồng xí nhảm shit của em.

– Mà lạ, cái câu chú tau đưa mày còn ghi rõ Tám này cũng là người sai khiến được nó mà. Uỵt mọe, éo hiểu, chắc con này công lực cao hề hề … ông thích!

Cái đẹt mẹ mài nữa chứ, định thâu em Cầm của bố à… mà đúng là trò đời, có đéo tiếc đôi khi còn gét cay gét đắng nhưng lúc sắp mất người ta lại thấy quý nó ghê gớm. Và đúng là…” may hơn khôn”, thằng Bìu có nằm mơ cũng ko biết được rằng cái câu chú thổi ngải mà nó đưa cho e một lần gây rắc rối lôi cả tá ma nữ đến nhà, rồi sau đấy e phải tự biên tập lại theo những ý chính thằng Bìu nói(cái này hình như e có nhắc đến trong 1 phần nào đó). Nói chung là kệ mẹ nó, nói chung đêm nay lần đầu tiên tự trộm xóm mình.

Chuẩn bị 1 hòn đá, 1 thanh sắt nhỏ dấu ngay góc cổng, việc còn lại là làm sao mang cái cây để ra ngoài cửa mà hắn khỏi nghi ngờ, chứ giờ để trong phòng bố thằng trộm nào dám lấy. Chiều tối lấy lẽ tắm cho em ngải em bê cái chậu ra ngoài, mặt Tám có chút biến sắc khi em đánh rơi miếng gương có vẽ bùa chú gì đấy Tám Bìu lót dưới đáy, nhưng rồi hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lục trong túi đồ ra mảnh gương khác dặn e đặt lại dưới đáy chậu. Cơ mà thằng này ngủ ngày cày đêm biết bao giờ cho nó ngủ, suy cho cùng cũng tại cái máy tính, thôi thì triển khai luôn phương án chày cối em ôm náy tính từ chập tối tới tận đêm khuya, cho nó ngồi cạnh như chó xem tát ao tầm vài tiếng là nó ngủ luôn.

Tầm 1h sáng, nghe ngóng bên ngoài cũng im ắng lắm bắt tay vào việc. Mở cửa cổng mang ổ khóa ra ngoài cổng, cái ổ khóa xóm e vẫn là cái ổ khóa chữ U loại cũ đập 1 cái là bung, nhưng đây là tạo hiện trường giả thì cũng đếu cần phải đập thật làm gì, đập thật gây động có khi lại vỡ mồm. Sẵn cục đá với thanh sắt cứ thế hỳ hục đập miễn sao cái ổ khóa biến dạng 1 chút là dc. Giờ đến cái cây, đặt vô cái bao cám cò mọi lần sinh viên đi trộm bưởi diễn vẫn hay dùng, ôm nó chạy đến xóm cuối ngõ để ngay góc tường khuất.

Tính quay về và ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng lại nghĩ: thế đéo nào trộm cắp phá khóa xóm vào chỉ để lấy 1 cái cây mà người thường ai cũng nói nó vô giá…trị. Nước mắt đầm đìa, đau xót lắm nhưng không còn cách nào khác tháo sim cất lại ném mẹ cái điện thoại nokia màu huyền thoại vào vườn bưởi, đã thế cho đi nốt con điện thoại quả xoài của thằng Bìu, tháo pin quăng mẹ vào vườn bưởi nốt. Xong! Về nhà kê cao gối ngủ đợi ngày mai trời lại sáng …

Mới 8h30’ Tám Bìu đã dậy rồi, hôm nay dậy sớm gớm. Hẳn là hôm qua bị em cướp máy nên hắn đi ngủ sớm đây mà. Cũng mở máy vào facebook như ai, dù là hắn đéo có facebook đâu nhưng hắn quan tâm éo gì, miễn có cái ngắm gái là hắn vui rồi. Mải mê lướt qua hàng trăm cái nick, hàng nghìn tấm hình nghe hắn suýt xoa em này xinh, em này ngon.. không tài nào ngủ được nữa.

Ừ thì kệ mẹ nó, bao lâu nay nó đâu được gần con gái đâu, có điều éo biết ai dạy mà gặp em nào nó cũng bấm like cũng comment cho anh làm quen nhé, hình Ngọc Trinh, Bà Tưng hắn càng like tợn. Dm chả lẽ để nick mình ô uế đến vậy sao… Suýt quên, vẫn chưa thấy Tám có biểu hiện gì, hình như hắn chưa thấy thiếu thiếu cái gì đấy thì phải. Chẳng đợi hắn tự phản ứng nữa…

– Bìu ơi, nhá máy xem cái điện thoại tôi đâu cái…

– Ờ !… Ơ dm ợ mô rồi?… lật cái chăn qua tau coi nào….

– Đéo thấy, qua tôi để trên bàn mà. Ối Đẹt mợ ông bìu ơi, tối qua ông ngủ đéo đóng của bị trộm mẹ rồi…

– Ơ cái dm mài, tau ngủ trước mài ngủ sau chứ chi… Mẹ! thành phố đéo gì trộm như rươi, mà có cái cửa đéo đóng… dm

Dm ông chứ thành phố đéo có trộm thì ở đâu có trộm

– Thôi ôm im mẹ đi, có cái đt quả xoài từ thời napoleon cởi chuồng mà tiếc cái mẹ gì…

– Uỵt! con cục gạch ghẻ của mài thì khá hơn à…?

– Đéo tiếc nhưng mà bố mài vừa nạp 500k tuần trước…. Thôi ra đại lí báo cắt sim đây, 500k chứ có phải cức đâu…

Thật ra thì đéo thể diễn được thêm nữa, chém gió kiểu Bác Ba Phi trên trời dưới biển chẳng ngượng mồm đâu, nhưng diễn kiểu này gượng gạo lắm, có chửi cho to để giấu đi thôi, giờ thì lượn đi cho khỏe ngồi đấy nữa cũng chả làm gì. Đúng như kế hoạch, hàng xóm cả mấy nhà mấy đứa sinh viên cả chị hàng xóm nữa, tất cả đang xì xào xuýt xoa xóm bị phá khóa mà chẳng mất cái gì, rồi cả lũ nhìn e với vẻ mặt đồng cảm. Ừ thì ông cũng mặt xìu xịu xuống đây, nhưng trong lòng vui lắm, vì lần đầu ăn trộm đã thành công rực rỡ thế này rồi…

Ra cổng công nghiệp HN làm cốc trà đá, kéo mấy hơi thuốc lá gọi là lấy khói thuốc che đi bụi đời, trầm ngâm… cuộc đời rồi sẽ đi về đâu, sự nghiệp là gì khi trong tay còn mấy đồng bạc lẻ, công việc không, tương lai không, tình duyên chắc trở, duy chỉ có cái duyên âm này sao nặng thế nặng đến trĩu lòng. Cố tạo cho mình một vẻ nhàn nhã, một ngụm trà một hơi thuốc, ngẩng cổ nhả từng cợn khói, nghĩ vẩn vơ lục lại danh sách các mối tình trải qua, rồi lại ngẫm cái câu của bác nào đó “Thủy Lan Lương rồi Hương rồi Huệ, những mối tình như súng liên thanh” áp vào mình cũng đúng lắm.

Đã qua bao mối tình rồi nhỉ, nhiều… mà toàn yêu đơn phương như chó gặp xương thôi, gặm không thương tiếc mà chả có dinh dưỡng mẹ gì. Đang mơ mộng thì … tin nhắn đến, Gái: “anh cũng hút cơ”, “ừ hút, mới, sao e?… mà e ở đâu vừa học về qua a hả, quay lại nc đi chứ” “thôi e về cùng bạn e, đừng hút thuốc, trông xấu lắm”… Một e gái giấu tên, một người bạn, cũng mến e lắm nhưng anh còn đang bận tình người Duyên ma với cháu Cầm rồi lại đang cố nhặt đống đổ vỡ với một người con gái khác , người khiến a thay đổi rất nhiều, a trầm lặng hơn, biết học cách chấp nhận nhiều hơn và biết yêu nhiều hơn nữa. Giá mà có em ở đây…

Cho các bác chu du qua miền suy nghĩ của e thế đủ rồi, có bác sẽ hỏi chuyện tình cảm của thím thì liên quan quái gì. Ừ thì cũng đơn giản để các bác hiểu khoảng thời gian đó e suy sụp đến thế nào, bi quan lụy đời và cũng sống bất cần lắm. Và việc vì sao khi đó e phải xa em ấy thì tùy các bác nghĩ, có thể vì nuôi ngải phải kiêng cữ, hoặc cũng có thể em không đủ tài năng, tương lai bất ổn, hoặc e chưa thực sự là một thằng đàn ông chèo lái được chính cuộc đời mình.

Nhưng e đang từng ngày cố thoát khỏi mấy mớ rắc rối khốn kiếp, kết thúc càng nhanh càng tốt những cái ảo mộng vớ vẩn này, lên kế hoạch, đặt mục tiêu để kiểm xoát mọi tình huống có thể xảy ra. Và việc đầu tiên phải làm là đưa em cầm đến một nơi an toàn nhất. Ngồi vui cũng hết 1 tiếng, ngẫm hoài cũng chẳng thể đoán được vẻ mặt Tám Bìu lúc nó biết mất cây ngải. Thôi thì kệ mẹ nó chứ, anh mày giấu ở đấy thì có bố mày cũng không tìm ra nổi . Về nhà ,tí còn đóng tiền phòng tháng cuối trả phòng rồi té.

Đoán trc được phản ứng dữ cmn dội của thằng Bìu khi nó phát hiện cây ngải biến mất em cũng chuẩn bị tinh thần luôn, lên cơ mặt chuẩn bị diễn. Như dự đoán, Tám đang chạy hết phòng này đến phòng khác hỏi xem có thằng nào lấy cái cây ko. Mẹ, bố mày để cái cây mấy tháng ở đấy có thằng đéo nào lấy đâu mà giờ cứ xồn xồn thế. Cũng phải thôi ko cần biết nó quan trọng với Tám thế nào nhưng mất mấy năm tìm kiếm thì hẳn là rất giá trị rồi.

Hắn hỏi từng phòng, bố mày cất rồi thì éo ai biết, nhưng hắn cũng éo tin ai, cứ xồ xồ như chó dồ xông vào phòng ng ta xoi hết xó nọ xỉnh kia. Mấy đứa trẻ con thì cũng nể hắn ko bảo gì chứ thằng phòng cuối mặt hằm hằm muốn đánh Tám Bìu, may là chỉ có mình nó chứ còn 2 thằng thì nó bật Tám Bìu luôn rồi. Không thấy cái cây, Tám ngồi thụp xuống cửa nhà mặt như cứt ngâm, thất thểu. Hắn thấy e về mừng quýnh, mặt khác hẳn…

– À đây rồi, đéo thấy cái cây đâu Tào ơi. Hôm qua mày để đâu rồi…

– Dm chỗ cái bể chứ đâu… Ơ… Dm đâu rồi…

– Đ*** Mẹ, thế mài ko cất à. Thằng ngu này mang ra tưới rửa làm cái đéo gì …

– Mẹ ông tôi biết đéo được, ngu cl, hôm qua tôi mang ra thì đéo bảo gì. Hay đứa nào cầm nhầm..

– Nhầm cái đéo, đ** mẹ đéo ai lấy làm gì. Đ** mẹ, hay là mấy thằng trộm ml bữa qua thấy nó có hoa đẹp đẹp lấy luôn rồi. Dm ông …

– Uỵt mọe trộm cắp giờ cũng lãng mạn gớm…

Muốn lăn ra đất mà cười nhưng lộ thì bỏ mẹ, thằng Bìu nó biết nó cho mình đi theo Lâm L luôn thì chán hẳn. Em biết hắn cực gét cái trò trộm cắp, xưa còn làm đội trưởng toán công nhân xóm Mai Lâm chưa một lần thấy hắn trộm cắp vật tư trong khi ở đó mặc định thằng nào ko trộm là ngu. Và xử lí trộm cắp thì thấy hắn ra tay với thằng Lâm L tàn độc như nào thì em đã một lần được chứng kiến. Thôi cố diễn …

– DM Bìu ơi, thế giờ tôi phải làm sao, con chết trẻ kia nó vật tôi từ giờ đến hết đời à.

– Tau đéo quan tâm, đ** mẹ…

– DM ông như cứt, tôi chết đến nơi đéo lo thì thôi, ông xồn xồn cái đéo gì…

Nãy giờ quên mẹ mất là hàng xóm láng giềng đều đứng quanh đấy, mặt đứa nào đứa nấy ngơ như bò đội nón, vốn chúng nó nghĩ bọn tôi chém gió về mấy cái bùa ngải ma mãnh cho vui thôi nhưng giờ nghe thế này cũng đéo biết nên tin hay nên ngờ nữa. Từ hôm đó về sau chúng nó nhìn e với vẻ mặt nhìn “thằng phải tà”, cái kiểu nhìn mà với em nó cực kì khốn nạn và đáng gét đến khó tả.

Tối hôm đấy Tám Bìu mặt lầm lì mãi không thèm ăn, dù bữa nay trả tiền phòng ông chủ nhà có trả lại tiền đặt cọc từ năm ngoái năm kia mua cả cả con gà về hầm ngải cứu, kệ mẹ thằng ngu đéo ăn bố càng sướиɠ.

– Đẹt mẹ mày ăn ngon nhỉ, mày có biết tao vừa mất gần trăm triệu không???

– Đệt !…????

– Cái cây ngải đấy, giờ mày có tìm cả cái đất Việt Nam này cũng đéo có đâu…

Mặt Tám lại trầm ngâm

-…

– Tao đi Lào, Cam, vào cả Đăklak cũng mới kiếm được có một cái cây đó… Mà thôi, mẹ! số đéo được hưởng…

Cũng đéo hiểu Tám nói gì lắm nhưng nghe loáng thoáng đoán được vài phần, nó kiếm cây ngải này cũng lâu, có lẽ nó cũng phải thuộc dạng khủng khϊếp lắm. Vì đến Tà Náp cũng thuộc dạng hiếm mà nó cũng mang ra để cố chuộc cốt để thu được cái cây này cơ mà, thì hẳn là rất ghê gớm chứ không phải hạng vớ vẩn. Cố ý mồi chài hắn thêm vài câu, đại ý là giờ em mà thấy lại được con Cầm, hòa giải được với nó thì tìm cái cây đơn giản. Mục đích cũng chỉ để biết Tám Bìu dở trò gì mà khiến con Cầm câm miệng, đến cả hiện thân cũng không hiện nổi. Như đâm trúng tim đen, Tám Bìu buột miệng …

– Đ** mẹ, còn cái gương yểm ở dưới đáy hiện bằng mắt à… blah blah

À, ra thế. Nhưng hắn nhanh chóng lấp liếʍ với cái lí do con này nó hay phá phách, bát đũa vỡ hết không còn cái nào nên nó phong lại. Chứ đéo phải để bịt mồm con bé như em nghĩ. Dù lí do gì thì cũng kệ mẹ nó. Tám bảo đằng nào cũng cuối tháng e trả phòng rồi mai hắn về Thanh Hóa, việc của em nó không giúp nữa, phũ phàng như chưa bao giờ quen nhau vậy. Đẹt mẹ , như lời hắn nói thì em chết chắc rồi ,thế mà mới đây thôi anh anh em em, hết giá trị lợi dụng là phủi đít thế đấy, sống chết mặc bay.

Về phần em, chẳng biết vui hay buồn lo lắng hay bình thản nữa, lo quá lo hoài lo mãi rồi đâm ra chẳng muốn nghĩ nữa, dù e có phạm điều cấm kỵ nhưng hôm ở nhà bà thầy nếu đúng đấy là con Cầm thì nó cũng còn thiện ý lắm, có rủi thì em tát nó cái nó gét thì cũng đành chịu. Thôi, mai thằng Bìu té rồi, gỡ cái bùa là 2 mặt một lời với con dở hơi cám lợn kia dc rồi, face to face solo 1-1 có chết cũng đỡ oan ức.

Ngay sáng sớm hôm sau 4h30’ đèo lão Tám ra ngã tư Nguyễn Trãi, Hà Đông bắt chuyến xe khách về Thanh Hóa. Giá đây là thằng anh em tốt thì có lẽ đã hát được khúc tiễn bạn lên đường rồi, nhưng không… Tám lên xe, chẳng thèm ngoái nhìn e một cái, chỉ một tin nhắn…

“Cầm cái bùa tao để trong ngăn bàn, chúc mày may mắn…” ừ, cũng tốt đấy chứ.

Xe lăn bánh, qua ô cửa kính, Tám nhìn em khẽ nhếch mép cười…

Thôi thế thôi cho nó vật nhé

————————————-

Bình Luận (1)

  1. user
    Minh Duc (2 năm trước) Trả Lời

    Ô ông anh cũng đang ở Nghi Sơn à, giờ ở đây phát triển lắm, sợ đ gì

Thêm Bình Luận